“Để cô ấy đóng đi.” Bỗng nhiên Phùng Văn lên tiếng.
“Phùng!” Anna lo lắng kêu cô ta, dĩ nhiên Cố Tương diễn là tốt, nhưng sau đó thì sao? Cố Tương không có quan hệ, không có quen biết ở nước Mỹ thậm chí còn không nổi tiếng nhưng còn Phùng Văn? Phùng Văn có danh tiếng thì sao phải chắp hai tay dâng vai diễn nhường người khác?
“Cô ấy diễn tốt hơn.” Phùng Văn nói.
Cố Tương nhìn cô ta, thực lòng mà nói trừ việc não Phùng Văn suy nghĩ không giống người thường ra, về mặt đạo đức cô ta vẫn rất tốt. Cô ta không hề nghĩ đến việc dùng những thủ đoạn xấu xa bỉ ổi để giành vai. Mặc dù Cố Tương cũng muốn vai này nhưng nếu cứ thế mà nhận vai thì bản thân cô cảm thấy áy náy với Phùng Văn.
Tình yêu và sự nghiệp đều thất bại, thật quá thảm.
Tư Khải làm một chuyện ngoài tiên đoán của mọi người, anh ta níu cánh tay Phùng Văn: “Không, Phùng. Biểu hiện của cô cũng tương đối đặc sắc. Vốn bộ phim này dành cho cô, cô mang đến khối mỹ ngọc nhưng chính cô cũng là một hạt châu quý báu. Tôi không thể buông cô được.”
Phùng Văn rút tay ra: “Nhưng chỉ có một nữ chính.” Di3nd4nl3quyd0n
Trong phim chỉ có một nữ chính, trong cuộc sống thực cũng chỉ có một nữ chính. Ở phương diện nào đó cô ta giống với Cố Tương, không muốn làm thứ hai. Thứ hai chính là thua.
Chắc Tư Khải thuộc chòm sao Thiên Bình, bắt đầu giở chứng khó khăn chọn lựa. Một là diễn viên kỳ cựu giàu kinh nghiệm đóng phim hành động, một là mỹ nhân Trung Quốc xinh đẹp đầy linh khí làm cho người ta cảm thấy mới lạ. Hai bên đều khó mà chọn. Anh ta quanh quẩn với khó khăn của mình nên đã quẳng luôn Tống Châu Hiền đang mặc kimono trắng ra sau ót.
Ăn qua thức ăn chất lượng cao, bây giờ ăn lại thức ăn nhanh không khỏi khó chịu. Có Phùng Văn và châu ngọc Cố Tương trước mắt, nói thật, Tống Châu Hiền chỉ là đọc thoại theo kịch bản, thật sự không hề có giá trị gì.
Tống Châu Hiền cũng biết mình bị lơ công khai, cô ấy cắn cắn môi, nói: “Tôi đi thay quần áo.” Vội vã rời khỏi nơi làm cho cô ấy thêm khó chịu.
Tư Khải không quan tâm Tống Châu Hiền đi đâu, anh ta vẫn còn đang cố gắng dung hoà Phùng Văn và Cố Tương. Là một người có lòng tham, người nào anh ta cũng không muốn bỏ. Lần này không thể quyết định được thì phải sắp xếp thử vai lại lần nữa rồi sẽ thương lượng phương án hợp tác cụ thể.
Đạo diễn người ta đã lên tiếng như vậy, nếu từ chối nữa là không biết điều. Dù cá tính Phùng Văn cao ngạo nhưng vẫn phải nể mặt đạo diễn. Mọi người bày tỏ rất dễ nói chuyện, muốn gì cũng có thể từ từ thương lượng được.
Khi Cố Tương đi vào phòng vệ sinh rửa tay, Phùng Văn đi theo vào. Cô ta nhìn Cố Tương đứng trước mặt mình, giống như kềm nén gì đó, cuối cùng vẫn lên tiếng:
“Tôi sẽ rút lui khỏi bộ phim này.”
“Không cần thiết, hiện giờ cũng chưa biết kết quả thế nào mà.”
“Tôi tự nhận mình không bằng cô.” Phùng Văn nói: “Đây là nguyên nhân cô thắng tôi sao?”
Trong lòng Cố Tương thở dài, đầu óc cô nàng này tưởng tượng hay ghê. Mỗi người đều có quan điểm của mình. Cô không thể xen vào chuyện Phùng Văn dùng diễn xuất làm phương tiện tiếp cận người mình yêu nhưng sao Phùng Văn có thể áp dụng chuyện đó với tất cả trường hợp trên đời này được?
Cô quay người, nhìn Phùng Văn: “Cô vẫn chưa hiểu sao? Diễn xuất không thể quyết định được tình yêu. Chuyện thích một người hay không không liên quan gì đến diễn xuất cả.”
“Vậy cô có chỗ nào tốt hơn tôi?” Phùng Văn lạnh lùng nói: “Tôi không cảm thấy mình thua cô chỗ nào.”
“Đúng. Có thể mắt Triển Dương bị mù.” Cố Tương suy nghĩ một chút: “Hay cô ưu tú quá, anh ấy không thể kiểm soát được cô?”
Tất nhiên lời nói nhạo báng ấy không làm vừa ý Phùng Văn, [email protected] hôm nay cô ta bị đả kích ở ngay ở lĩnh vực mà mình am hiểu nhất nên khó tránh khỏi cảm giác bị thất bại. Cô ta nghiêm túc nhìn Cố Tương: “Tôi sẽ không buông tay anh ấy.”
“Tuỳ cô.” Cố Tương nhún nhún vai: “Chẳng qua tôi đề nghị cô đừng bỏ qua kịch bản này. Kịch bản này rất hiếm có. Đối với một người diễn viên, cô có không ít không gian phát huy trong đó. Với quan điểm người trong nghề, tôi nói cho cô biết, nếu bỏ qua bộ phim này cô sẽ hối hận.”
“Cô tưởng cô là đàn chị tôi à?” Phùng Văn cười lạnh: “Cô đang tìm cớ để sỉ nhục tôi sao?”
“Chỉ là một cảnh trong phim thôi.” Cố Tương mỉm cười: “Cô dám không?” Nói xong câu đó, cô vẫy vẫy nước trên tay, đi một mạch ra ngoài không quay đầu lại.
Phùng Văn đứng sững sờ tại chỗ một lát mới đi theo.
Sau khi hai người đi khỏi, một cánh cửa phòng vệ sinh khẽ mở, Tống Châu Hiền từ bên trong bước ra. Cô bước đến chậu để rửa tay, rồi thất thần nhìn mình trong gương.
Thì ra không phải bạn bè thân thiết…. mà là tình địch.
Sao có thể bỏ qua cơ hội nhìn họ đấu đá lẫn nhau được? Không phải Trung Quốc có câu nói: Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi à?
………….
~~ Mọi bài đăng ngoài diễn đàn lê quý đôn - d.d.l.q.d đều không chính chủ (Um-um) ~~
………….
Ở bờ kia đại dương, Triển Dương vừa kết thúc công việc. Bên này trời đã khuya. Gần đây anh thường xuyên phải quay phim. Quay lại nhà trọ, Đường Duệ đang nghiên cứu hợp đồng mới, thấy anh liền vẫy vẫy tay: “Nói cho ông một tin vui, Cố Tương thử vai rất thuận lợi.”
“Ừ.” Triển Dương trả lời. Cố Tương đã nhắn tin báo tin vui cho anh, trước giờ cô đều rất khiêm tốn, chỉ nói đơn giản là Tư Khải đang do dự. Nhưng từ đó hiểu được cô thử vai xuất sắc thế nào. Anh nhìn vào điện thoại di động, trong đó có một đoạn clip thử vai được quay lại do Văn Tĩnh gửi qua, thật ra không có gì đặc biệt. Anh cũng chỉ xem mới có mười lần thôi.
“Tiểu Văn chắc đang đau khổ lắm.” Đường Duệ gật gù hả hê: “Nhất định Cố Tương là kẻ thù không đội trời chung của cô ấy, gió mùa thu quét lá (*) không hề nể mặt.”
(*) Gió mùa thu quét lá: gió mùa thu mạnh mẽ cuốn đi những chiếc lá, ẩn dụ sức mạnh nhanh chóng và dễ dàng quét sạch những thứ mục nát và thối rữa.
Chiến sĩ quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc - Lôi Phong có câu: Hãy đối xử với các đồng chí ấm áp như mùa xuân, đối xử với công việc nóng như mùa hè, đối xử với chủ nghĩa cá nhân như gió mùa thu quét lá và đối xử với kẻ thù tàn nhẫn như mùa đông. (theo Baidu)
“Trên thương trường không có cha con.” Triển Dương nói.
“Tôi thấy ông vô tình thật đó.” Đường Duệ duỗi lưng: “Bộ phim kia ông quay xong rồi phải không? Bây giờ muốn vào thăm lại phim trường nữa?”
“Đường Duệ.” Bỗng nhiên Triển Dương nói: “Trong nhà gọi điện thoại đến.”
“Gì?” Động tác duỗi người của Đường Duệ ngừng lại. ddlqd.um.um
“Muốn tôi dẫn Cố Tương về ra mắt.”
“Ông đồng ý?”
“Phải hỏi ý cô ấy đã.” Triển Dương vuốt vuốt trán, hiện ra vẻ mệt mỏi. Dù sao đi nữa có những thứ bắt buộc phải đối diện. Tuy anh và Cố Tương đến với nhau là tự nguyện nhưng trong mắt người nhà cũng sẽ đổ cho anh muốn chống đối nên cố tình làm vậy.
Muốn chứng minh đây thực sự là người mình chọn không phải là chuyện dễ. Diễn xuất lâu quá nên giờ nói thật, ngược lại chẳng ai tin.
……….
Triển Thường Phong đeo mắt kính, đang lên mạng tìm kiếm những clip có liên quan đến Cố Tương.
“Diễn viên phái thực lực trẻ tuổi nhất” “Tì nữ hay Hoa Đán?” “Người mới có tiềm năng không thể tiên đoán trong giới điện ảnh” “Ảnh hậu tiếp theo?” Tiêu đề toàn là giật tít, mỗi tấm hình đều chụp cô gái trẻ xinh đẹp như trong poster, rõ ràng là 360 độ không góc chết. Các chàng trai trẻ nhìn thấy cô gái đẹp đẽ như vậy ai mà không thích.
Nếu là ông vài chục năm trước chắc cũng sẽ bị mê hoặc giống như Triển Dương bây giờ thôi. D.d.lequydon.u.m.u.m
“Cha, cha còn nhìn nữa.” Triển Lộ cầm điện thoại đi ngang qua, liếc mắt thấy màn hình: “Đến lúc đó anh dẫn chị ấy về chẳng phải sẽ biết sao. Bây giờ nhìn có ích gì. Chậc, da đẹp thật, mịn quá đi.”
Triển Lộ là con gái của vợ ông và chồng trước sinh ra, bình thường hai người chung sống không tệ. Trái ngang là, quan hệ giữa ông và con ruột Triển Dương luôn bất hoà, ngược lại quan hệ với con riêng của vợ lại khá tốt.
“Nói nhảm gì đó?” Bà Triệu Quyên vợ ông bây giờ bưng trái cây tới: “Mẹ có xem tivi rồi, cô gái kia lớn lên rất đẹp mắt.”
“Chắc nhìn đẹp là no à?” Triển Lộ vừa tốt nghiệp đại học, thật ra dáng vẻ cô ấy cũng không tệ nhưng so với nghệ sĩ làng giải trí thì kém xa. Cô ấy nói: “Biết đâu phẫu thuật thẩm mỹ thì sao? Mặt nhỏ xíu chắc có đi gọt bớt rồi. Con thích người giống như chị Phùng Văn, vừa mạnh mẽ vừa kiên cường, có năng lực. So với người kiếm sống bằng gương mặt thì mạnh hơn nhiều.”
Nhà họ Triển ai cũng biết Phùng Văn thích Triển Dương, Triệu Quyên cười cười, để trái cây lên bàn rồi ngồi xuống sofa: “Có khá hơn thì anh con cũng không thích. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được.”
“Ai cũng bênh anh hết.” Triển Lộ bĩu môi: “Anh có thích một người đụt chắc mọi người cũng ủng hộ cho xem.”
“Vậy cũng không được.” Triển Thường Phong nâng gọng kính lão: “Phải coi nhân phẩm đã.”