Từ một kẻ không có gì trong tay, nhờ vào âm mưu thâm độc mà khiến gã đàn ông tệ bạc kia lạnh nhạt với vợ, làm cho bà ấy đau lòng mà qua đời. Cô con gái Vân Chi Lâm cũng trở thành đứa con không được thừa nhận, giờ ở Vân gia bà ta chính là chủ nhân.
Những việc như thế bà ta còn làm được, huống gì bây giờ Vân Chi Lâm còn chưa có kết hôn với Cố Trạch Thần đâu, chuyện này còn dễ hơn nữa.
"Cố phu nhân có thể là người thông tình đạt lý, nhưng bà lão phu nhân kia thì lại khác, bà ta rất coi trọng môn đăng hộ đối và bộ mặt của Cố gia!" Đường Thúy Hoa vừa nói vừa vuốt ve bàn tay con gái.
"Ý của mẹ là..."Vân Du Nhã nghi hoặc hỏi lại.
"Ý của mẹ là bây giờ vẫn chưa trễ đâu con gái! Chỉ cần con có thể cho Cố lão phu nhân thấy giá trị của mình, và cho họ biết Vân Chi Lâm kia rẻ tiền thế nào, thì Cố Trạch Thần sớm muộn gì cũng ở trong tay con mà thôi!" Ánh mắt Đường Thúy Hoa loé lên một tia thâm độc.
Vân Du Nhã lúc này mới hiểu ra, cô ta vui vẻ mỉm cười. "Vâng, con biết rồi! Mẹ, vậy mẹ cũng nói cha sắp xếp cho con đến Thành Đông học tập đi!"
"Được, mọi chuyện mẹ sẽ sắp xếp cho con, Vân Chi Lâm đó sớm đã không có cửa với con rồi!" Đường Thúy Hoa ngọt ngào nói.
...
Thành Đông, nhà lớn Cố gia.
Một giờ trước, Cố Trạch thần đã lái xe đến nơi, anh cẩn thận mở cửa cho Vân Chi Lâm xuống, hai người song song đi vào.
Người làm trong nhà nhìn thấy anh trở về liền vui vẻ cúi đầu chào hỏi, sau đó lại vội vội vàng vàng chạy vào trong thông báo.
Hai người còn chưa có đi đến phòng khách lớn, thì ở đấy Cố phu nhân và Cố lão phu nhân đã từ bên trong chạy ra đón. Con cháu trong nhà đi xa cả tháng trời, bọn họ đương nhiên nhớ mong không thôi rồi.
"Thần Thần của bà về rồi sao, bà nhớ con lắm! Thằng nhóc đáng ghét này, đi lâu như vậy mới chịu trở về!" Cố lão phu nhân ôm chầm lấy cháu trai nói.
"Về nhà là vui rồi, mau vào trong đi, bên ngoài trời nắng lắm!" Cố phu nhân cũng rưng rưng nước mắt, vì bệnh tật quanh năm nên trông bà ấy có chút tiều tụy.
Nhưng khí chất và nhan sắc của bà ấy không thể chê vào đâu được, so với nét đẹp sắc sảo của Đường Thúy Hoa thì vẻ đẹp của bà ấy đằm thắm và dịu dàng hơn.
Vân Chi Lâm nãy giờ đứng bên cạnh không có lên tiếng, vì cô cũng không biết nên nói gì, giờ xen vào thì có lẽ không được duyên cho lắm.
Sau vài phút Cố phu nhân cuối cùng đã nhìn thấy cô, bà ấy liền lên tiếng hỏi. "Cô bé này là ai vậy?"
Cố Trạch Thần liền đáp. "Mẹ không nhận ra sao, là con dâu xinh đẹp mẹ chọn từ khi còn bé cho con đấy!"
"Dạ, con chào phu nhân và lão phu nhân ạ! Con là Vân Chi Lâm, con gái của Vân Trường Thạch và Dương Linh Lam!" Vân Chi Lâm bấy giờ mới dám lên tiếng chào hỏi.
"Sao, là Chi Lâm à?" Cố phu nhân nghe xong liền nhớ ra, bà ấy vui mừng đi đến nắm tay cô nói. "Không ngờ giờ con bé đã lớn thế này rồi, nhưng tại sao lại gầy như vậy chứ?"
"Mẹ, chúng ta vào trong trước đi!" Thấy cô có vẻ ngại, Cố Trạch Thần liền kéo mẹ và bà nội đi vào bên trong gian nhà lớn.
Bên ngoài ngôi nhà đã rất đẹp, nhưng khi vào trong Vân Chi Lâm còn thấy choáng ngợp hơn với sự sang trọng và xa hoa. Nội thất đắt tiền, rất nhiều đồ vật quý được trưng bày, so với Vân gia khác một trời một vực.
Cố phu nhân vẫn chưa có quên đâu, bà ấy kéo Vân Chi Lâm ngồi xuống ghế, thấp giọng hỏi han cô. "Mấy năm qua con sống không tốt sao? Mấy lần dì gọi điện thoại cho cha con, ông ấy nói con vẫn rất khoẻ mạnh kia mà, sao nhìn con bây giờ không giống như vậy chút nào?"
Vân Chi Lâm biết bây giờ là lúc nên vạch trần bộ mặt của người cha giả dối kia, đôi mắt cô bắt đầu rưng rưng, gò má ứng hồng. "Dì ơi, thật ta lúc con mười hai tuổi đã bị cha vứt bỏ rồi. Bốn năm qua con đã phải sống ở chuồng ngựa, vì thiếu ăn thiếu mặc nên mới gầy gò như vậy!"
Cố phu nhân nghe xong như không thể tin nổi, bà ấy kinh ngạc che miệng thảng thốt. "Con nói cái gì, con đã sống ở chuồng ngựa bốn năm sao? Ông ta làm sao có thể chứ, con rõ ràng là con gái của ông ta kia mà!"
Vân Chi Lâm đưa tay lên lau nước mắt, cô nghẹn giọng. "Cha không cần con nữa, bởi vì ông ấy đã có gia đình mới rồi!"
Nghe mấy lời đau lòng này, Cố phu nhân cảm thấy xót xa, cô bé năm đó bà gặp là thiên kim tiểu thư Vân gia, vậy mà lại vì tiểu tam mà rơi vào kết cục đáng thương thế này.
"Không sao, ông ấy không cần thì có Cố gia cần con! Không khóc, sau này dì sẽ làm người nhà và chăm sóc cho con!" Cố phu nhân ôm cô vào lòng an ủi.
Nhưng sắc mặt của Cố lão phu nhân lúc này lại không ổn, bà ấy sau khi nghe những lời Vân Chi Lâm nói thì cảm thấy cô không xứng với cháu trai của mình.
Mà Cố Trạch Thần nghe xong mấy lời này cũng trở nên im lặng, anh biết Vân gia đối với cô không tốt, nhưng nghe cô nói anh lại không chịu được mà đau lòng.
"Mẹ, hôm nay con đưa Lâm Lâm về đây là muốn để em ấy ở lại, ít nhất ở đây còn có người chăm sóc cho em ấy!" Cố Trạch Thần mở lời, mục đích của anh đưa cô về đây là như vậy mà.
"Được, chuyện này mẹ đồng ý, Cố gia đâu phải không nuôi nổi con bé! Nếu Vân gia Vân Trường Thạch đã tuyệt tình như thế, thì cứ để con bé ở lại đây với mẹ!" Cố phu nhân gật đầu chấp thuận, bởi từ khi còn bé bà ấy đã rất quý cô con dâu này.
"Lâm Lâm cũng cần học cái gì đó, về chuyện này mẹ giúp em ấy nhé!" Cố Trạch Thần còn lo lắng cho tương lai của cô sau này.
"Thằng nhóc này, xem con lo lắng cho Lâm Lâm chưa kìa, con bé vẫn chưa đến tuổi kết hôn đâu, con cứ chờ đi!" Cố phu nhân phì cười, bà ấy cũng không ngờ con trai lại thích Vân Chi Lâm nhiều như vậy.
"Thôi được rồi, đến giờ cơm rồi đấy, mau đi ăn thôi!" Cố lão phu nhân không muốn nghe nữa, bà ấy gắt gỏng nói.
Vân Chi Lâm cũng nhận ra, thái độ thế này thì xem ra bà ấy không thích cô rồi.
_____🪷 To Be Continued 🪷_____