Sở Hiên đáp, “Anh đã so sánh rồi. Em còn nhớ bài thơ nhỏ Hứa Diệc Phồn viết trên bàn của anh ta không? Một số thói quen dùng bút của các phù văn trên tường giống hệt nét chữ trên bài thơ.”
Không thể nào? Tự nguyền rủa chính mình?
Loại thủ đoạn đả thương địch 1000 tự hại mình 800 này, thua lỗ thế làm sao anh ta nghĩ ra được.
Sở Hiên nhàn nhã lái xe, “Hứa Diệc Phồn chủ động mời chúng ta tới, còn đặc biệt nhắc tới tường với chúng ta, vả lại thái độ từ đầu đến cuối quá mức bình tĩnh, quả thật không bình thường.”
Sở Hiên dành một tay, đưa điện thoại cho Cố Ninh, “Có muốn nghiên cứu một chút không?”
Cố Ninh nghiêm túc nghiên cứu tấm hình trên điện thoại của Sở Hiên một lúc, thật lòng cảm thấy rằng ——
Hình tự sướng của Sở Hiên vẫn thật đẹp trai.
“Cho nên anh ta vốn định dùng lời nguyền trên tường để vu oan cho dì Tần, cảm thấy chúng ta có vẻ có chút bản lĩnh, nói không chừng có thể nhìn ra, cho nên mới mời chúng ta đến. Nào ngờ đánh bừa mà lại trúng, thật sự bắt thóp được dì Tần?”
Cố Ninh lại suy nghĩ một chút, “Ngã từ bậc thang tầng hai xuống, cũng là tự anh ta làm? Tôi đang thấy kỳ quái, bùa chú trên tường sẽ không di chuyển, con rắn nhỏ trong tấm thẻ không đợi anh ta ngủ thì sẽ không ra, cũng sẽ không đẩy anh ta từ phía sau. Hứa Diệc Phồn này, thật đúng là một người tàn nhẫn.”
Cố Ninh cất tấm chi phiếu, thoải mái ngả người ra sau, “Đều là tiền tác quái, đợi năm sau vận mệnh của Hứa Sĩ Hằng hết, nhà phá sản, thì một nhà bọn họ mới ổn định, tôi cũng không tin đến lúc đó bị chủ nợ đòi nợ hàng ngày, thì bọn họ còn có tâm tư đấu tới đấu lui.”
Sở Hiên mỉm cười nhìn Cố Ninh, không lên tiếng.
Ngôi biệt thự khuất trong những tán cây, không còn nhìn thấy nữa. Hai người lái xe rẽ vào đường lớn, bỏ đám người nhà giàu ngu ngốc ở sau lưng.
Ngày vẫn còn sớm, Sở Hiên đưa Cố Ninh về nhà, Cố Ninh ôm Tứ Hỉ thiếu gia, rồi ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng choang, Cố Ninh cầm điện thoại xem, đã gần trưa rồi. Trong phòng khách vẫn còn có tiếng động.
Cố Ninh ôm thiếu gia đi ra, thấy Sở Hiên vẫn còn ở đây.
“Anh không đến phòng thí nghiệm?”
Sở Hiên đóng máy tính xách tay lại, “Công việc hôm nay anh phải làm, cũng giống như làm từ xa vậy, đã hoàn thành.” Sở Hiên đứng dậy, đi vào phòng bếp giúp Cố Ninh múc một tô mì thịt bò, “Ăn no rồi đến Ninh Hợp Đường. Anh còn phải trả xe cho Tiểu Sơn.”
Mì thịt bò đậm đà thơm phức, phía trên là rau cải xanh mướt, Cố Ninh đảo, thì thấy có một miếng thịt bò hầm lớn vùi trong nước dùng, không biết là anh đã làm từ lúc nào.
Sau khi ăn no, Cố Ninh lặng lẽ chạy vào phòng bếp, muốn xem trong tủ lạnh rốt cuộc có cái gì, có thể để cho Sở Hiên làm ra nhiều món ngon như vậy.
Vừa mở cửa tủ lạnh ra, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Sở Hiên sau lưng, “Không được lục lung tung tủ lạnh của anh. Nếu em lộn xộn, thì anh sẽ đình công.”
Cố Ninh ngượng ngùng thu hồi móng vuốt mới đưa ra. Trong tủ lạnh có đủ các loại trái cây rau củ trứng sữa được sắp xếp gọn gàng và ngăn nắp, còn có rất nhiều hộp bảo quản tươi ngon được dán nhãn nữa.
Được rồi, tủ lạnh đúng là đã thật sự trở thành của anh.
Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau lái xe trở về Ninh Hợp Đường. Nguyên Nguyên không có ở đây, Tiểu Sơn một mình trực cửa.
“Cố Ninh, cậu tìm đâu ra một khách hàng lớn như Hứa Sĩ Hằng vậy? Quá đáng sợ rồi.” Cố Ninh vừa bước vào cửa, Tiểu Sơn đã kêu la om sòm.
“Cậu đòi giá thật cao chưa?”
Tiểu Sơn đưa cho Cố Ninh xem tờ hóa đơn một triệu đô mới đánh ra, vô cùng xúc động, “Chúng ta cuối cùng cũng không cần chỉ nhận tiền phí sinh hoạt nữa.”
Cố Ninh nghĩ thầm, cậu ta còn không bằng trợ thủ Sở Hiên nữa, anh không ra tay chứ, một khi ra tay là gấp mấy lần cậu ta. Cố Ninh lấy tấm chi phiếu trong túi xách ra, đưa cho Tiểu Sơn, “Đây là sư huynh của cậu giúp cậu kiếm.”
Tiểu Sơn nhìn thấy con số trên tờ chi phiếu, ôm ngực làm bộ ngất xỉu, rồi ngã trên ghế.
“Đừng quên chia một phần cho sư huynh của cậu.”
Tiểu Sơn luôn miệng đồng ý.
Sở Hiên ném chìa khóa xe cho Tiểu Sơn, “Mọi người giữ đi, anh không cần.” Ngẩng đầu nhìn cái quạt trần kẽo kẹt trên nóc nhà, “Coi như anh tài trợ cho mọi người, đi lắp một cái máy điều hòa?”
Cố Ninh trầm mặc: Lão đại à, nhà anh có lắp cái máy điều hòa nào trên một triệu không?
Tiểu Sơn vội vàng nói: “Tiền này chúng ta mà cầm thì lòng không thanh thản, không bằng như thế này, sư huynh, tại sao anh không trở thành cổ đông chứ?”
Cố Ninh giúp Sở Hiên giải vây, “Anh ấy không thể nào trở thành cổ đông được, anh ấy chỉ ở đây một thời gian ngắn thôi, qua mấy ngày nữa sẽ đi.”
Sở Hiên lại thật sự suy nghĩ về vấn đề này, “Trở thành cổ đông?”
“Đúng vậy.” Tiểu Sơn đột nhiên kích động, “Thỏa thuận đều có sẵn, giống như của Cố Ninh, đổi tên là được, em sẽ in ngay bây giờ, anh ký tên là được, em sẽ chạy các thủ tục khác.”
Sở Hiên nhả ra một chữ, “Được.”
Tiểu Sơn lập tức bật máy tính lên, in ra một bản, Sở Hiên xem qua một lần, cầm lấy bút của Tiểu Sơn ký vào.
Cả quá trình Cố Ninh đều trợn mắt há mồm. Chỉ trong mấy phút này, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Điều quan trọng nhất là, vậy mà không có bất kỳ ai hỏi ý kiến của đối tác là cô, hai người bọn họ đều đã làm xong tất cả mọi thứ?
“Anh không phải còn có việc của phòng thí nghiệm sao?”
Sở Hiên dùng ngón tay mảnh khảnh xoay bút, bình tĩnh nhìn Cố Ninh, “Em cảm thấy anh không thể cùng lúc làm hai việc sao?”
Tiểu Sơn giúp Sở Hiên nói, “Dù sao bình thường sư huynh cũng không cần nhìn chằm chằm bên này.”
“Nhưng mà ở đây là công ty huyền học, không phải anh phiền nhất việc này sao?” Cố Ninh kiên định, cướp lấy thỏa thuận trong tay anh.
Sở Hiên dễ dàng nắm lấy cổ tay của cô, thuận tay đưa cho Tiểu Sơn bản thỏa thuận, “Anh đột nhiên cảm thấy rất vui, không được à?”
Cố Ninh hối hận, sớm biết thì ngày hôm qua sẽ không đưa anh đi bắt yêu rồi. Xem ra anh quét tường quét đến nghiện rồi.
Cố Ninh nghi ngờ nhìn Tiểu Sơn, “Cậu thành thật khai báo đi, tại sao đột nhiên muốn dụ dỗ anh ấy?” Dựa vào sự hiểu biết của Cố Ninh đối với Tiểu Sơn, thì bây giờ tuyệt đối không phải là lúc động não.
Tiểu Sơn cười ha ha, “Ngày hôm qua có một người tên là Xing3785, ở trên mạng nói anh ta bị tai nạn xe, sau đó gặp một cao nhân xem bói ở bệnh viện, xem cực kỳ chính xác, kết quả cả một buổi chiều, được chuyển tiếp cực nhiều.”
Có lẽ là Tiểu Hình.
Cố Ninh khịt mũi chế nhạo, “Làm sao có thể? Loại chuyện này gần như đều bị xem là pr, có ai rảnh rỗi đi chuyển tiếp cái chuyện nhàm chán này?”
Tiểu Sơn cầm máy tính xách tay lên, xoay về hướng Cố Ninh và Sở Hiên, “Điều quan trọng là, anh ta còn kèm theo hình.”
Cố Ninh nghiêng người nhìn. Đúng là ở phía dưới mấy lời kích động nội dung không rõ ràng kia, là một tấm hình chụp lén bóng lưng của Cố Ninh và Sở Hiên, hai người đang đi tới cửa phòng bệnh.
Cố Ninh lập tức hiểu.
Trong hình chỉ có sau ót của Cố Ninh, nhưng Sở Hiên thì lại đang quay đầu, lộ nửa khuôn mặt, mặc dù hình được chụp lén, tiêu điểm có hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt của Sở Hiên, sống mũi cao thẳng, cộng thêm chiều cao cơ thể, bờ vai rộng eo thon đôi chân dài miên man, làm cho người ta khó mà không nhìn thêm nhiều lần.
Kết quả là tấm hình này lập tức được gắn tag “Sư phụ xem bói đẹp trai nhất”, được chuyển tiếp đi cực nhiều.
Cái kẻ gây họa này.
Cố Ninh liếc mắt nhìn Sở Hiên, “Anh thấy anh ta chụp lén rồi, nhưng mặc kệ?”
Sở Hiên mặt đầy vẻ vô tội, ý tứ rất rõ ràng: Đã quen bị chụp lén từ nhỏ, không quản được.
Cố Ninh lại híp mắt hỏi Tiểu Sơn, “Sau đó thì sao?”
Chắc chắn không chỉ như vậy.
Tiểu Sơn cười rạng rỡ với Cố Ninh và Sở Hiên, “Sau đó tôi liền thừa nhận!”
“Thừa nhận?”
Tiểu Sơn điên cuồng nhấp vào trang web cho Cố Ninh xem, “Tháng trước tôi có đăng ký một tài khoản tên là Ninh Hợp Đường, lần này trực tiếp thừa nhận người là người của chúng ta, kết quả cậu nhìn đi, mới một đêm, số lượng người theo dõi chúng ta đã tăng lên bao nhiêu, mua fan cũng không thể tăng nhanh như vậy.”