"Cha, mẹ, hai người tìm con có việc gì không ạ?" Vân Chi Lâm hiện tại đã quen thuộc với kiểu xưng hô này, cô mỉm cười với họ.
Cố đại tướng vẫn dán mắt vào bản thảo của cô, ông ấy khẽ gật đầu khen ngợi. "Thiết kế này rất tuyệt, nếu như có thể được nhiều người biết đến thì con sẽ nhận được nhiều đơn hàng lắm đấy!"
"Đúng vậy, Lâm Lâm nhà chúng ta thật sự rất xuất sắc!" Cố phu nhân cùng chồng phụ hoạ, chỉ cần nói về cô con dâu nhỏ này thì bà ấy rất vui lòng mà tâng bốc cô lên tận mây xanh.
Vân Chi Lâm ngượng ngùng gãi gãi đầu. "Vâng, nếu được tiếp cận nhiều người thì sẽ rất tốt!"
Cố đại tướng dĩ nhiên nhận ra ý nghĩ trong cô, ông ấy bật cười. "Haha, có gì đâu, chuyện này cha lo được!"
Vân Chi Lâm nghe xong liền xoe tròn mắt nhìn ông ấy, cô hỏi lại. "Ý của cha là sao ạ?"
Cố đại tướng từ trong túi lấy ra một tấm thiệp mời màu đỏ rực rỡ, ông ấy đưa nó cho cô. "Đây là thiệp mời đến dự tiệc của cựu đại tướng Hứa, cha nghĩ ở đây sẽ giúp con quảng bá được trang phục!"
"Dạ, có được không ạ? Con chỉ là con dâu vẫn chưa được cưới hỏi, liệu có thể..." Vân Chi Lâm tỏ ra e ngại.
"Đương nhiên, đáng lý ra Trạch Thần sẽ đi cùng con nhưng thằng nhóc này bận rồi. Có điều con yên tâm, cha mẹ cũng sẽ đi theo hậu thuẫn cho con!" Cố đại tướng nở nụ cười hiền trả lời.
"Con cảm ơn ạ!" Vân Chi Lâm hạnh phúc vô cùng, vậy là giờ cô không cần phải lo lắng nữa rồi, có được sự giúp đỡ lớn thế này cô tự tin mình có thể thành công.
...
Để chuẩn bị cho bữa tiệc, cộng với việc giới thiệu trang phục của mình cho giới quý tộc, Vân Chi Lâm đã gấp rút cho người may một chiếc váy có trong bộ sưu tập.
Đây là cơ hội hiếm có mà cha chồng đã giúp cô, dĩ nhiên cô phải tận dụng cơ hội, sớm một chút đưa thương hiệu của mình ra thị trường, vậy thì cũng có thể sớm một chút trả thù.
Đúng giờ xuất phát, Vân Chi Lâm khoác lên mình một bộ váy dự tiệc lộng lẫy, một thiết kế sang trọng và thanh lịch, cũng là thiết kế mới nhất ở thời đại này.
Chiếc váy được làm bằng chất liệu lụa cao cấp nổi tiếng của Cố gia, với đường may thiết kế tỉ mỉ, so với những bộ trang phục khác thì sản phẩm của cô hiện đại và thời thượng hơn rất nhiều.
Người hầu giúp Vân Chi Lâm trang điểm cho phù hợp với trang phục và buổi tiệc cô sắp tham gia, mái tóc dài được chải gọn và búi lên cao. So với thời điểm trước khi cô đến Cố gia, thì bây giờ trông đã trưởng thành và ra dáng một đại tiểu thư hơn rồi.
"Woah, trông con đáng yêu thật đấy, Trạch Thần mà nhìn thấy chắc sẽ thích lắm cho xem!" Cố phu nhân vừa hay mở cửa đi vào, trông thấy con dâu nhỏ liền thích thú nói.
"Cảm ơn mẹ!" Vân Chi Lâm ngại ngùng đỏ mặt, đột nhiên trong đầu cô lại tưởng tượng ra hình ảnh của Cố Trạch Thần khi nhìn thấy mình, trái tim bất giác đập nhanh. Cô cũng có chút mong chờ, không biết biểu cảm của anh sẽ thế nào đây.
"Lâm Lâm, mẹ mang trang sức đến cho con đây, con dâu của mẹ ra ngoài không thể thua kém ai được!" Cố phu nhân cầm một chiếc hộp gấm sang trọng đi đến, bà ấy cưng chiều nhìn cô.
"Nhưng mà trang sức mẹ cho con vẫn còn những món chưa có sử dụng qua!" Vân Chi Lâm bất ngờ đáp.
"Mấy món đồ đó sao có thể so sánh với thứ này chứ, đây là kim cương, là đồ mà Trạch Thần đã đích thân chọn để tặng cho con!" Cố phu nhân lắc đầu, bà nói.
"Trạch Thần chọn cho con sao ạ?" Vân Chi Lâm nghe đến đây lại càng thấy kinh ngạc hơn nữa.
"Thôi được rồi, con mau đeo lên thử cho mẹ xem đi!" Cố phu nhân không muốn dài dòng nữa, bà ấy lập tức mở chiếc hộp kia ra.
Đúng như lời bà ấy nói, bên trong là một bộ trang sức được làm bằng kim cương sáng bóng, lấp lánh như những vì sao trên trời.
Cố phu nhân bàn tay nhanh thoăn thoắt giúp cô đeo trang sức lên, sau đó còn tấm tắc khen ngợi. "Trạch Thần nhà chúng ta thật có mắt nhìn, thật sự rất hợp với con đấy!"
"Con cảm ơn mẹ!" Vân Chi Lâm đưa tay chạm vào mặt dây chuyền tinh xảo, cô mỉm cười.
"À Lâm Lâm này, vì cha con có chút việc nên cha mẹ sẽ đến sau, con đi trước nhé!" Lúc này Cố phu nhân đột nhiên nói.
"Sao được ạ, con chờ hai người đi cũng được mà!" Vân Chi Lâm thắc mắc.
"Không được, con cứ đi trước đi, cha mẹ sẽ đi theo nhanh thôi! Mau, xe chờ con ở dưới nhà rồi!" Cố phu nhân không đồng ý, bà ấy vội vàng kéo cô dậy rồi nhanh chóng đưa cô xuống dưới.
Tài xế đã chờ sẵn, ông ấy lịch thiệp mở cửa cho Vân Chi Lâm vào. "Tiểu thư, mời vào!"
Mẹ Cố ở đây gấp không chờ nổi, bà ấy đẩy cô ngồi vào trong, thuận tay đóng sầm cửa lại. "Lâm Lâm đi chơi vui vẻ nhé, cha mẹ sẽ đến sau!"
"Vâng, con đi đây ạ!" Vân Chi Lâm ngơ ngác không hiểu gì, cô ậm ừ mỉm cười đáp lại bà ấy.
"..."
Xe của cô vừa đi khuất, cha Cố cũng từ bên trong nhà lớn đi ra. "Hầy, không biết thằng nhóc Cố Trạch Thần này muốn làm gì nữa!"
"Chắc là nó muốn tạo bất ngờ cho Lâm Lâm đây mà, bọn trẻ cũng lâu rồi chưa gặp nhau mà!" Cố phu nhân cười hiền trả lời ông ấy.
...
Ngồi trên xe, Vân Chi Lâm có hơi lo lắng một chút, không có cha mẹ chồng đi cùng, cô cũng không biết nên làm thế nào để giao tiếp với những vị quý tộc khác. Nhưng giờ cũng đã lỡ rồi, đến đâu thì hay tới đó vậy.
"Két." Bất ngờ xe thắng gấp, khiến Vân Chi Lâm không kịp phòng bị mà bật ngã về phía trước, đầu cô đập vào ghế đau đớn.
"Chú ơi, có chuyện gì vậy?" Cô đưa tay xoa xoa trán, vẫn không quên hỏi thăm tình hình.
"Tiểu thư, hình như xe bị hỏng rồi, cô tạm thời đi xe khác đến buổi tiệc nhé!" Tài xế cười giả lả trả lời cô.
"Sao đột nhiên lại hư xe, mà ở đây còn có xe khác để đi sao?" Vân Chi Lâm cảm thấy bối rối, cô nhìn xung quanh thì thấy nơi này khá vắng vẻ.
"Dĩ nhiên rồi, xe ở bên kia, cô đi theo tôi!" Không để Vân Chi Lâm kịp nhận ra chuyện gì, tài xế lại giống như Cố phu nhân khi nãy, ông ấy nắm tay cô kéo đến một chiếc xe hơi khác đỗ gần đó.
Lúc Vân Chi Lâm kịp thời nhận ra tình hình, thì cô đã ngồi ngay ngắn trong chiếc xe hơi lạ hoắc kia, mà ông tài xế cũng đã đi mất.
"Làm sao, cô dâu nhỏ của anh đang cảm thấy lo lắng à?" Bất ngờ giọng nói của Cố Trạch Thần vang lên.
Vân Chi Lâm theo âm thanh quay đầu nhìn sang bên cạnh, trông thấy anh cô liền bất ngờ kêu lên. "Anh, sao anh lại ở đây?"
_____🪷 To Be Continued 🪷_____