Thịnh Lạc nằm trên giường hơn nửa năm, sau hơn một tháng điều dưỡng, thân thể cơ bản không có vấn đề gì nên có thể xuất viện.
Khi anh có thể hoạt động, anh đã bắt đầu giải quyết những việc lớn nhỏ của công ty ngay trên giường bệnh.
Mặc dù việc Vương Chấn biển thủ tài sản của công ty đã được xử lý ổn thỏa nhưng vẫn còn một số nhân viên liên quan chưa xử lý trong cuốn sổ nhỏ báo thù của Thịnh Lạc.
Sau khi Trương Tử Oánh bị bắt, cô ta dường như bị mất trí rồi, cuối cùng giám định có thẩm quyền là cô ta có vấn đề tâm thần, một phần não hình như hoạt động không bình thường, suốt quãng đời còn lại của cô ta sẽ không thể nào hồi phục.
Kết cục là cô ta bị gửi đến một bệnh viện tâm thần, sống phần đời còn lại của mình ở trong đấy.
Sau khi nằm viện hơn hai tuần, Thẩm Mỹ Đình cũng đã bình phục, đáng tiếc là một nửa căn biệt thự đã bị thiêu rụi nên không thể ở được.
Lúc Thẩm Thiên Thiên đến đón bà xuất viện, vốn tưởng rằng tâm lý cô sẽ có chút không thoải mái, nhưng sau khi nhìn thấy bà, trên người cô không có mẫn cảm nữa.
Lòng cô nhẹ nhõm hẳn.
Trong thời gian Thẩm Mỹ Đình nằm viện, luật sư Hứa thường đến thăm bà, hôm nay khi bà xuất viện, ông cũng đến. Trương Tử Hiên mang theo túi lớn túi nhỏ, Thẩm Mỹ Đình nắm tay cậu có chút ngần ngừ: "Nhà không ở được à?"
"Dạ." Trương Tử Hiên gật đầu, sau đó vô thức nhìn về phía Thẩm Thiên Thiên đang đứng một bên.
"Vậy thì..." Thẩm Mỹ Đình nhỏ giọng nói: "Tử Hiên, trước tiên thuê nhà ở ngoài đã."
Trương Tử Hiên muốn nói rồi lại thôi, nhưng luật sư Hứa nhẹ nhàng nói: "Chi bằng tới nhà tôi ở đi? Nhà tôi tuy không lớn, nhưng cũng có hai hoặc ba phòng trống." Ông trầm ngâm nói thêm: "Gần đây công ty luật đều bận rộn, mẹ con hai người có thể yên tâm ở."
Thẩm Mỹ Đình do dự một lúc.
Thẩm Thiên Thiên hỏi ngược lại: "Không đến chỗ con à?"
"Thiên Thiên, con đồng ý để... mẹ đến sao?" Thẩm Mỹ Đình kinh ngạc nhìn Thẩm Thiên Thiên, dù sao trước khi xảy ra tai nạn, quan hệ giữa bọn họ đã rơi xuống điểm đóng băng.
"Nếu mẹ muốn ở nhà chú Hứa thì con cũng không phản đối." Thẩm Thiên Thiên thản nhiên nói: "Tùy mẹ thôi."
"Mẹ đến chỗ của con." Thẩm Mỹ Đình vội vàng nói: "Đến chỗ của con đi." Khóe môi bà vẽ nên một nụ cười, bà cảm thấy vui mừng như vậy quá lộ liễu nên vội hạ khóe miệng xuống.
Vừa rời khỏi tòa nội trú của bệnh viện với lỉnh kỉnh đồ đạc, Thẩm Thiên Thiên đang định đến bãi đậu xe để lấy xe, nhưng khi nhìn lên thì thấy Thịnh Lạc đang dựa vào chiếc Bentley màu đen, nhìn cả đám với nụ cười trên môi.
Sao thấy ngứa mắt thế nhờ?
"Thiên Thiên, mẹ." Anh chủ động đi tới.
Thẩm Thiên Thiên trầm lặng nhìn anh: "Tới làm cái gì?"
"Nghe nói hôm nay mẹ xuất viện, cho nên con tới đón mẹ." Thân hình cao lớn của anh đứng trước mặt cô, Thẩm Thiên Thiên khó chịu lùi lại một bước, quay đầu nhìn mẹ: "Mẹ có nói cho anh ta biết hả?"
Thẩm Mỹ Đình nhỏ giọng: "Mấy ngày trước Thịnh Lạc đã đến thăm mẹ, hỏi khi nào mẹ xuất viện nên mẹ đã nói cho nó."
"Không cần tới đón, tôi cũng lái xe tới." Thẩm Thiên Thiên khẽ cau mày, luôn cảm thấy Thịnh Lạc sau khi tỉnh lại hình như đã thay đổi rất nhiều. Trước đây anh chưa bao giờ quan tâm đến những việc này.
"Thiên Thiên." Anh thấp giọng gọi: "Anh đi cùng mọi người."
Không biết từ lúc nào mà bên ngoài đã rơi đầy bông tuyết, Thẩm Thiên Thiên mím môi: "Muốn đi thì đi."
Xe Thịnh Lạc theo sát phía sau, Thẩm Thiên Thiên chỉ muốn phát cáu, nghĩ mãi mà không hiểu Thịnh Lạc rốt cuộc muốn làm gì.
Sao vừa mới tỉnh dậy mà cứ như keo dính chó vậy, bám lấy phiền muốn chết?
Đi đến cổng, Thẩm Thiên Thiên đỗ xe và ném chìa khóa nhà cho Trương Tử Hiên: "Em đưa mẹ lên trước đi." Cô ở bên cạnh xe, đợi xe Thịnh Lạc tới.
Tuyết đang rơi, Thẩm Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn xe của Thịnh Lạc dừng ở phía sau, cô nhẹ nhàng dậm chân.
Khi Thịnh Lạc xuống xe, anh theo bản năng nhìn về phía mặt đất cách đó không xa, đêm đó anh đã nhảy khỏi tòa nhà... Nhớ lại ký ức đêm đó, sắc mặt anh có chút không tốt, nhưng anh vẫn hạ quyết tâm, đi về phía Thẩm Thiên Thiên.
"Sao em không đi vào?"
"Nói chuyện chút đi."
Hai người đồng thời mở miệng, Thẩm Thiên Thiên rụt cổ, quấn chặt quần áo nói: "Đi thôi, trước cổng có một nhà hàng."
Lúc này trong nhà hàng không có ai, Thẩm Thiên Thiên gọi một cốc sữa nóng, Thịnh Lạc không gọi gì cả.
Hơi nước bốc lên khiến Thẩm Thiên Thiên hơi dời mắt đi, ngẩng đầu nhìn Thịnh Lạc đang ngồi đối diện, nào ngờ ánh mắt anh sáng rực nhìn cô.
Trong một khoảnh khắc, Thẩm Thiên Thiên nhìn thấy trong anh bộ dạng của kiếp trước.
Cô vội vàng lắc đầu, hít một hơi thật sâu nói: "Thịnh Lạc, bây giờ nếu chúng ta có thể vui với nhau thì vui, đúng không? Dù sao cũng chia tay trong hòa bình mà."
"Thiên Thiên, nếu như anh nói... Anh hối hận vì đã ly hôn, em..."
"Khoan! Khoan!" Thẩm Thiên Thiên vội vàng ngắt lời anh: "Trên đời này không có thuốc hối hận, Thịnh Lạc." Cô mím môi: "Hơn nữa sự hối hận quái lạ của anh làm tôi rất phiền nhiễu, hiểu không?"
Thịnh Lạc: "..." Đương nhiên không phải là quái lạ, chỉ là anh không thể nói cho cô biết, anh hối hận bởi vì trong suốt sáu tháng hôn mê, anh đã biến thành một con chó, suốt ngày ở bên cạnh cô.
Cô cúi đầu nhìn sữa trong ly trước mặt, cười nói: "Anh xưa nay chưa bao giờ là người dễ dàng hối hận, nói ra câu hối hận đó đúng là làm khó anh rồi."
Sắc mặt Thịnh Lạc hơi thay đổi, anh chợt nhớ đến cô khi ở cùng Phó Từ Hành.
"Thiên Thiên, tại sao lại là hắn ta?" Hắn trầm giọng hỏi.
Thẩm Thiên Thiên sửng sốt: "Hắn ta cái gì?"
"Phó Từ Hành."
Mối quan hệ của cô và Phó Từ Hành vẫn chưa công khai với Thịnh gia, cho nên việc Thịnh Lạc biết về Phó Từ Hành khiến Thẩm Thiên Thiên rất đỗi ngạc nhiên. Nhưng giờ Thịnh Lạc đã biết chuyện, cô cũng không giấu giếm mà nhẹ nhàng nói: "Bởi vì anh ấy đối xử tốt với tôi."
"Anh cũng có thể đối xử tốt với em." Thịnh Lạc vội vàng bày tỏ lòng mình: "Thiên Thiên, chúng ta là vợ chồng đã ba năm rồi, nhưng em chưa bao giờ thể hiện con người thật của mình trước mặt anh, như vậy là không công bằng với anh."
Tất cả những gì cô cho anh thấy đều là giả, ở nơi anh không thể trông thấy, cô mới thật sự sống động.
Làm cho anh rung động.
"Vị hôn phu lúc sinh tử lâm nguy đã lựa chọn từ bỏ tôi, anh có tư cách gì yêu cầu tôi thành thật?" Giọng Thẩm Thiên Thiên có chút lạnh lùng, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Thịnh Lạc, có lẽ khởi đầu của chúng ta đã là sai lầm rồi."
Nghe Thẩm Thiên Thiên nói, khuôn mặt của Thịnh Lạc trở nên trắng bệch, anh đột nhiên nghĩ đến vết thương trên cánh tay cô.
Vết sẹo to bằng lòng bàn tay đó, một vết sẹo mà cô không muốn xóa bỏ.
"Anh hỏi tôi tại sao lại là anh ấy thì bây giờ tôi nói cho anh biết." Thẩm Thiên Thiên nhẹ nhàng nói: "Sáu năm trước tôi ra nước ngoài du học, cũng là lần đầu tiên tôi gặp anh ấy ở nước ngoài, khi tôi trở về Trung Quốc ba năm trước thật ra là muốn hủy hôn ước, ai ngờ lại xui xẻo gặp phải vụ bắt cóc kia."
"Lần đó... Thiên Thiên, tin hay không nhưng anh thực sự muốn cứu em." Thịnh Lạc lẩm bẩm nói: "Chỉ là thời điểm đến cứu em đã ở bên ngoài..."
Thẩm Thiên Thiên gật đầu: "Ừ, tin chứ."
Ngay khi Thịnh Lạc vừa định thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Thiên Thiên lại nói: "Nhưng khác ở chỗ anh đặt tôi ở vế sau, còn trong lòng Phó Từ Hành tôi mãi mãi luôn được ưu tiên."
"Nhưng hai lần trước em gặp nguy hiểm hắn ta đều không ở bên cạnh em, là..." Thịnh Lạc bế tắc, anh muốn nói cho cô biết, hai lần cô gặp nguy hiểm đều là anh ở bên cạnh cô.
"Làm sao...?" Thẩm Thiên Thiên nghi hoặc: "Làm sao anh biết tôi hai lần gặp nguy hiểm?"
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, chắc chắn Thịnh phu nhân đã nói với anh về việc mẹ cô bị Trương Tử Oánh bắt cóc, nhưng vụ lần trước, ngay cả mẹ cô cũng không biết chuyện này mà.
"Là... mẹ nói cho anh biết." Thịnh La ho nhẹ một tiếng: "Thiên Thiên, từ nay về sau em vĩnh viễn là sự ưu tiên của anh."
"Vậy nếu tôi và mẹ anh cùng gặp nguy hiểm, anh sẽ cứu tôi trước hay cứu mẹ anh trước?" Thẩm Thiên Thiên nhướng mày.
Thịnh Lạc: "..." Gòi sog, nín luôn, bẫy đạo đức mà.
Thẩm Thiên Thiên thở dài: "Xem ra anh vẫn do dự, vừa rồi không phải anh nói tôi vĩnh viễn là sự ưu tiên sao."
"Ngay cả khi em hỏi Phó Từ Hành chuyện này hắn ta cũng sẽ do dự thôi!" Thịnh Lạc chán nản, bản lĩnh chọc ngoáy của cô vẫn không thay đổi chút nào.
"Không, anh ấy sẽ không do dự." Thẩm Thiên Thiên kiên định nói. Mặc dù nghĩ như vậy có chút không thỏa đáng, nhưng Phó Từ Hành thực sự sẽ không do dự bởi vì mẹ anh qua đời rồi.
Thịnh Lạc: "..."
Sắc mặt anh có chút âm trầm, nhất thời không biết nên phản bác lại lời nói của cô như thế nào.
Nếu ông trời biến anh thành một con chó là để cho anh thấy rõ Thẩm Thiên Thiên sáng ngời như thế nào, thì lúc này ông trời lại biến anh trở lại thành người chẳng lẽ là muốn anh tận mắt nhìn thấy cô sánh duyên cùng người khác sao?
Hai tay dần dần siết chặt thành nắm đấm, anh không cam lòng.
Khi hai người đang bế tắc, Thẩm Thiên Thiên đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi ra ngoài, trong lòng vui mừng khôn xiết, ngẩng đầu lên nói với Thịnh Lạc: "Tạm thời cứ như vậy đi, tôi về trước."
Nói đến đây, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, dừng một chút lại mà nói: "Thịnh Lạc, tuy rằng không biết vì sao anh đột nhiên lại thay đổi, nói muốn tái hôn với tôi, nhưng có những thứ bỏ lỡ chính là bỏ lỡ."
Có lẽ không có người nào may mắn như cô, tìm được một kẻ ngốc nghếch nguyện ý đợi cô ba năm.
Cô quay người rời khỏi nhà hàng.
Ánh mắt Thịnh Lạc luôn dõi theo bóng dáng cô, chỉ thấy cô lon ton chạy đến bên người đàn ông kia, giống chim non quấn mẹ mà khoác lấy cánh tay người ta.
Không biết hai người đã nói gì, nhưng trên khóe môi cô vẽ nên một nụ cười rạng rỡ, xinh đẹp biết bao. Hai người sánh bước đi vào chung cư.
Và vẻ đẹp như vậy sẽ không bao giờ thuộc về anh nữa.
Không đúng, phải là chưa hề.
Cô chưa hề thuộc về anh.
Nắm tay của anh buông lơi, cuối cùng lại cảm thấy mất mát khi nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, trái tim anh khẽ thắt lại, có chút tê dại.
______
Thẩm Thiên Thiên không ngờ rằng hôm nay Phó Từ Hành sẽ quay về, sau khi rời khỏi nhà hàng, cô muốn đi vòng ra phía sau anh để làm anh bất ngờ, nhưng ai biết rằng anh giống như một nhà ngoại cảm vậy, anh quay đầu là đã nhìn thấy cô rồi.
Cô bĩu môi: "Chán quá đi, em muốn cho anh một bất ngờ mà."
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, tò mò hỏi: "Sao em lại ở dưới lầu?"
Thẩm Thiên Thiên không giấu giếm gì, nói thẳng: "Nói chuyện với Thịnh Lạc."
Anh theo bản năng nhìn về phía nhà hàng nơi cô đi đến, lại bị Thẩm Thiên Thiên đè đầu anh xuống: "Đừng nhìn nữa, chúng ta đi lên đi, bên ngoài lạnh lắm."
"Đi thôi."
Hai người quay người cùng nhau đi lên lầu, Thẩm Thiên Thiên lại nói: "Phải rồi, mẹ em có thể sẽ phải ở lại nhà em một thời gian."
Phó Từ Hành dừng lại: "Em có thể tiếp nhận... dì rồi à?"
Thẩm Thiên Thiên gật đầu: "Ừm." Cô thở dài nói: "Thì cứ buông bỏ chứ sao, từ nay về sau em sẽ coi bà ấy như người thân bình thường thôi."
"Vậy tối nay anh sẽ chuyển đến khách sạn." Anh có chút tiếc nuối nói.
Thẩm Thiên Thiên nhướng mày: "Em đi với anh."
______