- " Tôi nhất định sẽ bảo vệ được em! "
Bên trong phòng cấp cứu căng thẳng bao nhiêu thì bên ngoài lo lắng bấy nhiêu.
- " Phương tiểu thư! Cô tỉnh rồi! Cô nằm nghỉ đi tôi đi báo lại cho bà chủ tịch. "
Ở nơi khác xa xôi hơn có một cô gái nằm yên trên giường trong một một căn biệt thự. Vẻ mặt của cô gái rất tức giận, ánh mắt chứa đầy sự hằn học.
- " Bà nói rồi cháu đừng cố trốn nữa lo ở yên tại đây đi. "
- " Tôi nghe nói con bé đó bây giờ sống không bằng chết. Bà là bà nội nó mà bà vẫn bình thản nhỉ! "
Cô gái này như nói hết lên nỗi lo lắng của bà. Vẻ mặt của bà trở nên tối dần, nếu như không phải con trai và con dâu dấu thì có lẽ giờ đây bà đã có mặt tại bệnh viện cùng cháu gái rồi. Nhìn thấy vẻ mặt của bà tệ hơn lúc đầu trong lòng cô gái hả hê vô cùng. Cứ mỗi lần nhắc đến người con gái kia thì cô gái này lại có một vẻ căm phẫn, hận thù đến lạ kì.
Cả hai cô gái cùng chung một người cha, cùng chung một người bà. Vậy mà đứa con gái kia lại được mọi người yêu quý hơn, quan tâm hơn, bao dung hơn. Còn cô gái này thì chẳng có gì ngoài sự ghẻ lạnh, chẳng một ai quan tâm mà cho dù có quan tâm thì theo cô đó cũng chỉ là giả dối. Với cô thì cuộc sống này là một chuỗi lừa dối, một chuỗi giả tạo.
Sau 2 tiếng đồng hồ trôi qua đèn phòng cấp cứu cũng đã được tắt. Các y bác sĩ thở phù nhẹ nhõm, cuối cùng thì mọi chuyện cũng ổn thoả cô đã qua khỏi cơn nguy kịch. Hà Lỗi ra ngoài, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Vẻ mặt anh đã tươi tỉnh hơn nhiều so với lúc còn trong phòng cấp cứu.
- " Bác sĩ huyết áp bệnh nhân không ổn định. "
- " Bác sĩ bệnh nhân có hiện tượng sẽ bị asystole (vô tâm nhu, đây là một hiện tượng của việc chết lâm sàn. Dấu hiệu để nhận biết là trên máy điện tim chỉ còn một vạch dài vì chức năng tuần hoàn máu não khong hoạt động dẫn đến thiếu ngạt oxy)
Hà Lỗi vô cùng bàng hoàng, không phải vì anh chưa gặp trường hợp này bao giờ, mà là vì chỉ cần một chút sai lầm thôi thì cô gái này sẽ không cách nào cứu chửa được và ngay cả anh cũng khó mà tiếp tục công việc một bác sĩ.
- " Nhanh cho bệnh nhân thở oxy, ép tim cho bệnh nhân. "
Trong lúc này anh chỉ có 5 phút để cứu cô gái này. Chỉ 5 phút ngẵn ngủi, và cơ hội thành công chỉ có thể là 30% rất mong manh. Và chỉ có thể cầu trời cho kì tích xảy ra mà thôi. Anh lấy hết can đảm lấy tương lai, sự nghiệp của mình đặt cược hết lên người cô gái này. Anh đích thân ép tim cho cô vì anh muốn không có bất kì sai lầm nào xảy ra. Trong căn phòng sặc mùi sát trùng này giờ đây chỉ thấy toàn vẻ mặt căng thẳng, lo lắng. Họ chỉ có thể trông chờ vào kì tích.
- " Sống rồ! Sống rồi! Nhịp tim đã ổn định rồi! "
- " Huyết áp cũng đã bình thường rồi. "
Và đúng là kì tích đã xảy ra, trong những tích tắc cuối cùng thì kì tích đã xảy ra với cô gái này. Các y bác sĩ ai nấy đều thờ phào nhẹ nhõm. Và cô được chuyển sang phòng hồi sức đặc biệt.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó Hà Lỗi không khỏi rùng mình. Tới giờ anh vẫn còn cảm thấy rùng rợn.
- " Hà Lỗi sao rồi con? Con bé ổn chứ? "
Vừa thấy Hà Lỗi đi ra thì Lâm phu nhân bà ấy đã suốt sắng hỏi han, giọng bà ngập tràn sự lo lắng.
- " Cô ấy đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi bác ạ! Giờ chỉ chờ cô ấy tỉnh lại là được. Khoảng 2 tiếng nữa mọi người có thể vào thăm cô ấy. "
Tuy vừa trải qua một ca cấp cứu nguy hiểm nhưng giờ đây vẻ mặt của anh vẫn rất ra dáng một bác sĩ tài hoa, đã không còn vẻ mặt lo sợ lúc trong phòng cấp cứu nữa.
- " Cảm ơn cháu! Cảm ơn cháu! Lần này cháu đã là ân nhân cứu mạng gia đình bác. Nếu con bé bị gì thì bác sẽ không sống nỗi mất. "
- " Kìa bác đây là trách nhiệm của cháu mà. À Thuên Kỳ cậu ấy không có ở đây sao? "
- " Tôi ở đây! "
Sau khi quản gia Trương nổ lực liên lạc và báo tin cho anh thì ban đầu anh đã định sẽ không đến bệnh viện. Nhưng cũng từ lúc nghe tin từ quản gia Trương trong anh lại có một nỗi lo sợ kì lạ. Nỗi lo sợ đó đến anh cũng không tài nào lí giải được. Và rồi lí trí đã không ngăn được trái tim, anh lái xe một mạch đi đến bệnh viện. Nhưng lúc vừa đến phòng cấp cứu thì anh chỉ dám đứng xa nhìn lại.