• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hôm nay thân mời các vị phóng viên đến đây chủ yếu là để đưa ra lời giải thích về các sự kiện gần đây trên mạng và tôi cũng hy vọng rằng thông qua các báo cáo công bằng và khách quan của tất cả các phóng viên, chúng tôi sẽ thông báo cho tất cả người tiêu dùng về tình hình của công ty chúng tôi."

Không rõ có bao nhiêu người đang xem buổi phát sóng cuộc họp báo công khai, Thẩm Thiên Thiên ấy vậy mà không ngần ngại khi đối mặt với ống kính của phóng viên, tự tin và thẳng thắn thừa nhận sự thật rằng bố mẹ cô đã ly hôn.

"Mẹ tôi và bố tôi thực sự đã ly hôn. Chắc chắn phải có lý do để khiến họ chọn kết thúc cuộc hôn nhân kéo dài 25 năm của mình. Tuy nhiên, nếu người tiêu dùng vì chuyện này mà cho rằng trang sức của chúng tôi là lừa đảo thì chẳng phải là có chút không hợp tình hợp lý sao?"

"Nếu trang sức thực sự có thể đại diện cho tình yêu đích thực thì trên đời này sẽ không có chuyện các cặp đôi chia tay. Quảng cáo chỉ là gửi gắm thông điệp tốt đẹp. Tôi tin chắc rằng người trưởng thành chúng ta ai cũng nên có tiêu chí đánh giá của riêng mình. Nếu bạn quả thực nghĩ rằng bạn mua trang sức nhà chúng tôi rồi cuối cùng sẽ từ đó mà chia tay ly hôn, thì tôi chỉ có thể nói, có phải thế giới quan của bạn có vấn đề rồi phải không?"

"Khi nào chúng ta mới đến để mua những đồ trang sức này trong cuộc sống hàng ngày? Khi chúng ta cầu hôn, khi chúng ta kết hôn, hoặc là những món quà bất ngờ từ các dịp kỷ niệm. Những năm trước đây, khi hai bên kết hôn, nhà trai phải tặng nhà gái ba miếng vàng, thế nên trang sức mới được xem là tượng trưng cho tình yêu đích thực."

"Nhưng thời thế thay đổi rồi. Nhiều cô gái chọn độc thân thay vì yêu. Vậy là vàng bạc châu báu không thể đeo nữa sao? Một tháng trước, mẹ tôi biết chuyện bố tôi phản bội. Mẹ dám can đảm đối diện với lựa chọn ly hôn, chẳng phải rất đáng khích lệ hay sao? Nếu ngụ ý của trang sức là chân ái, thì từ đó tôi còn muốn nói rằng, nó còn mang một tầng ngụ ý khác nữa, đó là sự độc lập, hoàn thiện bản thân và tự mình cố gắng phấn đấu."

"Tôi hy vọng trong tương lai, khách hàng đến cửa hàng của chúng tôi không phải chỉ đến chọn trang sức vì chuẩn bị kết hôn mà vì yêu thích, muốn tặng cho bản thân phần thưởng vì đã vất vả nỗ lực nên mới vào xem trang sức. Cảm ơn mọi người, tất cả những gì muốn nói tôi đã nói xong."

Vào cuối bài phát biểu của Thẩm Thiên Thiên, nhiều nữ phóng viên có mặt đã vỗ tay, như thể họ đồng ý với những gì cô nói.

"Kế tiếp là phiên đặt câu hỏi." Thẩm Thiên Thiên cười nói: "Nếu mọi người có bất kỳ câu hỏi nào, chỉ cần thấy thuận tiện tôi đều sẽ trả lời."

Lời vừa dứt, một phóng viên đã mở micro: "Cô Thẩm, có phải sau khi ly hôn ông Trương cũng tự mình từ chức rời khỏi Thẩm thị, điều này là thật sao?"

"Vâng, từ giờ trở đi tôi sẽ tiếp quản toàn bộ công việc kinh doanh của Thẩm thị."

"Vì sao Trương tổng cùng phu nhân ly hôn? Tôi nghe nói Trương tổng đã ngoại tình với người phát ngôn, có đúng không?"

Thẩm Thiên Thiên liếc nhìn thẻ công tác của phóng viên trước mặt, sau khi để ý xem anh ta thuộc bên truyền thông nào, cô cười nói: "Lý do bố mẹ tôi ly hôn là chuyện riêng của họ, thân là con gái, tôi sẽ không nói quá nhiều ở đây. Tóm lại họ đã ly hôn và Trương Nhất Chu đã rời khỏi nhà."

"Nghe nói tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế bị tai nạn xe cộ vẫn đang hôn mê, thế mà khoảng thời gian trước cô còn khởi kiện ly hôn, cô làm như vậy không phải là quá bạc tình bạc nghĩa hay sao?"

Thẩm Thiên Thiên nhíu mày, cô đã đoán trước sẽ có người nói ra chuyện này, cô trầm ngâm một lúc rồi mới ung dung nói: "Tôi nhớ khi tôi kết hôn với Thịnh Lạc, truyền thông các anh nói chúng tôi kết hôn vì thương nghiệp thông gia, nói nhất định sẽ không kéo dài lâu mà? Bây giờ tôi ly hôn rồi đấy, có vấn đề gì không?"

Phóng viên hỏi câu này: "..."

"Nhưng dù sao thì anh ấy cũng đã trở thành người thực vật. Về mặt nhân nghĩa đạo đức mà nói, thật khó để biện minh cho việc cô bỏ rơi anh ấy vào lúc này."

"Tòa án đã phê chuẩn việc ly hôn của tôi, anh còn ở đây nói chuyện nhân nghĩa đạo đức với tôi sao? Hay là anh cho rằng tôi nên thủ tiết cả đời vì Thịnh Lạc?"

"..." Nín họng liền.

Bùng nổ trên màn hình livestream dần dần tăng lên, rất nhiều người đến ăn dưa sau khi nghe tin vừa vặn tình cờ nhìn thấy cảnh Thẩm Thiên Thiên đối đáp phóng viên.

[Chị đây mỏ hỗn xéo sắc quá trời, hahahaha, nhưng toi thích!]

[Tui lại càng cảm thấy mấy người vì chuyện nhà người ta ly hôn mà lại đi đòi trả hàng đầu óc mới khùm đin gì đâu, phải không?]

[Tôi thấy cô ấy nói rất có lý, trước đây khi lĩnh lương, tôi đã mua cho mình một chiếc vòng tay mà tôi đã mong đợi từ lâu, nhưng khi mẹ tôi nhìn thấy tôi mua chiếc vòng này, bà đã nói rằng tôi lãng phí tiền bạc. Bà ấy còn nói khi nào tôi kết hôn thì tự nhiên nhà trai sẽ mua, lúc đó tôi chỉ muốn cạn lời.]

[Đúng vậy, chồng là người thực vật, tại sao lại không thể ly hôn? Chẳng lẽ muốn người ta nhờ ơn chồng thực vật mà thủ tiết luôn à.]

[Hehe, còn tôi ở đây là để ngắm nhìn dung nhan đại mỹ nhân Thịnh Thế, đại mỹ nhân nói gì cũng đúng hết ó.]

Cầm điện thoại trong phòng chờ sân bay, Trương Nhất Chu đã xem toàn bộ buổi phát sóng trực tiếp, không biết vì sao lại nở một nụ cười khổ, ấy thế mà trong nụ cười ấy cũng xen lẫn một chút nhẹ nhõm vui mừng.

Con gái ông thực sự rất xuất sắc.

Ông hít sâu một hơi, cất điện thoại chờ giờ lên máy bay, đây là phòng VIP, sẽ không có người tới quấy rầy nên không ai có thể nhìn ra dáng vẻ cô đơn hiện trên mặt ông.

Lúc này, cửa phòng VIP bị đẩy ra, Trương Tử Oánh đi vào: "Bố."

Trương Nhất Chu mở mắt và nhìn Trương Tử Oánh: "Con đến rồi đấy à?"

"Bố, vì sao bố lại từ bỏ chứ?" Trương Tử Oánh đi tới bên cạnh Trương Nhất Chu rồi ngồi xuống: "Bố cống hiến ở Thẩm gia nhiều năm như vậy, vì một chút như thế mà nói bỏ là bỏ tất cả sao?"

Theo Trương Tử Oánh, chỉ cần Trương Nhất Chu có lòng, Thẩm thị có thể trở thành Trương thị bất cứ lúc nào, vì vậy cô nghĩ mãi cũng không thể hiểu tại sao Trương Nhất Chu lại có thể từ bỏ tất cả tâm huyết kinh doanh của mình trong nhiều năm như thế.

Trương Nhất Chu ánh mắt nặng trĩu nhìn về Trương Tử Oánh: "Thua keo này bày keo khác, chuyện này với bố không khó. Tử Oánh, con có muốn đi với bố đi về phía nam để bắt đầu lại không?"

Sau hơn mười năm ở nhà họ Thẩm, Trương Tử Oánh đã sớm quen thuộc từ lâu, huống hồ gì các mối quan hệ của cô đều ở đây. Nếu cô rời đi với Trương Nhất Chu, có thể trong ba tới năm năm nữa sẽ không quay lại và rất có thể sẽ không bao giờ quay lại. Hơn nữa, ông còn hào phóng tặng biệt thự cho nhà họ, cơ bản chính là chuyển hướng để hợp pháp rời khỏi nhà.

Trương Tử Oánh nhìn thấy trên giao diện hệ thống đã có danh sách những người cần lấy lòng, trong đầu cô cũng đã có sự tính toán. Chỉ cần được một trong những người trong danh sách này yêu thương, cô sẽ không sợ mất đi chỗ đứng của mình ở chốn phồn hoa thành đô này.

Đặc biệt là người tên Phó Từ Hành này, một gã giàu sụ ẩn danh trong danh sách người giàu. Nếu có thể tranh đoạt người này từ Thẩm Thiên Thiên, Thẩm gia có là cái thá gì?

"Bố à, con..."

Thấy Trương Tử Oánh miễn cưỡng, Trương Nhất Chu không nói gì. Ông liếc nhìn đồng hồ rồi nói: "Bố sắp lên máy bay rồi. Nếu con chọn ở lại thì cũng không sao."

[Cảnh báo, độ yêu thích của Trương Nhất Chu là -10.]

Trương Tử Oánh: "..." Thế mà còn trừ điểm yêu thích là sao?! Sao lúc đầu hỏng nói zậy đó?

"Bố, con tiễn bố ra cổng." Trương Tử Oánh muốn chuộc lỗi, Trương Nhất Chu lại né tránh: "Không cần, con về đi."

Nhìn thấy Trương Nhất Chu biến mất ở cổng lên máy bay, Trương Tử Oánh hít một hơi thật sâu và dứt khoát quay người. Cô muốn ở lại không chỉ bởi vì cô không muốn rời bỏ cuộc sống hiện tại, mà còn bởi vì cô muốn nhất định phải lớn mạnh hơn Thẩm Thiên Thiên.

Dựa vào cái gì mà Thẩm Thiên Thiên sinh ra đã là thiên kim ngọc nữ, nhưng cô lại là một đứa trẻ không rõ cha? Dựa vào cái gì mà cô ta có thể tùy tiện có được mọi thứ, nhưng cô mà tùy tiện là lại không có gì?

Có phải vì cô ta được nhận định là nữ chính, còn cô chỉ vào vai nữ phụ? Trương Tử Oánh không cam tâm.

Ngay cả khi cô chỉ là một nữ phụ, cô nhất định có thể phản công và trở thành nhân vật chính.

______

Sau thành công của bên quan hệ công chúng, Thẩm Thiên Thiên bắt đầu sắp xếp một người đại ngôn mới cho công ty. Về phần người đại ngôn ban đầu, Tịch Mỹ Ngọc, cô ta đã bị Thẩm Thiên Thiên chấm dứt hợp đồng ngay khi Trương Nhất Chu tuyên bố rời đi.

Người đại ngôn mới phải là người chưa từng dính lùm xùm drama nào và phải có hình tượng đàng hoàng. Sau khi nhiệm vụ này được giao cho bộ phận quảng bá, bộ phận này đã phản hồi rất tích cực. Thẩm Thiên Thiên cuối cùng cũng có thời gian để xử lý Trương Tử Oánh, người vẫn còn ở trong công ty.

Kể từ khi Trương Nhất Chu rời đi, một nửa số người được Trương Nhất Chu thăng chức trong công ty đã từ chức. Thẩm Thiên Thiên không rảnh giữ lại, trực tiếp đồng ý với đơn xin từ chức của họ, nhưng Trương Tử Oánh thì dường như không có bất kỳ dự định từ chức nào.

Cô biết từ phía nhân sự rằng Trương Tử Oánh đang ở bộ phận quảng bá của công ty và hiện là trưởng nhóm. Mọi người trong công ty đều biết cô ta là cháu gái của Trương Nhất Chu nên bọn họ đặc biệt chiếu cố cô ta.

Thể diện cũng đã mất rồi, cô ta còn có mặt mũi mà ở lại sao? Thẩm Thiên Thiên quả thực nghĩ mãi không hiểu được, nhưng nếu cô ta không chủ động nghỉ việc thì cô cũng sẽ không chủ động sa thải, dù sao cũng phải tuân theo luật lao động.

Thẩm Thiên Thiên gọi điện cho giám đốc tuyên truyền, thẳng thắn rõ ràng nói ra: "Bố mẹ tôi ly hôn nguyên do là Trương Tử Oánh. Nhìn thấy cô ấy là tôi muốn đau đầu. Ngài nghĩ tôi nên làm sao đây?"

Giám đốc trong giây lát đã hiểu ra, vội vàng gật đầu nói: "Thẩm tổng, tôi hiểu ý cô."

"Cứ để cô ấy tự nguyện từ chức đi." Thẩm Thiên Thiên nhắc nhở.

Trương Tử Oánh sở dĩ ở lại là vì cô ta đoán chắc rằng Thẩm Thiên Thiên sẽ không tiết lộ danh tính của cô ta, chỉ cần cô ta vẫn ở lại sẽ khiến Thẩm Thiên Thiên cảm thấy ghê tởm buồn nôn.

Trương Tử Oánh dần dần nhận ra cô dường như bị cô lập bởi các đồng nghiệp xung quanh, ngay cả Lý Na, người thường thích đến gần và lấy lòng cô cũng tránh xa.

Ngay cả giám đốc, người trước đây chưa bao giờ dám để tâm đến cô, thỉnh thoảng sẽ ném vào mặt cô, nói rằng thiết kế này là không đúng và phải làm lại từ đầu. Cô trở thành người cuối cùng trong cả bộ phận phải làm thêm giờ.

Là do Thẩm Thiên Thiên! Nhất định là cô ta làm khó dễ cô!

Trương Tử Oánh nghiến răng nghiến lợi nghĩ, nhưng bây giờ cô không có biện pháp gì để đối phó Thẩm Thiên Thiên!

"Cô nói xem, thế mà Trương Tử Oánh còn có mặt mũi ở lại Thẩm thị sao? Nếu tôi là cô ta, tôi đã sớm thu dọn rồi cút xéo rồi."

"Đúng vậy, đúng là một đứa con hoang không biết xấu hổ, còn muốn đấu đá với Thẩm tổng nữa chứ."

"Tôi còn tưởng cô ta là cháu gái của Trương tổng, nên tụi mình mới nhường nhịn cô ta, không ngờ lại là con riêng của ông ta."

"Không phải sao, Thẩm tổng thật tốt bụng tử tế, còn không trực tiếp đuổi quách Trương Tử Oánh đi cho rồi."

Trương Tử Oánh đứng phía sau tái mặt khi nghe những gì đồng nghiệp nói. Để loại trừ cô mà Thẩm Thiên Thiên thực sự đã nói ra chuyện này?

Một số đồng nghiệp đang buôn chuyện cũng nhìn thấy Trương Tử Oánh, mọi người lần lượt né cô như né tà, ánh mắt hiện rõ sự khinh thường.

Ngày hôm sau, Thẩm Thiên Thiên nhận được tin nhắn từ bộ phận nhân sự nói rằng Trương Tử Oánh đã tự nguyện từ chức. Thẩm Thiên Thiên nhìn video phỏng vấn trên máy tính và hơi cong môi.

Cô giải thích rất chi tiết cho sư tỷ của Triệu Tiểu Hi về sự thật của vụ ly hôn của bố mẹ cô.

Ly hôn vốn cũng không phải là chuyện không thể tiết lộ ra ngoài, huống hồ gì Trương Nhất Chu lại là người có lỗi trước nên cô không có lý do gì giúp ông che giấu lỗi lầm.

______

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK