Chuyển ngữ: Puny
https://punyleland.wordpress.com
Cố Ninh hài lòng nhặt đồng xu trên bàn lên, nắm tay Nguyên Nguyên, vô cùng vui vẻ, "Đây chính là ý trời. Đi, chúng ta đi Khải Trấn."
"Em không phải nói, anh nên ngủ sao?" Sở Hiên hỏi.
Cố Ninh đảm bảo, "Sau khi tới đó anh không cần phải làm việc gì cả, tôi sẽ giúp anh tìm một chỗ, ngủ tùy thích."
Khải Trấn là một thị trấn nhỏ ở phía nam thành phố S, cách đây khoảng hai giờ lái xe, bốn người ngồi trên một chiếc xe, Tiểu Sơn lái xe, để động viên tài xế, Cố Ninh đã cho Nguyên Nguyên ngồi bên cạnh, còn cô và Sở Hiên thì ngồi phía sau.
Nguyên Nguyên ngồi ở ghế trước ngọ nguậy giơ điện thoại cho Cố Ninh ở ghế sau xem.
"Chị nhìn đôi mắt của Hạ Bạch này, cái này gọi là mắt đào hoa sao? Nhìn ai cũng giống như đang cầu hôn vậy, thật là tuyệt vời."
Cố Ninh liếc nhìn hình của Hạ Bạch trên màn hình, đột nhiên thấy Sở Hiên quay đầu lại, bất động nhìn Cố Ninh bằng một đôi mắt cực kỳ trong veo.
Nguyên Nguyên lướt nhẹ màn hình, "Nhìn này nhìn này, đôi tay đó, có là tay khống [1] thì cũng không tìm ra chút xíu khuyết điểm đúng không?"
[1] Tay khống (手控): Người mê bàn tay đẹp.
Cố Ninh lại nhìn lướt qua điện thoại của Nguyên Nguyên, rồi nhìn thấy Sở Hiên giống như vô tình duỗi bàn tay mảnh khảnh của mình ra, đặt lên sau ghế Tiểu Sơn.
Nguyên Nguyên chuyển sang một tấm khác, "Chị nhìn nè, cặp chân dài của anh ấy chắc cũng phải một mét tám đúng không?"
Sở Hiên động đậy, một cái chân dài duỗi qua chỗ Cố Ninh.
Nguyên Nguyên lại lật sang một tấm khác, "Chị Ninh Ninh chị nhìn bức hình đồ bơi này đi, cơ bụng tám múi, không thiếu một múi nào!"
Lần này Cố Ninh không nhìn màn hình nữa, quay đầu lại đợi Sở Hiên, trên mặt lộ ra biểu cảm, "Anh định cởi bây giờ sao?"
Sở Hiên, "..."
"Ninh Ninh, anh buồn ngủ." Sở Hiên đột nhiên mở miệng, có chút tủi thân.
Cố Ninh nghĩ thầm, ai bảo anh không ngủ mà thức khuya, thấp giọng hỏi anh, "Vậy anh ngủ trước một lát đi?"
Sở Hiên vui vẻ đáp, "Được." Nói xong, người đột nhiên nằm thẳng xuống ghế, nhân tiện gối đầu lên đùi Cố Ninh.
Cố Ninh: "..."
Tiểu Sơn liếc nhìn trong gương chiếu hậu, than thở: "Hai người cứ phải bắt người ta ăn cẩu lương như vậy à?"
Sở Hiên khẽ cười một cái, nhắm mắt lại.
Khải Trấn là một thị trấn nhỏ ven biển, có đường bờ biển dài và đẹp, toàn bộ thị trấn đều được xây trên những ngọn đồi nhấp nhô, trời xanh biển xanh, ở đâu cũng có người vùi đầu vào vẽ tranh trên giá vẽ, nhàn hạ khoan thai.
Có mấy khu nghỉ dưỡng xây bên cạnh bờ biển, bối cảnh của chương trình thực tế cũng là ở một trong những khu nghỉ dưỡng đó.
Sau khi xuống xe Tiểu Sơn chống nạnh, ngông nghênh hỏi Cố Ninh, "Ngộ Không, phía trước có yêu khí không?"
Khu nghỉ dưỡng hướng ra biển, phong cảnh đẹp đến giống như giả, không nhìn ra chút khác thường nào.
Cố Ninh đáp, "Có đó, có một con yêu lợn giả mạo sư phụ, muốn bắt hay là một gậy đánh chết?"
Yêu lợn gọi cho anh Sâm, một lúc sau, có một người đàn ông mập mạp đen đen chạy ra, quả nhiên là anh Sâm trong truyền thuyết.
Đầu tiên anh Sâm nhìn lướt qua mọi người, nhìn chằm chằm Sở Hiên, cặp mắt sáng lên, giống như nhìn thấy mỏ vàng.
Trước đây Cố Ninh cũng thường thấy loại chuyện như này, nên giúp Sở Hiên nói, "Anh ấy không có hứng thú với giới giải trí, không cần phí tâm hỏi."
Anh Sâm ngượng ngùng cười một tiếng, vẫn lấy một tấm danh thiếp ra đưa tới, "Đề phòng một ngày nào đó đổi ý, nhất định phải gọi cho tôi trước."
Anh Sâm dẫn mọi người vào khu nghỉ dưỡng, đi tới căn riêng của bọn họ, "Chúng tôi ở bên này không quen biết ai cả, xảy ra chuyện không biết nên tìm ai, đúng lúc thấy mọi người ở trên Internet, nên gửi tin nhắn cho mọi người."
"Không lẽ Hạ Bạch xảy ra chuyện sao?" Nguyên Nguyên hỏi trước.
Anh Sâm do dự một lúc, "Chúng ta phải ký thỏa thuận giữ bí mật trước, thì tôi mới có thể nói."
Anh Sâm đi lấy thỏa thuận giữ bí mật, Cố Ninh đi loanh quanh trong nhà, thuận miệng hỏi anh Sâm, "Cha của Hạ Bạch gần đây còn tới làm phiền không?"
Bàn tay đang cầm bản thỏa thuận giữ bí mật của anh Sâm run run, "Cô cô cô..." Cô cả buổi, cuối cùng cũng nói ra, "Làm sao cô biết chuyện của cha cậu ấy?"
Cha của Hạ Bạch đã ly dị với mẹ của Hạ Bạch mấy năm trước, sau khi Hạ Bạch bạo hồng, thì người cha ruột đã mất tích nhiều năm này đột nhiên xuất hiện, ngày nào cũng đến đòi tiền.
Anh Sâm rất phiền, nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến hình tượng của Hạ Bạch, nên việc bảo mật chuyện này vẫn luôn làm rất tốt, không nghĩ tới lại bị Cố Ninh nói ra một cách nhẹ nhàng.
"Không riêng gì chuyện của cha cậu ấy. Bí mật của Hạ Bạch, tôi còn biết rất nhiều."
Cố Ninh bẻ ngón tay nói, "Mặc dù hai bộ phim mà Hạ Bạch đóng đều diễn vai học bá, nhưng thật ra hồi đi học cậu ấy rất nghịch ngợm phá phách, điểm vô cùng kém, tất cả giáo viên đều đau đầu. Còn nữa, Hạ Bạch luôn nói mình chưa từng yêu đương, nhưng thật ra mối tình đầu của cậu ấy là vào năm mười lăm tuổi, khoảng thời gian trước khi ra mắt thì vừa vặn chia tay trong hòa bình với người bạn gái yêu hai năm, tình cờ độc thân. À còn nữa, trong khoảng thời gian Hạ Bạch biến mất trước khi nhận bộ đại IP, tuy nói là đi học bồi dưỡng, nhưng thật ra là do cậu ấy lái xe phạm luật xảy ra tai nạn xe, có đúng không?"
Cố Ninh thân thiết hỏi anh Sâm, "Bản thỏa thuận giữ bí mật kia của anh, có phải nên thêm mấy chuyện này vào không?"
Anh Sâm cầm bản thỏa thuận giữ bí mật, ngây ngốc đứng ở giữa nhà. Tiểu Sơn đi tới rút bản thỏa thuận giữ bí mật từ tay anh Sâm đang bất động ra, "Ký bây giờ sao?"
Anh Sâm không nói ra lời. Nghĩ trong đầu, lần này hình như đã gặp được cao nhân rồi, nói không chừng sẽ thật sự có cách.
Khu nghỉ dưỡng đều đã được chương trình bao trọn, anh Sâm đưa đám người Cố Ninh đi tới bãi biển. Từ xa đã nhìn thấy Hạ Bạch đang ngồi trên bãi biển, ngẩn người nhìn mặt biển đỏ vàng lúc hoàng hôn.
Ánh mắt làm người ta ngượng ngùng, đôi tay có thể khiến cho dân tay khống phát cuồng, đôi chân dài một mét tám, cơ bụng... cơ bụng không thể nhìn thấy, nhưng với tà áo sơ mi trắng gần như trong suốt dưới ánh hoàng hôn, thì cả người cũng trong trẻo lạnh lùng, thật giống như nam thần truyện tranh xuyên không, một sự giải thích hoàn mỹ cho cái gọi là nam sắc [2], khó trách lại hot như vậy.
[2] Nam sắc (男色): là từ dùng để chỉ mối quan hệ nam × nam trong xã hội Nhật Bản thời xưa, đặc biệt cực kì thịnh hành vào thời Edo từ thế kỷ 17 cho đến trước khi Nhật thực hiện cuộc cải cách Minh Trị Duy Tân.
"Hạ Bạch!" Anh Sâm gọi cậu ấy từ xa.
Hạ Bạch nghe tiếng, quay đầu nhìn về phía bên này cười một cái. Nụ cười ấm áp.
"Mấy vị này là?" Ánh mắt của Hạ Bạch rơi vào đám người Cố Ninh.
"Công ty đã mời đến trị bệnh cho cậu." Câu nói của anh Sâm khá kỳ lạ.
Cố Ninh với Sở Hiên rớt lại phía sau hai bước, Sở Hiên nhịn cả một đường, rốt cuộc cũng chịu được, "Ninh Ninh, cậu ta đẹp trai hay là anh đẹp trai?"
"Anh anh anh." Cố Ninh nghĩ thầm, học thần đại nhân, so với người chỉ có vẻ bề ngoài, thì anh còn có thể được theo đuổi nhiều hơn đấy. Nhưng như đã nói, Sở Hiên quả thật đẹp trai hơn một chút.
Sở Hiên cuối cùng cũng hài lòng, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Cố Ninh.
Đôi lời tâm tình của editor: Cười bò với Sở Hiên =))))