Tiếu thiếu tìm một hầm để xe đậu xe, dẫn Cố Ninh đến chỗ ăn cơm vất vả lắm mới nhờ bạn đặt được.
Đây là một quán ăn trong tòa nhà mấy trăm năm, hai tầng nhỏ, mặt tiền không lớn, nhưng tiếng tăm không nhỏ, bên ngoài có mái hiên giá sắt màu trắng, phía dưới là những cái bàn nhỏ hai người ăn, nến được đặt lên bàn rất có bầu không khí, phản chiếu óng ánh sáng long lanh tất cả ly thủy tinh lớn nhỏ.
Tiếu thiếu và Cố Ninh được người ta dẫn đến chỗ ngồi dưới mái hiên trắng bên ngoài tòa nhà.
Cố Ninh đầu tiên tiện tay chấm nước đá, vẽ rồng bay phượng múa trên khăn trải bàn, rồi mới cầm thực đơn lên.
Liếc nhìn thực đơn, mà Cố Ninh đau lòng một trận: Ăn cái loại đồ đẹp mắt không đủ no này, chỉ thích hợp để đăng lên vòng bạn bè, Tiếu thiếu, xin hỏi có thể giảm giá trực tiếp cho cô không?
Điện thoại di động bỗng nhiên ting một tiếng, Cố Ninh lấy ra, là tin nhắn mẹ Sở gửi tới.
“Ninh Ninh, xem mắt như thế nào rồi?”
Nhà Sở với nhà Cố là có quan hệ nhiều đời, từ trước đến nay mẹ Sở vô cùng yêu thương Cố Ninh, so với mẹ ruột thì càng giống như mẹ ruột hơn. Lần này nửa xem phong thủy nửa xem mắt với Tiếu thiếu, chính là do mẹ Sở giới thiệu.
Cố Ninh không có bất kỳ hứng thú gì với việc xem mắt, nhưng Tiếu thiếu lại là khách hàng đàng hoàng đầu tiên của Ninh Hợp Đường, khoản tiền này vô luận như thế nào thì cũng phải kiếm.
“Tạm được. Chúng con xem phong thủy cả ngày, bây giờ đang dùng cơm.”
“Ăn đi ăn đi. Nghe nói cậu Tiếu Tử Dương này không tệ, mặc dù trông không đẹp bằng Sở Hiên nhà chúng ta, nhưng cũng là một anh đẹp trai.”
Cố Ninh ngẩng đầu nhìn Tiếu thiếu đối diện.
Mẹ Sở nói không sai, Tiếu Tử Dương vóc người cao lớn, mặt mũi đoan chính, ăn mặc kỹ lưỡng, nếu thả vào giữa đống người thì thực sự làm người khác chú ý, nhưng có như thế nào đi nữa, thì cũng kém hơn Sở Hiên.
Nhưng mà cũng bình thường thôi, ai lại có thể so với Sở Hiên chứ? Đẹp trai đến mức không phải là người, đại khái chính là hình dung kiểu người như Sở Hiên vậy.
Lại có tin nhắn đến, lần này là mẹ ruột của Cố Ninh. Mẹ Cố và mẹ Sở là bạn thân, hai người giống hệt như có thần giao cách cảm, muốn gửi tin nhắn thì sẽ gửi cùng nhau.
“Ninh Ninh, 7 giờ tối nay Sở Hiên bay đến thành phố S, bây giờ cũng đã hạ cánh rồi, con không đi đón sao?”
Cố Ninh quả quyết nhắn lại hai chữ: “Không đi.”
Cô nghĩ trong đầu, trốn còn không kịp, chứ còn đi đón? Vả lại anh ấy là đàn ông, còn phải có người đón? Tự gọi xe đến khách sạn không được à?
Sở Hiên là con trai của mẹ Sở, cùng nhau lớn lên với Cố Ninh từ nhỏ.
Mấy năm trước Sở Hiên đi du học ở đế quốc Mỹ, nghe mẹ Sở nói, gần đây bọn họ và một công ty khoa học công nghệ hàng đầu thành phố S cùng với Đại học S có một dự án kinh doanh hợp tác ba bên, phải đến đây một khoảng thời gian.
Ba năm, ngoại trừ lần về nước ăn Tết năm trước gặp mặt một lần, thì hai người đã hoàn toàn không có chút liên hệ.
Cố Ninh trả lời xong, thì trong lòng có chút phiền não, để điện thoại ở chế độ yên lặng, yên tâm ăn cơm.
Còn chưa ăn xong món chính, thì Tiếu thiếu bỗng nhiên mở miệng, “Âm thanh gì vậy?”
Cố Ninh đang tập trung lắng nghe, làm động tác tay xuỵt.
Âm thanh ken két, thật giống như ai đó đang chậm rãi nghiến răng.
Cố Ninh đi qua phía Tiếu thiếu, kéo anh ta đi nhanh ra bên ngoài.
Cố Ninh vừa xông ra vừa nhìn lên trên, giá sắt mái hiên màu trắng đột nhiên gãy lao thẳng xuống hai người bọn họ. Ống sắt không phải cùng nhau đập xuống, mà là từng cây một từng đoạn theo thứ tự rơi xuống, “Đông đông đông đông đông” mấy tiếng, đuổi theo gót chân của Cố Ninh và Tiếu thiếu.
Có vẻ như là một trò đùa, lực đạo cũng không rõ, so với vật thể rơi tự do đơn thuần thì mạnh hơn nhiều. Trong đó có một cây mạnh mẽ đập lên bàn ăn bọn họ vừa mới ngồi, đập vỡ ly rượu và dĩa thành từng mảnh.
Nếu đập lên người, thì đoán chừng phải vào thẳng bệnh viện.
Chỉ cần vài bước nữa là chỗ đất trống, Cố Ninh kéo Tiếu thiếu ra khỏi phạm vi ống sắt lao ra trước khi nó rơi xuống. Chỉ có một góc mái hiên bị sụp, chỗ bọn họ vừa ngồi đã thành một mớ hỗn độn.
Nhân viên phục vụ của cả quán ăn đều bị dọa đến trợn mắt há mồm. Dưới chân người quản lý tiền sảnh giống như có bánh xe chạy nhanh qua.
Cố Ninh suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi Tiếu thiếu một câu hỏi kỳ lạ, “Anh Tiếu, tôi biết ngày tháng năm anh ra đời, nhưng mà không biết giờ, anh sinh vào lúc mấy giờ?”
Tiếu thiếu bị hỏi đến mức ù ù cạc cạc, nhưng vẫn thành thật trả lời, “Buổi tối mười một giờ rưỡi.”
Cố Ninh gật đầu, nhìn chung quanh một chút, dặn dò Tiếu thiếu, “Anh đứng ở chỗ này, không được chạy loạn không được nhúc nhích, tôi… đi tới phòng vệ sinh, sẽ lập tức trở lại.”
Tiếu thiếu có lẽ bị dọa đến ngốc, lại bị giọng điệu nghiêm túc của Cố Ninh trấn áp tinh thần, ngoan ngoãn đồng ý.
Cố Ninh vọt vào phòng vệ sinh của quán ăn, khóa kỹ cửa của một phòng đơn, đưa ngón tay lên chỉ trên không trung.
Người khác không thấy được, nhưng trong mắt của Cố Ninh, khoảng không trung trước mặt hiện ra ba mệnh bàn màu vàng ngay ngắn thượng trung hạ thiên địa nhân, mỗi bàn mười hai cung. Cố Ninh khẽ búng ngón tay, phi tinh vào cung, thu xếp thỏa đáng.
Lúc ba bàn đang từ từ nổi sợi vàng mỏng lên, thì sợi vàng đẹp mắt trên không trung trải dài ra, ở bên cạnh ba bàn, còn đan xen một bàn lớn hơn, ba mươi sáu cung xếp thành một vòng tròn, sợi vàng tương liên, hơn trăm vì sao trong đó tự động chuyển chỗ hoán đổi vị trí lần nữa, chiếu sáng lẫn nhau.
Chính là tuyệt học gia truyền của Cố Ninh —— tử vi ba mươi sáu vòng.
Cố Ninh nhẹ nhàng chọn sợi vàng, xoay tròn vòng, nhìn cẩn thận cả buổi, thở dài.
Tiếu Tử Dương này, hôm nay sát tinh hội tụ, vô cùng đen đủi, hết lần này đến lần khác đụng phải tà ma, xem độ xui xẻo này của anh ta, tối nay chỉ sợ không chết cũng phải tàn.
Tiếu thiếu là vị khách hàng đầu tiên của Ninh Hợp Đường, hoạt động kinh doanh chính của Ninh Hợp Đường là huyền học số mệnh, đặc biệt giúp người ta giải nạn tiêu trừ tai họa, nếu như khách hàng đầu tiên mà đã xảy ra chuyện, thì chuyện làm ăn sau này của Ninh Hợp Đường khỏi cần làm nữa.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể cách cứu anh ta.
Cố Ninh không chắc cái thứ đi theo rốt cuộc là cái gì, thật sự quá lợi hại, tất cả phương pháp trừ tà bình thường đều vô dụng.
Chẳng lẽ đều không có biện pháp sao? Cố Ninh nhìn chằm chằm mệnh bàn giữa không trung mà suy nghĩ. Đột nhiên nhớ đến, lúc trước khi mới dọn nhà ba của Sở Hiên —— quà tân gia mà ba Sở tặng là một cái chuông đồng dùng để trừ tà.
Lúc đó ba Sở đã nói, chuông này là tổ truyền của nhà Sở, vật liệu đặc biệt, chỉ cần lắc một cái, thì tiếng chuông có thể làm cho yêu tà đều không thể đến gần.
Chỉ cần có thể chịu đựng đến giờ Tý tối nay, thì vận mệnh của Tiếu thiếu sẽ xoay chuyển, sẽ không có chuyện gì.
Lúc Cố Ninh đi ra, một đám người vẫn còn đan vây quanh Tiếu thiếu nói xin lỗi, Cố Ninh đuổi bọn họ đi, hỏi Tiếu thiếu, “Cơm cũng không cần ăn nữa, trời còn sớm, nhà tôi lại cách chỗ này cũng không xa, hay là đến chỗ tôi uống ly trà đi?”
Tiếu thiếu ngẩng đầu nhìn sắc trời, trời đã đen thành như vậy, mà còn sớm… sớm sao?
Nhưng mà Cố Ninh chủ động mở miệng hẹn người khác, đương nhiên Tiếu thiếu sẽ đồng ý, hai người lên xe lần nữa, cùng nhau xuất phát đến nhà Cố Ninh.
Nhà của Cố Ninh là một căn hộ mới xây, là do Cố Ninh vay tiền mua cách đây không lâu, cách trung tâm thành phố cũng không tính là quá xa, lái xe chưa đến mười phút.
Khi xe còn chưa chạy đến dưới căn hộ, thì Cố Ninh đã thấy có người chờ ở cửa tòa nhà.
Nổi bật như vậy, ngoại trừ Sở Hiên, thì không còn ai khác nữa.
Sở Hiên ngồi trên chiếc vali lớn, mặc chiếc áo hoodie có mũ màu trắng với quần jean tối màu, lộ ra dáng người vai rộng chân dài, vóc người không có chút sơ hở để tấn công. Đầu anh hơi cúi thấp, không biết đang suy nghĩ gì, hai tay đút trong túi quần, đôi chân dài một duỗi một gập. Trên mặt đất để một chiếc balo, trông như vừa mới xuống máy bay.
Đèn ở lối vào tòa nhà vừa vặn chiếu lên người anh, phản chiếu hàng lông mày đậm, sống mũi thật cao, hàng mi dài dày cong, che đi đôi mắt trong trẻo lạnh lùng.
Ánh đèn giống như đèn pha trên sân khấu, làm cho anh trở thành tiêu điểm duy nhất trong bóng tối, chính anh lại hồn nhiên không phát giác ra.
Sở Hiên này, chính là trúc mã của Cố Ninh.
Cố Ninh nghĩ trong đầu, lúc này mới thật sự gọi là thời vận xấu, sát tinh tới nhà.
Tối nay Tiếu Tử Dương cả nhà sát tinh đoàn tụ thành một đám, theo quan điểm của Cố Ninh, tất cả cộng lại cũng không lớn bằng cái người trước mắt này.