Xung quanh nhà hàng có nhiều ánh mắt say đắm nhìn về phía cô, có người còn không chờ được mà đứng lên đi về phía cô xin phương thức liên lạc để làm quen.
Dĩ nhiên Vân Chi Lâm đã lịch sự từ chối, bởi trái tim nhỏ bé của cô sớm đã trao hết cho Cố Trạch Thần, sẽ không ai có thể xen vào tình cảm của hai người.
Bị từ chối phũ phàng, những chàng trai kia liền ủ rũ quay về bàn của mình, ánh mắt không che giấu nỗi sự thất vọng.
Thời gian dần trôi nhanh, thoáng một cái đã quá giờ hẹn của hai người, phục vụ nhà hàng thấy thế liền bước đến bàn cô hỏi.
"Tiểu thư, cô có muốn dùng chút gì đó lót dạ không?"
Vân Chi Lâm xua tay từ chối. "Không cần đâu, bạn trai tôi đến ngay thôi!"
"Vâng, vậy cô cần gì thì cứ nói với tôi nhé!" Phục vụ cúi đầu rồi rời đi.
Mặc dù nói như thế nhưng Vân Chi Lâm không khỏi chạnh lòng, nhìn những cặp đôi khác đang cười nói vui vẻ, ánh mắt cô rũ thấp xuống.
Cố Trạch Thần xưa nay luôn đặt cô ở trên đầu quả tim, nhưng hôm nay anh lại lỡ hẹn với cô, để cô chờ hơn một giờ đồng hồ mà không có lời nhắn nào.
Lúc này từ bên ngoài cửa có người đi vào, hắn ta mặc quân phục, có vẻ là người dưới trướng Cố Trạch Thần.
Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, sau khi phát hiện Vân Chi Lâm đang ngồi ở phía trong, hắn lập tức đi đến. "Vân tiểu thư, chào cô!"
"Anh là ai vậy?" Cô ngơ ngác nhìn hắn ta.
"Tôi là người của Cố thiếu tướng, tối nay ngài ấy có việc bận nên không thể đến đây, cho nên ngài ấy lệnh cho tôi đến đón cô về Cố gia!" Hắn đáp.
Vân Chi Lâm nhíu mày thất vọng, hôm nay cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, thế mà Cố Trạch Thần lại không đến được, thật sự làm cô đau lòng quá đi.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi gượng cười. "Thế thì làm phiền anh rồi!"
"Vâng, mời cô!" Hắn ta nói, rồi đưa tay mời cô ra xe.
Vân Chi Lâm bước chân nặng trĩu rời khỏi nhà hàng, cô trông như một cỗ máy không cảm xúc ngồi vào xe, tâm trạng hiện tại rất tồi tệ, cảm giác như bị thất tình vậy.
...
Trở về Cố gia, mẹ Cố đã sớm đi nghỉ ngơi sau khi uống thuốc, chỉ còn vài người làm và quản gia là còn thức.
Trông thấy Vân Chi Lâm đi vào, quản gia liền lo lắng chạy đến. "Vân tiểu thư, cô về rồi!"
"Ừm, con hơi mệt nên lên lầu trước, bác xong việc thì về phòng nghỉ đi ạ!" Cô buồn bã trả lời.
Quản gia gãi gãi đầu cảm thấy thật kỳ lạ, ông ấy liền đi theo sau cô. "Vân tiểu thư, hôm nay cô đã gặp thiếu gia chưa?"
Vân Chi Lâm vừa đi vừa lắc đầu. "Vẫn chưa, anh ấy có việc bận nên hủy hẹn rồi."
"Vậy cô về phòng xem trước đi, rồi tôi nói cô nghe chuyện này sau." Quản gia luyên thuyên nói.
Bước đến cửa phòng ngủ, Vân Chi Lâm tâm trạng rỗng tuếch mở cửa phòng ra, nhưng vài giây sau hai mắt cô đã mở to khi nhìn thấy khung cảnh bên trong.
Căn phòng của Vân Chi Lâm ngập tràn cánh hoa hồng đỏ, từ dưới nền nhà đến giường ngủ, trải dài như một tấm thảm.
Nhưng nhìn kỹ hơn thì cô nhận ra, hình như căn phòng vẫn còn chưa có trang trí xong thì phải, túi đựng cánh hoa vẫn còn đặt y nguyên bên cạnh giường.
Quản gia khi này lại lên tiếng. "Vân tiểu thư, lúc chiều thiếu gia có trở về, còn vui vẻ nói là hôm nay dành cho cô một bất ngờ. Nhưng không hiểu sao sau đó cậu ấy lại vội vã rời đi, vẻ mặt còn cực kỳ căng thẳng."
Ngưng lại một chút, ông ấy tiếp tục nói. "Tôi không biết có nên dọn dẹp hay không, cho nên vẫn để mọi thứ như khi cậu ấy rời đi."
Vân Chi Lâm không hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì mà Cố Trạch Thần lại vội vàng như vậy, cô tiếp tục nhìn xung quanh để tìm lý do khiến anh khác thường.
Khi ánh mắt cô di chuyển đến tủ đầu giường, trái tim cô như hẫng đi mất một nhịp, cô liền lập tức chạy đến xem.
Trên tủ là quyển nhật ký mà cô đã viết khi sống lại, mà trang cuối lại được mở ra, quả nhiên là Cố Trạch Thần đã xem được, mà nội dung trên giấy chính là ý muốn rời khỏi Cố gia sau khi cô trả thù xong.
Vân Chi Lâm mím chặt môi, cô ôm chặt quyển nhật ký vào lòng, cô biết Cố Trạch Thần hẳn là đã tổn thương khi xem được nội dung này. Cô cảm thấy tự trách rất nhiều, đáng lý ra cô nên mang quyển nhật ký này đi đốt từ lâu rồi.
"Vu quản gia, bác có thể lái xe đưa cháu đi gặp Trạch Thần được không?" Cô cúi đầu, lí nhí hỏi quản gia đang đứng phía sau.
"Đương nhiên là được rồi, tôi sẽ xuống chuẩn bị xe trước!" Quản gia gật đầu rồi lập tức đi xuống lầu lấy xe.
Vân Chi Lâm ôm nhật ký trong tay, cô nhanh chóng đi theo quản gia, chờ đến mai thì lâu quá, cô muốn giải thích với Cố Trạch Thần ngay bây giờ.
"..."
Ngồi trên xe Vân Chi Lâm không khỏi thở dài, cô hy vọng Cố Trạch Thần không vì chuyện này mà căm ghét cô, vì bây giờ cô đã không thể không có anh ở bên cạnh.
Nếu như anh không thể tha thứ cho cô vì đã lợi dụng anh, cô thật sự không biết bản thân sẽ thế nào.
Xe đến tổng bộ, quản gia sau khi xác nhận danh tính với lính canh, ông ấy nhanh chóng điều khiển xe đưa Vân Chi Lâm vào trong.
"Vân tiểu thư, cô vào đi!" Hai người dừng xe ở trước cửa, quản gia nói với cô.
"Vâng, cảm ơn bác!" Vân Chi Lâm không muốn lãng phí thời gian, cô lập tức xuống xe, rồi cùng người lính canh gác đi vào tổng bộ tìm Cố Trạch Thần.
Cả hai còn chưa đi đến phòng của anh, thì đã bắt gặp anh đang đi trên hành lang cùng vài người khác.
Vừa thấy anh, Vân Chi Lâm đã không chờ được mà kêu lên. "Cố Trạch Thần!"
Nhưng khiến trái tim cô vụn vỡ là khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của anh, giống như một người xa lạ.
"Không phải đã cho người báo với em là anh bận rồi sao? Giờ anh còn có việc, em về trước đi!" Anh thờ ơ lên tiếng, khác với anh của mọi khi.
Những người đi cùng anh khá kinh ngạc, bởi giờ này thì anh có bận việc gì đâu, buổi sáng ờ pháp trường còn xin phép nghỉ sớm về nhà, rồi đột nhiên buổi chiều lại hậm hực quay về đây.
Bọn họ nhìn nhau lắc đầu, hẳn là đôi trẻ đang giận dỗi nhau rồi.
"Cố thiếu tướng, cậu có bận gì đâu chứ? Vân tiểu thư đã cất công đến đây rồi, hai người nói chuyện đi, có gì cứ từ từ giải quyết, bọn tôi đi trước đây!" Một người vỗ mạnh lên vai Cố Trạch Thần nói, rồi lại ra hiệu cho những người khác rời đi.
_____🏵️ To Be Continued 🏵️_____