Chuyển ngữ: Puny
https://punyleland.wordpress.com
Cố Ninh còn muốn nhặt điện thoại lần nữa, nhưng điện thoại đã bị người ở phía sau giành mất. Không biết Sở Hiên đã trở lại từ lúc nào, tỉnh rụi cầm điện thoại trong tay.
Ánh mắt của Hạ Bạch lập tức nhìn về phía Sở Hiên giống như rada tìm mục tiêu vậy, chậm rãi chuyển đến khuôn mặt của Sở Hiên, nhắm xác định vị trí, tràn đầy tình cảm.
Sở Hiên hình như chợt nhận ra điều gì đó, tay run run, rồi ném cái điện thoại kia ra giống như ném một củ khoai lang phỏng tay.
Điện thoại bay một đường vòng cung thật dài, rơi xuống đống cát cách đó không xa, Cố Ninh nín cười, tìm một cái khăn tắm quấn ba lớp, tiện tay vẽ một tấm bùa hộ phía trên, rồi ném qua một bên.
Việc ghi hình vẫn tiếp tục, lần này diễn ra rất suôn sẻ, không có chuyện gì xảy ra, Hạ Bạch cũng không có ý định xuống nước nữa, đưa bảo vật đã lấy được trên cổ tay cho nhân viên cho đếm.
"Chị Ninh," Quất Tử đã nhìn thấy đám Cố Ninh giày vò điện thoại của mình từ sớm, rụt rè nói, "Em có thể lấy lại điện thoại của em không?"
"Đi với tôi." Cố Ninh cầm cái khăn tắm bọc điện thoại, gọi Sở Hiên và anh Sâm, cùng đi tới chỗ cách xa mọi người.
Cố Ninh mở khăn tắm ra. Điện thoại của Quất Tử chỉ là chiếc điện thoại màn hình cảm ứng hàng nội địa bình thường, vừa rẻ vừa dễ sử dụng, không hề sặc sỡ, bởi vì Quất Tử bận, nên thường muốn rảnh tay, trên ốp điện thoại có một sợi dây màu đen có thể đeo lên cổ, ở dưới dây buộc một chiếc chuông nhỏ hình hoa màu hồng.
Cố Ninh đưa ngón tay nhẹ nhàng búng chiếc chuông nhỏ đó, chuông reo lên một tiếng vang nhỏ.
Hạ Bạch đang vùi đầu đếm bảo vật đột nhiên chấn động, ngẩng đầu lên.
Chính là nó.
Cố Ninh hỏi, "Cái này từ đâu tới?"
Anh Sâm đã hiểu, lập tức sợ hãi, chỉ vào cái chuông nhỏ đó, "Cái này... cái này chính là khiến cho Hạ Bạch..."
Cố Ninh gật đầu, "Không sai. Người nào mang theo cái chuông nhỏ này, thì người đó sẽ được Hạ Bạch say mê."
Anh Sâm nhìn chiếc chuông nhỏ xinh đẹp kia bằng đôi mắt như gặp quỷ.
Cố Ninh bật cười, "Đừng sợ, vật này tuy hơi kỳ quái, nhưng không có tà khí, sẽ không hại người." Sau đó hỏi Quất Tử, "Em lấy nó ở đâu vậy?"
Quất Tử lắc đầu, "Đây là đồ fan tặng cho anh Hạ."
Quất Tử nói, kể từ khi Hạ Bạch ra mắt đến nay, thì người hâm mộ luôn tặng đủ loại quà cho cậu ta, Hạ Bạch nghĩ thứ nên quyên góp thì quyên góp, thứ nên dùng thì dùng, phần lớn là đem đi xử lý, nhưng vẫn còn lại rất nhiều, sau đó đã đăng trên Weibo nói mấy lần, thì mới khá hơn chút, tuy nhiên lại có những thứ không quyên góp được cũng không làm gì được, nhưng mà trông rất có ý nghĩa, Hạ Bạch cũng không nỡ vứt, nên đều để trong thùng lớn trong kho hàng của công ty.
"Lần này trước khi chúng em đi, có quay lại công ty, tình cờ lại có ít đồ phải cất đi, lúc em đi cất đồ, thì nhìn thấy chiếc chuông nhỏ này bị để ở một góc dưới đáy hộp, trông khá đẹp, nên đã chọn nó."
Quất Tử nhìn Cố Ninh, vội vàng thanh minh, "Em đã hỏi anh Hạ rồi, anh Hạ nói, dù sao cũng để đấy, nếu thích thì lấy dùng đi."
Cố Ninh suy nghĩ một chút, "Là fan nào đó đưa à. Bởi vì lúc cầu nguyện ý nghĩ thành tâm thành ý, nên đã khiến cho vật này có linh khí, lại ở cùng với quà tặng của vô số người hâm mộ không biết bao lâu, cho nên đã hấp thụ ý chí của vô số người."
"Liệu vật này có hại người không?" Anh Sâm vẫn còn sợ.
"Đương nhiên sẽ không hại người, mà chắc chắn sẽ không hại Hạ Bạch, nó chỉ có một kiểu ý nghĩ thanh thuần —— 'Thật hy vọng có một ngày nào đó Hạ Bạch có thể yêu tôi điên cuồng'." Cố Ninh quay sang nói với Quất Tử, "Tôi phải lấy cái chuông này đi, có thể không?"
"Chị đem đi đi. Cái chuông này đối với anh Hạ không phải thứ tốt đẹp gì." Vẻ mặt của Quất Tử rất dũng cảm, nhưng giọng cô ấy lại như sắp khóc vậy.
Cố Ninh nghĩ thầm, cái chuông này nếu như đem đi bán đấu giá, thì đoán chừng có thể được xào với giá cao ngất trời phải không? Ý tưởng còn chưa kịp nghĩ xong, thì Sở Hiên đã duỗi tay qua, trực tiếp rút cái chuông ra khỏi điện thoại, bóp trong tay.
Anh vậy mà dám dùng tay sờ, cũng không sợ Hạ Bạch...
Một tiếng "bốp" giòn dã, ngón tay Sở Hiên phát lực, quả chuông nhỏ vỡ tan thành nhiều mảnh.
Tất cả mọi người, "..."
Người khác làm vỡ chưa chắc có ích gì, nhưng với thể chất đặc biệt của Sở Hiên, thì bị anh bóp như vậy, bất kể có thứ gì ở trong thì đều tan thành mây khói.
Cố Ninh trừng mắt nhìn anh, "Anh không phải là không tin cái này sao? Anh bóp nó làm gì?" Cố Ninh còn muốn lấy về nghiên cứu một chút mà.
Vẻ mặt của Sở Hiên rất ung dung, "Bất kể nó là thứ kỳ quái gì, thì dù sao bây giờ cũng đi rồi."
Chuông đã hỏng, nhưng anh Sâm vẫn có tâm sự nặng nề.
Anh Sâm hỏi Cố Ninh, "Cô nói vật này sẽ không hại Hạ Bạch, nhưng mà cô có cảm thấy vừa rồi Hạ Bạch ở dưới biển đã xảy ra chuyện gì đó khó hiểu, có chút kỳ quái hay không?"
Là rất kỳ quái.
Mặt biển vốn yên tĩnh, lại rất cạn, cách đó không xa đều là minh tinh và nhân viên cùng lặn, lúc xảy ra chuyện thì mặt biển đột nhiên giống như sôi trào, Hạ Bạch cũng biến mất, một lúc sau lại lên từ nơi khác.
Đây không phải do cái chuông đó.
Trong lòng Cố Ninh có dự tính, "Đợi tối nay tôi sẽ bắt được thứ quấy rối đó."
Tổ chương trình quay cả một ngày, đến bảy tám giờ tối mới xong. Buổi tối, đạo diễn Tống nói trợ lý đi mua đủ loại thịt gà thịt bò thịt cừu, xúc xích và hải sản đã qua sơ chế, phía trước hiên nhà của mỗi căn nhà gỗ đều có bếp nướng điện, mọi người đều nướng đồ bên ngoài nhà, mùi thơm nồng của thịt nướng lấn át gió biển mặn mòi.
"Anh có thể nướng được không vậy Tiểu Sơn, miếng thịt nướng này một mặt thì bị cháy đen mà mặt kia vẫn còn sống? Anh đang ngược đãi bò bít tết của em đó anh có biết không?" Nguyên Nguyên giành cái kẹp sắt trong tay Tiểu Sơn, lật miếng thịt bò lớn đang xèo xèo trên bếp nướng.
Tiểu Sơn giành lại cái kẹp, "Có quê hay không? Con mắt nào của em thấy người ta nướng bò bít tết thành cháy đen chứ?"
Hai ngày nay mối quan hệ của hai người đã phát triển nhanh chóng, Nguyên Nguyên luôn gọi Cố Ninh là "chị Ninh Ninh", nhưng lại hoàn toàn không coi ông chủ Tiểu Sơn này ra gì.
Nguyên Nguyên giải thích là, "Có thể trả tiền lương được, đều là bởi vì chị Ninh Ninh làm việc cực khổ ở bên ngoài, chị chính là máy tính tiền di động có chức năng giọng nói?"
Cố Ninh nghĩ thầm, cô ấy đã làm oan Tiểu Sơn rồi, máy tính tiền có thể gọi tài thật sự không phải là ai cũng có thể làm được.
Ý kiến của hai người bọn họ không có cách nào thống nhất được, cứ cãi nhau suốt, cả buổi cũng không làm xong một miếng.
Sở Hiên đứng bên cạnh Tiểu Sơn, trái phải cùng lúc, vừa chú ý đến miếng thịt trên bếp nướng, vừa kẹp một miếng thịt cừu nhỏ thứ tư vào đĩa của Cố Ninh.
Trên đĩa lớn của Cố Ninh chất đống sò điệp và tôm bự, sò điệp là món yêu thích của Cố Ninh, Sở Hiên thì thích tôm, hai người bọn họ đều thích ăn sườn cừu nướng cháy bên ngoài mềm bên trong.
Cố Ninh vừa ăn, vừa quan sát Sở Hiên, chỉ cần miệng của anh không có gì, thì sẽ đút một miếng vào miệng của Sở Hiên, hai người vừa nướng, vừa ăn, phối hợp ăn ý, tuyệt không nói lời vô ích.
Đợi đến khi Tiểu Sơn tỉnh ngộ, thì hai người đã ăn no.
"Nguyên Nguyên! Em nhìn kìa! Hai người bọn họ đều muốn ăn hết sạch hải sản và sườn cừu! Anh thích nhất sò điệp đó! Không còn một miếng nào!" Tiểu Sơn khóc thút thít.
"Đáng!" Nguyên Nguyên bắt nạt cậu ta, "Ai bảo anh cứ cãi nhau với em, nghe em không phải là xong rồi hả? Đúng không chị Ninh Ninh?"
Cố Ninh đặt đĩa xuống, hài lòng, "Hai người cứ tiếp tục cố gắng, hai chúng tôi đi dạo một chút, tiêu hóa đồ ăn, không có cách nào —— ăn quá nhiều sò điệp."
Khóe miệng Sở Hiên cong lên, dưới ánh mắt phẫn nộ của Tiểu Sơn, nhẹ nhàng mà đi với Cố Ninh, che dấu công và danh.
Cố Ninh và Sở Hiên đi vòng qua trước hiên nhà, thì nhìn thấy Hạ Bạch đang đi về phía bên này với mấy cái hộp giấy trong tay.
"Cố Ninh." Hạ Bạch lên tiếng chào từ xa, trông tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cố Ninh nghĩ thầm, cậu ta nói sẽ mãi mãi nhớ tên cô, vậy mà lại còn nhớ thật, không dễ gì.
"Anh Sâm đã nói với tôi rồi, cảm ơn mọi người." Hạ Bạch giơ hộp giấy trong tay lên, "Tôi nói Quất Tử đi mua mấy con hàu về, chia cho mọi người một phần."
Cố Ninh nhận cái hộp, "Tôi đúng lúc có chuyện muốn hỏi cậu."
Hạ Bạch ở cùng người của tổ chương trình cả ngày, nên Cố Ninh vẫn không có cơ hội hỏi.
"Hạ Bạch, hôm nay lúc cậu đang lặn, tại sao lại đột nhiên biến mất?"
Hạ Bạch cười, "Lúc đó tôi đang lặn xuống lấy bảo vật, hình như chân của tôi đột nhiên bị vật gì đó quấn vào, tôi quay đầu nhìn, thì không biết dưới nước xảy ra chuyện gì, mà mờ mịt không thấy rõ, tôi cuống cuồng, đạp chân vịt lặn ra, thì chân liền được thả ra, tôi liều mạng bơi về phía trước, bơi một hồi, thứ đuổi theo tôi đã biến mất, tôi mới nổi lên."
"Tôi hiểu rồi." Cố Ninh giơ hộp giấy lên, "Cảm ơn."
Cố Ninh biết Sở Hiên từ trước đến nay không có hứng thú với hàu, nên mang hộp giấy quay về trước hiên nhà gỗ. Tiểu Sơn vẫn đang tranh miếng bít tết.
Cố Ninh đặt hộp giấy xuống, bên trong là những con hàu mới bắt, béo khỏe mọng nước, trông cũng rất tươi, bên cạnh còn chuẩn bị cẩn thận mấy miếng chanh cắt lát.
"Tiểu Sơn Nguyên Nguyên, lại đây, Hạ Bạch cho hàu."
Nguyên Nguyên và Tiểu Sơn reo hò nhào tới, cuộc chiến trước quầy thịt nướng cuối cùng cũng chấm dứt ở đây.
Cố Ninh xoa dịu hai người bọn họ, dẫn Sở Hiên đi một vòng quanh khu nghỉ mát. Trong khu nghỉ mát bây giờ rất sôi động, nhưng Cố Ninh lại chọn đi dạo ở những nơi vắng vẻ.
Sở Hiên lập tức phát hiện ra, "Em đặc biệt dẫn anh tới chỗ đen tối, bây giờ anh nghiêm túc nghi ngờ em đang có mưu đồ quấy rối đối với anh."
Cố Ninh kinh ngạc, "Tôi? Đối với anh? Nếu thật sự có mưu đồ quấy rối, thì cũng là anh có mưu đồ quấy rối đối với tôi chứ?"
Sở Hiên liếc mắt nhìn Cố Ninh, "Bị em nhìn thấu rồi."
Cố Ninh nhìn chung quanh, "Sở Hiên, bây giờ là thời gian làm việc, cho dù anh không tìm được yêu, thì cũng đừng quấy rầy người đang cực khổ bắt yêu có được không?"
Sở Hiên nhàn nhã đi theo bên cạnh Cố Ninh, "Tối nay bên ngoài náo nhiệt như vậy, cho dù thật sự có yêu ma quỷ quái, thì cũng không dám đi ra đâu?"
Đôi lời tâm tình của editor: Mọi người đoán xem tối nay có bắt được yêu không nàoooo