“Klaus, không nhìn ra ông là M nha.”
Cố Tương: “……….” Tại sao người này luôn tỏ vẻ quen biết với cô, bọn họ mới gặp nhau lần đầu tiên, đùa kiểu này được sao?
Hiển nhiên Đường Duệ không nghe được nội tâm Cố Tương châm chọc, tiếp tục đặt câu hỏi: “Cô Cố, cô và Klaus quen nhau thế nào?”
Cố Tương: “Phim trường.” Nói xong câu này, cô liếc Triển Dương một cái, cũng may Triển Dương không phản bác. Ánh mắt Đường Duệ lướt qua hai người bọn họ, cười mang theo ẩn ý.
Bên này bọn họ không khí vui vẻ hoà thuận, rơi vào mắt người khác không phải như vậy. Cố Tương là một người mới, nhanh như vậy có thể đi chung đường với Triển Dương, trong lòng diễn viên chung đợt không có cảm giác, tụ lại một chỗ bàn tán. Có biết một chút ẩn tình nói: “Nghe nói là Đường Duệ đề cử với Ôn đạo diễn, tôi nói, chẳng qua là ôm đùi Đường chế tác thôi.”
“Cái này thì có gì không thể, dung mạo cô ta xinh đẹp, không phải người ta đều thích xinh đẹp sao?”
Tưởng Lily mới xong cảnh, nghe vậy cười lạnh: “Chuyện đó không ai thấy, nhưng kỹ thuật diễn vừa rồi ai cũng thấy qua, so với vài diễn viên cũ còn tốt hơn, cho nên mới nói làm diễn viên, phải xem ông trời có chiếu cố không mới đúng.” Tính tình Tưởng Lily tương đối thẳng, ấn tượng với Cố Tương không xấu, tự nhiên muốn bênh vực cô vài câu. Mấy diễn viên kia nghe, buồn bực giải tán.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mà Cố Tương cũng như ý nguyện của Kiều Ánh Tinh, hôm nay không có cảnh quay. Sau cũng không biết Kiều Ánh Tinh nói gì với Ôn Lâm Dự, sửa đổi kịch bản, cảnh quay của Cố Tương đẩy đến buổi tối. Diễn ban đêm vốn là rất vất vả, nhất là đổi cảnh diễn thành ban đêm cũng không biết khi nào mới đến lượt.
Vì vậy Văn Tĩnh hết sức không cam lòng, trên đường trở về vẫn thầm thì: “Sao bỗng nhiên đổi thành cảnh đêm? Vai diễn bên này nặng như vậy, Ôn đạo diễn lại muốn mọi người đều đến phim trường, chờ một ngày tinh thần cũng không tốt, không phải muốn chết người ta chứ?”
Người mới diễn cảnh đêm, trừ phi là đuổi theo tiến độ, nếu không cũng không cần thiết. Sắp xếp Cố Tương quay phim như vậy đúng là không có đạo lý.
“Không sao đâu.”
“Nhưng em chưa từng diễn qua cảnh đêm, dienddanleequyddon quay đêm yêu cầu trạng thái rất cao.” Văn Tĩnh vẫn rất lo lắng.
“Yên tâm đi.” Cố Tương an ủi cô nàng. Đời trước có một khoảng thời gian cô điên cuồng nhận phim, quay phim điện ảnh cường độ còn lớn hơn so với phim truyền hình, hơn nữa cô còn là diễn chính. Đó mới là căn bản không dừng được, tham gia họp báo, chạy thông báo, nhận quảng cáo sự kiện, đã từng có thời gian nửa năm mỗi ngày cô chỉ ngủ từ hai đến ba giờ, diễn đêm bây giờ so với cường độ công việc cao lúc đó cũng chỉ là gặp sư phụ.
Một đêm trôi qua, hôm sau cuối cùng Văn Tĩnh cũng giúp Cố Tương tranh thủ trước Ôn Lâm Dự một chút, tốn cả ngày ở phim trường thật sự không có ý nghĩa gì, mãi cho đến chạng vạng, hai người Cố Tương và Văn Tĩnh mới chạy đến phim trường.
Kỳ quái là, thế nhưng Triển Dương cũng ở đây, một hai tập đầu không có phần diễn của anh, nhưng anh vẫn đến. Đường Duệ chưa đến, trợ lý Kevin của Triển Dương thấy hai người Cố Tương đến, hừ một tiếng, nói: “Hai người cũng trễ quá đó.”
Cố Tương gật đầu với hắn một cái, không do dự không nhìn tới hắn. Kevin giận đến giơ chân, Triển Dương đang ngồi đọc kịch bản trong rạp, Cố Tương đi tới, suy nghĩ một chút, hỏi: “Hôm nay hình như không có cảnh của anh?”
“Ừ.” Triển Dương gật đầu: “Tới xem một chút.”
Kinh nghiệm người ta như vậy, Cố Tương còn nói gì được nữa. Kiều Ánh Tinh vừa mới diễn xong, không biết là do hôm nay Cố Tương không có ở đây, cô ta phát huy giống như cá gặp nước, quá trình quay diễn hết sức thuận lợi, thậm chí thấy Cố Tương liền thân thiết chào hỏi: “Tương Tương mới tới à.”
Cố Tương gật đầu với cô ta một cái. Di3nd4nl3quyd0n Tưởng Lily và Nguỵ Khôn mới quay xong, có lẽ là quay cả một ngày, có vẻ hết sức mệt mỏi, buổi tối cũng không có cảnh của họ, chào hỏi với Cố Tương rồi mới thu dọn.
Phần quay tối nay chỉ có một cảnh, chủ yếu là Cố Tương và đối thủ Lương Quý diễn cảnh Minh Quận vương biết ái thiếp của mình bị Thẩm Diệu hại chết, một xác hai mạng sau đó tìm Thẩm Diệu tính sổ. Kiều Ánh Tinh trừng mắt nhìn Cố Tương: “Cảnh diễn tối nay rất nặng, lời thoại cũng nhiều, Tương Tương nên xem kỹ kịch bản, tránh cho quên thoại.”
“Cám ơn chị Kiều.” Cố Tương khẽ mỉm cười với cô ta, lúc này Kiều Ánh Tinh mới đi ra ngoài.
Lương Quý đã hoá trang xong, đang đọc kịch bản, Kiều Ánh Tinh đến nhìn hắn nói: “Diễn một ngày, cảm giác thế nào?”
Lạnh lùng trên mặt Lương Quý hoà tan một chút, nhìn Kiều Ánh Tinh cười cười: “Tạm được.” Họ là người đóng nam nữ chính, quan hệ bình thường tốt hơn so với các diễn viên khác cũng không thể chỉ trích.
“Vậy thì tốt.” Kiều Ánh Tinh ngồi xuống kế bên Lương Quý, thở dài.
“Em sao vậy?” Lương Quý quay sang hỏi. Mặc dù biểu hiện giống như bạn bè bình thường nhưng giọng nói rất quan tâm.
“Cố Tương….” Kiều Ánh Tinh muốn nói lại thôi.
“Cố Tương thế nào?” Lương Quý cau mày.
“Anh có để ý không, Cố Tương giống như có ý kiến với em.”
“Có không?” Lương Quý nói: “Anh cũng không chú ý đến cô ta.”
Nghe vậy Kiều Ánh Tinh hơi nhếch khoé môi, vểnh lên, sau đó cúi đầu: “Không biết vì sao, đối với em luôn xa cách khó gần, nói chuyện cũng không dễ chịu, khác với khi nói chuyện với Lily. Em còn nghe người ta nói, mới đầu cô ta còn muốn vai nữ chính…”
“Cô ta điên à?” Lương Quý không thể tưởng tượng được: “Một người mới còn muốn vai nữ chính?”
“Anh nhỏ tiếng một chút. Em cũng chỉ nghe nói. Không biết có phải vì chuyện này mà ghét em không. Nhưng cô ấy cũng rất tốt, rất đẹp, kỹ thuật diễn cũng không tệ, có thể thấy em kém hơn cô ấy. Ban đầu bộ phim này nếu không phải vì anh diễn vai nam chính, em cũng sẽ không nhận… anh cũng biết tham gia cái này, cản đường người khác cũng không hay…” Giọng nói Kiều Ánh Tinh càng lúc càng nhỏ, tựa như đang cố nén uất ức.
“Có phải em suy nghĩ nhiều quá không?”
“Hay là anh không tin em?” Kiều Ánh Tinh trừng to mắt nhìn hắn: “Em chưa bao giờ nói vậy với ai, em cần gì hãm hại một người mới như cô ấy?”
“Anh không phải có ý này.” Lương Quý vội nói. Kiều Ánh Tinh ở làng giải trí chưa bao giờ có thù với ai, tính tình cô ấy dịu dàng lại biết làm người, nơi nào cũng hoan nghênh. Hơn nữa Cố Tương là một người mới. dienddanleequyddon Kiều Ánh Tinh lại là diễn viên kỳ cựu, việc gì phải cố ý chỉnh cô ta. Lương Quý suy nghĩ: “Một người mới sao lại không có dáng vẻ của người mới? Như vậy đi, tối nay anh diễn với cô ta, anh sẽ dạy cô ta thế nào là diễn xuất. Làng giải trí có nhiều bình hoa như vậy, không phải cứ có bộ dạng xinh xắn là được khen có kỹ thuật diễn được.”
“Vậy có phải hơi…” Kiều Ánh Tinh hơi do dự.
“Em không cần bận tâm, không dạy dỗ cô ta một chút sau này coi chừng tâm tư còn lớn hơn.”
Kiều Ánh Tinh chần chừ một chút, mới gật đầu.
Chờ Ôn Lâm Dự bắt đầu kêu Cố Tương chuẩn bị, Cố Tương mới vừa vặn hoá trang xong. Nhắc đến cũng lạ, cảnh đầu cô và Lương Quý đóng chung, thậm chí hai người cũng không dợt thoại. Lương Quý nghĩ thế nào Cố Tương không biết, Cố Tương làm vậy cũng bởi vì cô thậm chí không biết lấy thái độ nào để đối mặt với Lương Quý.
Đại khái có thể đè nén tức giận và oán hận trong lòng, ngoài mặt bình tĩnh đối mặt với người đã từng là chồng mình đã hao hết sức lực của cô.
Toàn bộ máy quay đã vào vị trí.
Khuê phòng nữ tử tinh xảo hoa lệ, ngói lưu ly, rèm che cuốn lên, trên bàn bày lung tung mấy quyển thi từ chất đống, vài giọt mực to chưa khô còn mơ hồ in dấu.
Mưa nhân tạo, từng giọt từng giọt rơi ngoài cửa sổ, từng hạt mưa nằm trên lá chuối lộp độp rớt xuống bùn đất, bầu trời âm u, gió thổi mạnh, hầu gái cẩn thận khép cửa sổ lại.
Vặn thấp ngọn đèn, cô gái chống cằm nhàm chán nhìn thế cuộc cờ trên bàn, mỹ nhân như vẽ, vẻ mặt không vui. Vẻ uất ức nặng trĩu giữa chân mày không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp bức người của nàng.
Cửa bị đẩy ra.
Hầu gái vội khom người hành lễ, nam tử gật đầu, hầu gái khom người rời đi.
Mỹ nhân nghe âm thanh, đứng dậy, trên mặt toả ra nụ cười vui mừng: “Vương gia…” Nàng rất vui, thậm chí ngay cả bàn cờ đang rối loạn cũng bị gạt đi. Nàng ảo não một chút, sau đó cười kéo tay áo to lớn của nam tử: “Lâu rồi vương gia không đánh cờ với cận thân rồi, ván cờ này cận thân nghĩ mãi không xong, Vương gian có thể chỉ dẫn được không?”
Nàng nói dịu dàng, vẻ mặt cũng dịu dàng, d.d.l.q.d.u.m.u.m đáng tiếc mặt nam tử đối diện vẫn lạnh lùng nhìn nàng, giọng nói mười phần băng hàn: “Thẩm Diệu, Bổn Vương không phải đến tìm ngươi đánh cờ.”
“Vương gia?” Thẩm Diệu khốn hoặc đứng im, tựa như đang khổ sở suy nghĩ, sau đó khoé môi giương lên: “Vậy Vương gia tìm cận thân làm gì?”
“Cắt….” Ôn Lâm Dự hô lên.
Cố Tương đứng cách Lương Quý ra một chút, Ôn Lâm Dự đi tới, vẻ mặt hơi bất mãn: “Cố Tương, hôm qua cô không phải diễn tốt sao, hôm nay trạng thái sao lại thành như vậy, Thẩm Diệu thích Minh Quận vương, cô phải diễn lưu luyến si mê với hắn, cô mới rồi là diễn vẻ mặt gì? Kẻ thù?”
“Có phải hồi hộp quá hay không?” Kiều Ánh Tinh hỏi ân cần: “Lần đầu tiên diễn với Lương Quý có thể bị đè ép, dù sao cũng là người mới mà.”
Cố Tương nhìn Lương Quý, ánh mắt thâm trầm.
Mới vừa rồi Lương Quý cố ý áp chế diễn xuất của cô, hợp tác tốt là có thể dẫn dắt đối phương vào cùng một bầu không khí, hơn nữa còn thông thạo phối hợp. Vừa rồi Lương Quý ra vẻ cảm giác bị áp bức, nếu quả là một người mới, tuyệt đối sẽ bị diễn xuất của Lương Quý làm sai lệch, quan trọng hơn là không thể phối hợp diễn xuất.
Dĩ nhiên cô không phải vì nguyên nhân này mà diễn xuất thất thường, chỉ là lúc cô đối mặt với Lương Quý vẫn không thể lập tức điều chỉnh xong tình cảm. Giống như lời Ôn Lâm Dự, Lương Quý là kẻ thù chứ không phải người yêu, dù là kỹ thuật diễn cũng không thể che giấu sự thật.
“Nghỉ ngơi một lát rồi diễn lại.” Ôn Lâm Dự hơi thất vọng.
Lương Quý liếc Cố Tương, xoay người đi với Kiều Ánh Tinh.
Cố Tương ngồi xuống, Triển Dương d.d.l.q.d.u.m.u.m đưa cô một bình nước, nói: “Đừng hồi hộp.”
“Cám ơn.” Cố Tương nhận lấy nước.
“Lương Quý cố ý áp chế diễn xuất của cô, cô cũng không nên để ảnh hưởng.” Mắt Triển Dương rất đen, lúc nhìn người đặc biệt chăm chú, giống như có thể nhìn thấu đáy lòng người khác. Giọng anh trầm thấp dễ nghe, khuyên bảo nhẹ nhàng: “Có lúc không nhất định phải diễn, nếu như không diễn được thì bộc lộ bản thân mình. Có khi mình đã từng trải qua giai đoạn tình trạng và tâm tình giống như vậy, bắt đầu diễn vậy sẽ thoải mái hơn.” Anh vỗ vỗ vai Cố Tương: “Có thể trở về nhớ lại.”
Cố Tương sững sờ, lời nói của Triển Dương như từ một góc độ khác giải quyết vấn đề này. Cô không phải ban đầu đã có tâm trạng y hệt oán phụ, cũng có thời điểm ái mộ người không ít. Tạm thời quên đi vai diễn, thay vào khoảng thời gian ngọt ngào, lưu luyến si mê một người, vậy là không cần hao tổn tâm trí để “diễn” rồi đúng không?
Chỉ cần nhớ lại là được.
“Cần tôi giúp cô dợt thoại một chút không?” Triển Dương hỏi.