• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thiên Thiên đang đợi Phó Từ Hành gỡ block, nhưng cho đến khi cô tan tầm, tin nhắn của cô vẫn bị từ chối.

Thôi bỏ đi, dù sao cô cũng quên mất anh rồi, tối về nhà thì gọi điện cho anh sau vậy.

Đón A Hoàng từ phòng khám thú cưng, có một kiện hàng chuyển phát nhanh trước cửa nhà, sau khi Thẩm Thiên Thiên mở cửa, cô đã mang kiện hàng vào nhà. Thông tin chuyển phát trên kiện hàng không có người gửi, chỉ có người nhận là tên cô.

Ai đã gửi vậy?

Cô nghĩ ngợi một lúc nhưng gần đây cô không hề đặt hàng online mà.

Thẩm Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào kiện hàng, sau đó quay người đi vào phòng ngủ để tìm một con dao nhỏ.

Thịnh Lạc đang nằm ở bên cạnh chiếc hộp, đột nhiên ngửi thấy một mùi hôi tanh từ trong hộp, còn lẫn với mùi máu tươi, rất khó chịu.

Đây không phải là một kiện hàng bình thường!

Thịnh Lạc sủa vào kiện chuyển phát nhanh: "Gâu gâu gâu!"

Thẩm Thiên Thiên cầm dao gọt hoa quả đi ra, nhìn thấy chó con đang sủa vào kiện hàng, cô có chút khó hiểu: "A Hoàng, sao vậy?"

Thịnh Lạc dùng đầu đẩy kiện hàng và dùng chân cào mạnh vào nó: "Gâu gâu gâu." Có vấn đề với kiện chuyển phát nhanh.

Nhìn thấy con chó như vậy, Thẩm Thiên Thiên nhìn kiện hàng dưới chân nó, trong lòng dần dần cảnh giác.

Thẩm Thiên Thiên cẩn thận dùng dao mở kiện chuyển phát nhanh, một mùi thối rữa bốc ra, bên trong hóa ra là một con mèo chếc bị lột da.

(R.I.P 😞. Tình tiết này quá đỗi shock đối với người yêu mèo là tui.)

"Á!" Mặc dù Thẩm Thiên Thiên đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cô vẫn sửng sốt với cảnh tượng trước mắt.

"Gâu gâu!" Có một chút bất tiện khi Thịnh Lạc nhảy vào bên Thẩm Thiên Thiên.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi của cô, anh chỉ có thể nhẹ nhàng cọ cọ vào chân cô, cuối cùng anh mở miệng và cắn nhẹ vào ngón chân để giúp cô định thần lại.

Thẩm Thiên Thiên kinh ngạc nhìn con mèo chếc đẫm máu, hít một hơi thật sâu để ổn định tinh thần, tay run run lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.

Đây không đơn giản là một trò đùa quái ác nữa rồi.

Cảnh sát làm việc rất hiệu quả, sau khi đến đây, họ đã nhanh chóng xử lý hiện trường, sau đó thường xuyên hỏi Thẩm Thiên Thiên một số câu hỏi.

"Thẩm tiểu thư, gần đây cô có gây thù với ai không?"

"Gần đây cô có phát hiện ra những điểm bất thường nào khác xung quanh mình không?"

Thẩm Thiên Thiên lắc đầu: "Tôi không phát hiện ra điều gì bất thường, tôi cũng không có kẻ thù nào." Cô thực sự không nghĩ ra ai sẽ dùng một con mèo chếc lột da để dọa cô như vậy.

Sau đó, cảnh sát điều tra theo dõi tiểu khu, chính một người đàn ông mặc quần áo shipper đã đặt kiện hàng trước cửa nhà Thẩm Thiên Thiên.

Chỉ là người này đeo khẩu trang, không nắm rõ được ngoại hình, ngay cả cái tên đăng ký ở cổng tiểu khu cũng là giả.

Cảnh sát hứa hẹn sẽ bắt người đàn ông càng sớm càng tốt rồi rời đi.

Thẩm Thiên Thiên rõ ràng là bị dọa sợ, ngồi trên ghế sofa với A Hoàng một lúc lâu. Thịnh Lạc đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nhưng tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là nhẹ nhàng li.ếm mu bàn tay cô.

Thiên Thiên, đừng sợ, có tôi ở đây.

Cuối cùng, Thẩm Thiên Thiên chậm rãi thở dài, rũ mắt xuống bắt gặp ánh mắt lo lắng của A Hoàng, khẽ sờ đầu: "A Hoàng, đêm nay chị ngủ với mày."

"Gâu!"

Thịnh Lạc cầu còn không được.

Giường trong phòng của Thẩm Thiên Thiên rất lớn, cô đang nằm trên giường với A Hoàng trên tay, nhìn con chó nằm bên cạnh, nỗi kinh hãi vừa rồi cuối cùng cũng tiêu tan rất nhiều.

"Ngủ ngon, A Hoàng." Cô nói, đưa tay tắt đèn trong phòng.

Trong phòng tối, Thịnh Lạc mở mắt ra, nhìn theo bóng dáng mờ ảo bên cạnh, anh vô thức tiến đến bên cạnh cô.

Ngủ ngon, Thiên Thiên.

______

Thẩm Thiên Thiên luôn cảm thấy trong nhà có mùi hôi thối, cô đưa Triệu Tiểu Hi đi mua sắm, đến quầy bán nư.ớc hoa, định mua một ít nước hoa về xua đuổi mùi đó.

Seller chào đón hai người họ một cách nồng nhiệt, giới thiệu với họ trong khi thử nước hoa.

Thẩm Thiên Thiên không thích mùi nồng cho lắm. Seller đã đề xuất một loại hương hoa và thảo mộc. Hương đầu là hương chanh tươi, hơi giống hương vị se se của mối tình đầu và hương cuối cũng có một chút của hoa nhài.

Cảm giác khá tươi mát.

"Vậy thì cái này." Thẩm Thiên Thiên gật đầu và nói: "Mùi hương không tệ!"

"Vâng ạ, cô đợi một lát." Seller mỉm cười, lấy nước hoa mà Thẩm Thiên Thiên đã chọn bỏ vào hộp.

Đúng lúc này, trong cửa hàng lại có thêm hai người đi tới, Triệu Tiểu Hi chọc chọc vào cánh tay Thẩm Thiên Thiên: "Thiên Thiên, nhìn xem, oan gia ngõ hẹp."

Thẩm Thiên Thiên nhìn lên, hai người vừa bước vào hóa ra là Trương Tử Oánh và Chu Nhược Nhược. Chiếc kính râm mà Chu Nhược Nhược đang đeo che gần hết khuôn mặt, nhưng cô vẫn có thể mơ hồ nhận ra cô ta.

Dù sao trong thời gian đó, fan của Chu Nhược Nhược đã đăng rất nhiều ảnh cô ta lên Weibo của cô, nên không biết cũng khó.

Trương Tử Oánh và Chu Nhược Nhược cũng nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên, Chu Nhược Nhược bước tới trước nên Trương Tử Oánh không kịp giữ lại.

"Ái chà, không phải là ngọc nữ của Thẩm thị đây sao, Thẩm Đại tiểu thư?" Chu Nhược Nhược tháo kính râm xuống, vài seller ở bên cạnh nhận ra cô ta liền nhao nhao lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Thẩm Thiên Thiên liếc nhìn: "Cô là ai?"

Chu Nhược Nhược có vẻ sững sờ trong giây lát: "Cô không biết tôi mà lại nhắm vào tôi một cách phô trương như vậy sao? Cô bỏ ra 30 triệu chỉ để đuổi tôi ra khỏi đoàn phim?"

Nghe Chu Nhược Nhược nói, Triệu Tiểu Hi bật cười: "Chu Nhược Nhược, cô xem lại bản thân đi. Việc cô ấy đầu tư vào tiểu thuyết của mình thì có liên quan gì đến cô?"

"Cái gì?" Chu Nhược Nhược cùng Trương Tử Oánh đều sững sờ.

Nguyên tác giả của cuốn tiểu thuyết 《Tiểu sử nàng hậu》hóa ra là Thẩm Thiên Thiên? Làm sao có thể được?

Trương Tử Oánh kinh ngạc nhìn Thẩm Thiên Thiên, trong mắt có chút không tin, nhưng vẫn nói: "Chị à, có thật không vậy? Chị giỏi quá à!"

Thẩm Thiên Thiên nhướng mày, Trương Tử Oánh à, cô có thể làm cho vẻ mặt này bớt giả tạo hơn được không?

Chu Nhược Nhược có chút không tin: "Hahaha, nói không có căn cứ, nói gì cũng là thật à? Vậy tôi nói tôi là Ảnh Hậu này."

Lúc này, seller đem nước hoa đi tới, đưa chiếc túi trên tay cho Thẩm Thiên Thiên: "Nước hoa của cô đã đóng gói xong rồi ạ, xin hỏi là cô dùng tiền mặt hay quẹt thẻ?"

Thẩm Thiên Thiên đưa thẻ vàng seller, sau đó quay đầu nhìn về phía Chu Nhược Nhược, nhẹ giọng nói: "Cô là cái thá gì mà tôi phải chứng minh bản thân tôi là ai với cô?"

"Cô!!!" Chu Nhược Nhược nhìn Thẩm Thiên Thiên chằm chằm, sau đó lại nhìn túi nước hoa cô đang cầm trên tay, cô ta đột nhiên chế nhạo: "Nước hoa chắc cũng không thể che được mùi hôi thối đó đâu."

Seller đưa lại thẻ vàng đã quẹt cho Thẩm Thiên Thiên, cô lẳng lặng cất thẻ đi, sau đó ngước mắt lên nhìn Chu Nhược Nhược với cái nhìn sắc lẻm: "Thì ra là cô."

Chu Nhược Nhược hít một hơi thật sâu mới nhận ra rằng mình vừa lỡ lời.

Thẩm Thiên Thiên lạnh nhạt: "Chờ đã, Chu tiểu thư à."

Triệu Tiểu Hi nghe cuộc nói chuyện của họ còn đang bối rối mù mờ thì lúc này điện thoại của Thẩm Thiên Thiên đổ chuông, là cảnh sát Ngô đã liên lạc với cô trước đó.

Thẩm Thiên Thiên nâng điện thoại trên tay lên, trả lời trước mặt Chu Nhược Nhược: "Cảnh sát Ngô."

Bên kia nói: "Thẩm tiểu thư, người giả mạo shipper đã bị bắt. Cô đến đồn cảnh sát một chút đi, xem có nhận ra hắn ta không."

"Không cần đâu cảnh sát Ngô, tôi đã biết ai đã làm điều đó. Tên cô ta là Chu Nhược Nhược, và cô ta là một ngôi sao đó." Thẩm Thiên Thiên nói, "Cô ta vừa rồi đã thừa nhận điều đó với tôi."

Chu Nhược Nhược: "Thẩm Thiên Thiên, đừng có ngậm máu phun người, tôi thừa nhận tôi đã gửi cho cô một con mèo chếc khi nào?"

Thẩm Thiên Thiên nhướng mày, đồ ngu chếc dẫm.

"Vậy làm sao cô biết được tôi nhận được một con mèo chếc?" Thẩm Thiên Thiên hỏi.

Chu Nhược Nhược: "..."

"Chu tiểu thư à, có gì muốn nói thì cô đi mà nói với cảnh sát." Thẩm Thiên Thiên nhướng mày nói, "Theo Điều 42 của Luật Hình phạt Công an, cô có thể bị giam giữ."

______

Biết được kẻ thù của mình là ai, Thẩm Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm, sau khi tiễn Triệu Tiểu Hi về nhà, nhân tiện đón A Hoàng trở về.

Sau khi xịt nước hoa vào mọi ngóc ngách trong nhà, Thẩm Thiên Thiên nằm dài trên ghế sofa một cách mệt mỏi.

Thịnh Lạc ngửi mùi nước hoa và không ngừng hắt hơi, nhìn thấy anh như vậy, Thẩm Thiên Thiên vội vàng bế anh ra ban công bên ngoài.

"Bé con, mày ở ngoài ban công trước rồi vào sau khi bay hết mùi nha."

Thẩm Thiên Thiên không định bỏ qua cho Chu Nhược Nhược dễ dàng như thế, đối với một người nổi tiếng, nếu tin tức bị giam giữ được tung ra, e rằng cô ta sẽ càng nổi hơn đấy!

Nếu đúng như vậy, chúng ta hãy giúp cô ta một tay thôi.

Nghĩ vậy, Thẩm Thiên Thiên gọi cho một người bạn ở đồn cảnh sát, có người quen mọi chuyện lại càng dễ.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Thẩm Thiên Thiên nằm uể oải trên ghế sofa và cố gắng gửi lại một tin nhắn khác cho Phó Từ Hành, nhưng cô vẫn còn nằm trong danh sách đen.

Cô nghĩ ngợi một lúc rồi gọi cho anh, hy vọng rằng điện thoại không bị chặn.

Điện thoại reo và được kết nối, Thẩm Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười hỏi: "Ngài Phó à, tôi là Thẩm Thiên Thiên."

"Ừ." Phó Từ Hành đáp lại.

"Khi nào thì anh mới đưa tôi ra khỏi danh sách đen vậy? Chúng ta không thể nói chuyện sao?"

Phó Từ Hành cau mày: "Em chờ một chút." Anh nhấp vào danh sách đen của WeChat, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên, sắc mặt anh tối sầm lại.

Thẩm Thiên Thiên cầm điện thoại chờ một lúc, sau đó cô nghe thấy tiếng điện thoại cúp máy, truyền đến âm thanh "tút tút".

Thẩm Thiên Thiên: "..." Cô còn chưa kịp phản ứng thì lại có một cuộc gọi video đến.

Cô vội vàng ngồi dậy khỏi ghế sofa, nhẹ nhàng chỉnh sửa lại đầu tóc rồi kết nối với video.

"Hái hai!" Thẩm Thiên Thiên tươi cười chào hỏi, thần sắc so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều: "Xuất viện chưa?"

Phó Từ Hành gật đầu: "Rồi!"

Thẩm Thiên Thiên tiếc nuối nói: "Thế mà ngày mai tôi định bay sang Mỹ thăm anh."

"Thế à... Vậy tôi vẫn chưa xuất viện."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Thẩm Thiên Thiên bật cười khúc khích: *"Tôi xạolone đấy, thế mà anh cũng tin à? Gần đây tôi có chút việc, nên không thể sang được. Nhưng khi mọi chuyện kết thúc là tôi có thể đi. Anh không cần trở về vội đâu, tôi định là sẽ quay lại trường đại học G để xem có thể lấy lại chút ký ức nào không."

*Xin lỗi vì cợt nhả nhưng tui thật lòng muốn viết vậy 🥺.

Nghe Thẩm Thiên Thiên nói vậy, mắt anh đột nhiên sáng lấp lánh lên, cuối cùng kìm chế lại mà gật đầu: "Được."

"Anh có thể gửi cho tôi địa chỉ của anh không, lúc đó tôi sẽ tặng cho anh một bất ngờ." Cô dự định giải quyết vấn đề của Chu Nhược Nhược xong liền sẽ bay đến Mỹ để tìm lại ký ức mơ hồ của mình.

Cô muốn xem xem trước đây cô đã làm ra loại chuyện gì mà lại hủy hoại anh, đến nỗi bạn bè của anh lại phải lên án gay gắt như vậy.

______

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK