• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Trạch Thần hận không thể đấm cho tên kia một cái nên thân, anh trừng mắt nhìn hắn, như muốn ăn tươi nuốt sống người vậy.

Sau khi bọn họ rời đi, lúc này chỉ còn lại Vân Chi Lâm và Cố Trạch Thần, không gian cũng rơi vào một mảnh im lặng, đến mức có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.

Vân Chi Lâm lo lắng, đây là lần đầu tiên cô thấy anh giận đến như vậy, đến nỗi cũng chẳng còn muốn nói chuyện với cô, nhưng tất cả đều do cô sai trước.

Cô rụt rè bước đến, thấp giọng lên tiếng trước. "Anh giận em đúng không?"

Cố Trạch Thần thở mạnh, anh quay đầu sang chỗ khác. "Không có, em về nhà đi, muộn lắm rồi, không nên ở lại đây đâu!"

Vân Chi Lâm tức đến đỏ bừng mắt, nhưng cô lại kìm nén để không bật khóc, thà là anh cứ mắng chửi cô một trận đi, còn hơn là cứ phớt lờ cô thế này.

Nhưng nếu như anh đã như thế, mà cô cũng mặc cảm không dám đối mặt với anh, vậy thì chuyện tình cảm của hai người sẽ đi đến bước nào đây.

"Cố Trạch Thần, anh không thương em nữa sao?" Cô nghẹn giọng hỏi anh.

Trái tim Cố Trạch Thần lại không nghe lời anh mà thắt lại, hô hấp của anh giống như bị ngưng trệ, đúng là muốn mạng của anh mà.

Vân Chi Lâm đứng chờ một lúc lâu, cô vẫn không nhận được câu trả lời từ anh, sự ấm ức dâng trào sâu trong ánh mắt cô, cũng là lần đầu tiên anh không quan tâm cô như vậy.

"Không trả lời thì chính là như vậy rồi!" Cô cúi gằm mặt, nước mắt chực trào nơi khoé mi. "Em xin lỗi, vì đã làm phiền anh bao lâu nay, sau này sẽ không như vậy nữa!"



Yết hầu của Cố Trạch Thần khẽ cử động lên xuống, ai biết là trái tim anh cũng đau đớn không kém. Anh giận nhưng lại càng yêu cô nhiều hơn, anh vừa muốn nghe cô giải thích, lại sợ cô sẽ đòi rời khỏi Cố gia.

"..."

Nhưng lúc này không gian xung quanh lại trở nên im lặng, Cố Trạch Thần không còn nghe thấy hơi thở của Vân Chi Lâm, dường như cô đã không còn ở đây.

Cố Trạch Thần lập tức quay đầu nhìn lại, quả nhiên là bóng dáng nhỏ bé của cô đã biến mất, ra đi cũng không phát ra tiếng động nào. Trái tim anh hiện tại đập liên hồi, nó hình như đang mách bảo anh cái gì đó, nếu anh không đuổi theo thì anh có lẽ sẽ mất cô mãi mãi.

"Bịch." Anh nghe theo tiếng gọi của con tim, liền không chần chừ mà đuổi theo tìm cô.

Giờ phút này anh lại cảm thấy tự trách, sao anh có thể lạnh lùng đối xử với cô như vậy chứ, cô chính là ánh sáng rực rỡ của anh kia mà.

Cố Trạch Thần nghiến răng, hận không thể tự đấm chết chính mình.

Khi anh chạy đến cửa lớn, xe của Vu quản gia đã khởi động và đi xa, khiến cho bước chân của anh chững lại, trong lòng thật sự mất mát.

"Lâm Lâm!" Anh tiếc nuối gọi tên cô.

"Em ở đây!"

Bất ngờ từ phía sau Cố Trạch Thần vang lên tiếng của Vân Chi Lâm, vẫn là giọng nói dịu dàng đặc biết khiến tim anh rung động.

Hai mắt Cố Trạch Thần mở to, anh quay đầu lại nhìn cô, phút chốc anh cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Sao em..."

Khi Cố Trạch Thần lên tiếng chuẩn bị hỏi thì Vân Chi Lâm lại không muốn chờ thêm nữa, cô lấy đà rồi chạy nhanh về phía anh.

"Phốc."

Chỉ thấy ngay sau đó cô đã như một chú gấu nhỏ ôm lấy Cố Trạch Thần bằng cả hai tay và hai chân, trông cô chẳng khác nào một cô nhóc chưa trưởng thành.

Hai tay Vân Chi Lâm siết chặt hai tay ôm anh, cô tựa đầu lên vai, ánh mắt rũ xuống thấp. "Em mặc kệ anh còn thương em hay không, chỉ cần anh biết em yêu anh là đủ rồi!"



"Em..."

Cố Trạch Thần định đáp lại cô, nhưng anh lại chú ý đến mấy tên lính canh gác đang bịt miệng nhìn hai người đàn rồi cười, sắc mặt anh trở nên khó coi hơn.

Đây là nơi công cộng, không nên thể hiện tình cảm quá mức, đặc biệt anh không muốn ai nhìn thấy dáng vé xinh đẹp và đáng yêu của Vân Chi Lâm, anh không thích.

Cố Trạch Thần hít một hơi dài, anh đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, một đường quay trở về phòng làm việc của mình.

"Cạch."

Cửa phòng mở ra, Cố Trạch Thần ôm Vân Chi Lâm đến ghế sô pha, muốn đặt cô ngồi xuống.

"Không muốn!" Cô lập tức nũng nịu ghì chặt không muốn bỏ tay ra, cứ bám dính lấy anh như sam.

Cố Trạch Thần hết cách, hơn nữa anh cũng không muốn buông cô ra, vậy cũng hay. "Giải thích!"

Nghe thấy anh nói, Vân Chi Lâm hai mắt mở to, cô thấy vui vì anh chịu để cho cô giải thích mọi chuyện. Tuy nhiên vài giây sau cô lại không biết nên nói thế nào, vì chuyện coi trùng sinh thật sự là chuyện khá hoang đường.

"Ưm..." Cô ngập ngừng.

"Không muốn?" Cố Trạch Thần cố tỏ ra lạnh lùng, anh thấp giọng.

Vân Chi Lâm lắc đầu lia lịa. "Không có, em chỉ là đang sắp xếp lại câu chuyện thôi."

Cố Trạch Thần cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý. "Vậy...hay là để anh giúp em?"

"Hả?" Cô ngơ ngác kêu lên.

"Sự thật là em là người đã chết một lần nhưng may mắn được ông trời cho sống lại, đoạn đầu thế này đúng không?" Anh híp mắt lại, giọng nói rất nghiêm túc.

"Anh..." Vân Chi Lâm kinh ngạc tròn xoe mắt, trái tim cô lại phập phồng khó chịu.

Từ đầu đến cuối trong quyển nhật ký chỉ ghi lại những kế hoạch để cô trả thù Vân Chi Lâm và Vân gia, nào có câu từ nào nhắc về chuyện tưởng như hoang đường kia.



"Anh tin!" Đáp lại biểu cảm đầy dấu chẩm hỏi kia của cô, anh chỉ nói vỏn vẹn hai từ, giống như anh đã luôn nhìn thấu được suy nghĩ và nội tâm của cô.

Vân Chi Lâm nhất thời quên mất bản thân đang muốn nói gì, trong đầu cô trống rỗng. "Anh...anh tin cái gì?"

Lúc này Cố Trạch Thần lại bật cười, cô ngốc trước mặt anh bình thường bày mưu tính kế hãm hại Vân gia thì rất thông minh lanh lợi, giờ ở đây thì tỏ ra ngây ngô chẳng biết gì.

"Tin những gì em định nói!" Anh nhẹ giọng đáp, dường như anh cũng đã quên mất bản thân còn đang giận dỗi cô.

Vân Chi Lâm. "..."

"Bởi vì không phải chỉ mỗi mình em là trải qua chuyện hoang tưởng đó. Lâm Lâm, anh cũng là người may mắn trở về từ địa ngục." Cố Trạch Thần nhìn thẳng vào mắt cô, anh chậm rãi nhấn mạnh từng chữ một.

"Không thể nào!" Vân Chi Lâm lắc đầu không dám tin vào những điều mình nghe được, khuôn mặt cô trở nên căng thẳng.

"Thật sự nếu như ban đầu em quan sát anh nhiều hơn một chút, em sẽ nhận ra điều đó!" Cố Trạch Thần mỉm cười.

Không phải từ lần đầu gặp nhau đã như vậy sao? Chuyện anh đến Vân gia tìm cô, rõ ràng là kiếp trước chẳng hề xảy ra, nhưng kiếp này đã hoàn toàn thay đổi.

Hơn nữa những trận tập kích ở kiếp trước cũng vậy, dù cho cô có báo cho anh biết đi chăng nữa, thì hành động xử lý gọn gàng đến kỳ lạ kia cũng là điểm đáng ngờ mà.

_____🏵️ To Be Continued 🏵️_____

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK