Thẩm Thiên Thiên đang suy nghĩ về việc mời Phó Từ Hành đi ăn hôm nay, cô đã gửi cho anh một voice chat trên WeChat, hỏi: Anh Phó, buổi trưa hôm nay anh có muốn ăn thịt nướng không?
Hỏi vậy thôi chứ chủ yếu là cô muốn ăn.
Phó Từ Hành nhẹ giọng đáp lại: "Được."
Cô mím môi cười, nhỏ giọng nói với anh: "Vậy buổi trưa lên tầng ba Thịnh Thế Plaza đi. Ở đó có đồ nướng rất ngon."
Ngay khi voice chat vừa gửi đi, Triệu Tiểu Hi đẩy cửa bước vào, tươi cười hỏi: "Aiyo what sup, hẹn ai đi ăn thịt nướng vậy?"
Thẩm Thiên Thiên đặt điện thoại xuống, khẽ mỉm cười: "Đoán xem."
"Người theo đuổi hả?" Triệu Tiểu Hi ngồi xuống đối diện cô, tiện tay đặt một xấp tài liệu lên bàn: "Ghê vậy sao, vừa nhận được giấy ly hôn là có người theo đuổi luôn hả bà dà?"
Thẩm Thiên Thiên nhướng mày, cất tài liệu được giao vào ngăn kéo, sau đó đứng dậy mặc áo khoác, nói: "Trưa hôm nay tớ không ăn cơm với mọi người được."
"Mang pé theo với, pé cũng muốn ăn thịt nướng." Triệu Tiểu Hi cười nói: "Pé có thể giúp hai vị nướng thịt, tuyệt đối không bao giờ quấy rầy."
Thẩm Thiên Thiên cười khúc khích và gật đầu: "Cũng được."
"Nói đùa thôi bà ơi, sao tớ có thể trở thành bóng đèn được?" Triệu Tiểu Hi đẩy Thẩm Thiên Thiên ra ngoài: "Đi chơi vui vẻ."
Thẩm Thiên Thiên ban đầu muốn tự lái xe đến, nhưng cô nhận được tin nhắn WeChat từ Phó Từ Hành. Anh nói rằng anh sẽ đến đón cô và gần đến cổng viện khoa học và kỹ thuật.
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ ý định xuống tầng hầm lấy xe, đợi anh ở sảnh tầng một.
Anh vẫn lái chiếc Land Rover ngày hôm qua, sau khi Thẩm Thiên Thiên lên xe, cô tò mò hỏi: "Anh mua chiếc xe này sau khi trở về Trung Quốc à?"
Rốt cuộc lần đầu tiên gặp anh, anh cũng là đang lái xe của Thịnh Lạc. Thẩm Thiên Thiên không khỏi có chút thắc mắc nhà chồng cũ có bao nhiêu siêu xe sang trọng.
Phó Từ Hành dường như biết cô đang nghĩ gì, nhẹ nhàng nói: "Ừm, anh vừa mua."
"À." Thẩm Thiên Thiên gật đầu.
Khi đang chờ đèn đỏ, Phó Từ Hành nhận được một cuộc gọi, ngay lúc vừa kết nối, Thẩm Thiên Thiên đã nghe thấy một giọng nữ truyền đến.
"A Hành à, em vừa đến thủ đô."
Một giây tiếp theo, anh liền chuyển sang chế độ tai nghe.
"Ừ."
Không biết bên kia nói gì qua điện thoại, Phó Từ Hành đáp: "Được rồi, vậy em chú ý an toàn." Sau đó anh cúp máy.
Thẩm Thiên Thiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói không rằng, trong lòng có chút bế tắc không rõ lý do, lại có chút lơ đễnh không yên.
Giọng nói vừa rồi nghe khá trẻ tuổi, còn gọi anh là A Hành nữa chứ, vậy chắc là người mà anh quen, vậy người đó có quan hệ gì với anh?
Cô không nói, anh cũng không giải thích. Thẩm Thiên Thiên bất giác cau mày, cô cảm thấy mình đã suy diễn quá nhiều, dù sao thì với mối quan hệ hiện tại của cả hai người thì không lý gì anh cần phải giải thích với cô.
Mà anh không phải tên tra nam cặn bã đấy chứ?!
Thẩm Thiên Thiên vẫn chưa hoàn hồn, cho đến khi cô đi lên tầng ba thì mới nhận ra đã đến nơi.
Yêu cầu người phục vụ mang thực đơn, Thẩm Thiên Thiên không còn tâm trạng để ăn thịt nướng, cô ngồi xuống với vẻ mặt chán ghét, thẩn thờ nhìn thực đơn trên tay.
Phó Từ Hành gọi vài đĩa thịt nướng trước, gọi xong liền hỏi: "Nhìn xem em còn muốn ăn món nào không."
Thẩm Thiên Thiên định thần lại và liếc nhìn những thứ anh gọi, hóa ra là những thứ cô muốn ăn trước đó. Anh có khả năng đọc suy nghĩ hả? Vậy sao có thể biết?
"Đủ rồi." Cô lắc đầu nói: "Những món tôi muốn ăn anh đều gọi hết rồi."
"Ừm." Anh gật đầu và đưa bảng thực đơn cho người phục vụ: "Chỉ thế thôi."
"Trước đây... chúng ta thường ăn thịt nướng cùng nhau sao?" Nếu không thì làm sao anh biết được khẩu vị của cô.
"Không." Anh nói: "Không phải em muốn ăn những thứ này sao?"
Cô đã từng nói: "Khi nào anh trở về nước, tôi sẽ dẫn anh đi ăn thịt nướng. Tôi rất muốn món thịt ba chỉ nướng tỏi và thịt nướng..." Khi ăn cùng anh, cô đã nói rất nhiều điều về thứ cô muốn ăn. Anh chỉ là nghe qua một chút mà lại nhớ kỹ đến như vậy.
Lúc sau thịt nướng mang lên, vỉ nướng trước mặt cũng nóng hổi. Thẩm Thiên Thiên đặt thịt lên vỉ, Phó Từ Hành vươn tay cầm lấy chiếc kẹp trong tay cô: "Để anh giúp em nướng."
Cô cũng lịch sự đưa kẹp cho anh, rồi lại ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cắt những miếng thịt lớn thành những miếng nhỏ rất khéo léo, đặt chúng lên vỉ nướng. Ngọn đèn sáng trên đầu rọi vào đôi tay trắng ngần, những ngón tay mảnh khảnh đang cầm chiếc kẹp, trông đẹp đẽ hút hồn đến lạ.
Đôi tay này đáng lẽ là nên chơi piano, chứ không phải ở đây nướng thịt cho cô. Thẩm Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy có lỗi, dường như đúng là phung phí của trời.
"Được rồi, ăn thử đi." Phó Từ Hành đặt một miếng thịt lên đĩa của cô trong khi cô đang ngẩn ngơ.
"Thơm lắm luôn í." Thẩm Thiên Thiên nhận xét: "Nếu sau này anh không muốn làm đầu tư kinh doanh nữa thì làm đầu bếp đi."
Nghe cô nói, anh dường như nghiêm túc xem xét vấn đề này, sau đó gật đầu nói: "Không phải là không được."
Thẩm Thiên Thiên: "..." Vừa rồi cô chỉ đang nói đùa thôi mà.
Một lúc sau, rất nhiều thịt đã được chất đầy trên đĩa trước mặt cô, Thẩm Thiên Thiên vội vàng ngăn anh lại: "Đĩa tôi nhiều lắm rồi, anh cũng mau ăn đi."
Anh gật đầu: "Ừm."
"Em đã suy nghĩ kỹ về những gì anh nói với em ngày hôm đó chưa?" Anh đột ngột nói.
Thẩm Thiên Thiên tự hỏi là chuyện gì mới được.
"Hãy cho anh một cơ hội được ở bên em."
Thẩm Thiên Thiên đột nhiên im bặt.
Trên thực tế, cô có ấn tượng rất tốt về anh, có thể là do phần ký ức chưa được khơi lại, hoặc là do anh thực sự đã thu hút cô.
"Anh Phó, anh nói ở bên nhau đơn giản chỉ là ở bên nhau thôi sao?"
"Ý em là?"
"Tôi biết bây giờ anh ở trong nước là vì muốn giúp đỡ Thịnh gia. Có lẽ khi Thịnh Lạc tỉnh lại, anh sẽ phải rời đi." Thẩm Thiên Thiên nhẹ nhàng nói: "Tôi đã điều tra Phó gia, từ thế hệ ông cố của anh. Gia tộc và cơ nghiệp đều là phát ở bên Âu Mỹ. Theo ông nội anh nói, anh sẽ kế thừa gia nghiệp. Còn tôi thì sẽ không rời khỏi Trung Quốc."
Đôi lông mày xinh đẹp của anh từ từ nhíu lại.
"Nếu anh chỉ muốn bù đắp những tiếc nuối trong quá khứ, nếu anh nói chúng ta ở bên nhau và sẽ chia tay sau một thời gian hẹn hò, thì tôi đồng ý."
Thanh xuân năm 18, 19 ấy, cô có thể vì những gì ông nội Phó nói mà chạy về nhà làm loạn ầm ĩ để hủy hôn.
Nhưng năm nay cô đã 24 rồi, đã bước qua độ tuổi bồng bột từ lâu.
Ngoài ra, vấn đề của bố mẹ cô vẫn chưa được giải quyết, không chừng về sau gánh nặng của Thẩm thị sẽ đổ lên vai cô.
Cô không thể để anh từ bỏ đại nghiệp của gia tộc vì cô, và Thẩm Thiên Thiên cũng tin chắc rằng cô không có mị lực đến vậy. Chỉ có thể nói rằng họ đã bỏ lỡ độ tuổi thích hợp nhất để ở bên nhau.
Phó Từ Hành cầm chặt chiếc đũa trong tay, hồi lâu không lên tiếng, nhưng cũng cảm thấy ngay cả hô hấp cũng khiến anh thấy khó chịu.
Cô sống quá minh bạch và suy nghĩ quá rõ ràng. Dường như trên đời này không có thứ gì đáng để cô lưu luyến, cô chỉ đơn giản là sống một cuộc sống mà mình muốn.
Tất cả chỉ có thế!
______