- Em chỉ bị gãi tay, không sao đâu! Anh Đừng nghe lời bác sĩ nói! Cho em về đi, em không muốn ở lại đây đâu!
Anh đứng thẳng người dậy chép miệng, liếc mắt nhìn cô ấy, cô cố ra vẻ đáng thương tội nghiệp trước mặt anh, đôi mắt to long lanh chớp chớp mấy cái, trái tim như tan chảy.
- Đi mà!
Không nói không rằng, trực tiếp khom người xuống bế cô ấy lên ngay trong sự bàng hoàng của cô và ánh mắt hiếu kỳ của bác sĩ, y tá và những người khác trong phòng rời khỏi.
Thấy ai cũng hướng mắt nhìn theo mình, Cố Như ngại ngùng tay bấu vào áo anh, úp mặt vào ngực anh ấy ngại ngùng.
- Em tự làm được mà?
Anh ấy lạnh lùng đáp lại:
- Đây là cách nhanh nhất để được về nhà!
Cứ thế bế cô ra hành lang bệnh viện, đi dọc dãy hành lang, ai đi qua cũng phải hướng mắt nhìn. Cô ấy vùng vẫy, chân đạp vào không khí đòi xuống, tự đi cho bằng được:
- Người ta nhìn quá chừng kìa, cho em xuống đi!
Anh lạnh giọng:
- Nếu em không muốn bị ngã lần nữa thì ôm chặt anh vào!
Đường Trạch bước dài, và nhanh hơn khi nãy, Cố Như nhìn anh chằm chằm, cả hai đi xuyên qua dòng người vào ra bệnh viện, cô ấy dần quen với cảm giác này, từ từ đưa tay ra sau choàng qua cổ anh bám chắc vào người anh ấy.
- Anh đang giận em đúng không?
Anh im lặng cúi đầu nhìn cô không nói.
- Em xin lỗi, em không nghĩ mình lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
- Tại sao em tới kiếm Mỹ Dung? Anh đã nói em đừng xen vào mà sao em không nghe?
- Em chỉ muốn giúp anh thôi mà? Em không thể chịu được chị ta cấu kết vớiTừ Đông hãm hại anh! Chị ta chính là người xúi giục Từ Đông làm lớn chuyện, em chỉ muốn dạy cho chị ta một bài học thôi ai ngờ... Người bị thương lại là em.
Ấm ức nói với Đường Trạch rằng Mỹ Dung quả thực rất quá đáng, nhịn gì đi nữa thì cũng không nhịn được cục tức này. Nghe xong Đường Trạch lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh trước lời nói của Cố Như, anh hỏi:
- Mỹ Dung này so với Từ Đông thì như thế nào?
- Không đáng là gì!
- Em xem, đi tìm Mỹ Dung tính sổ, tới cuối cùng ai tính sổ ai? Ai mới là người cười vui vẻ nhất? Không nhất thiết phải ăn miếng trả miếng, bởi kẻ có nhiều hành vi bất nghĩa, ắt sẽ tự chuốc họa vào thân!
Khi Cố Như nóng vội mà hấp tấp tới tìm Mỹ Dung khi không biết thật hư ra sao, Đường Trạch lại là người biết kìm lại, hướng các cô ấy vươn tầm nhìn đến đại cục.
- Từ Đông từ đầu đã có thành kiến với anh, nếu anh ta không muốn làm dù Mỹ Dung nói gì đi nữa cũng không lay chuyển được, đằng này anh ta chỉ “mượn nước đẩy thuyền thôi!”.
Tư Mã Ý từng nói “con người, không được hèn nhát, nhưng cũng không thể không biết kính sợ, phải học cách kính sợ đối thủ của mình”. Đối với Đường Trạch mà nói, nóng nảy và vội vàng sẽ chỉ làm thiệt thân, anh muốn Cố Như học cách bình tĩnh như mình, đừng nóng vội mà để lưới rách cá chết, thay vào đó, cứ im lặng chờ đợi thời cơ.
Anh thích sự ổn định, thoải mái, không ưa cạnh tranh ganh đua, nếu thương trường là chiến trường thì anh “rất hiếm” xuất đầu lộ diện ra “chiến trận” vì muốn “an cư lập nghiệp” hơn.
...…o0o…...
Thay vì đưa Cố Như về lại căn hộ, anh ấy lại chỡ cô thẳng về nhà mình. Giờ cô mới biết nhà anh chỉ cách nhà cô ấy nửa km. Nhà hai tầng mặt phố mái nhật đẹp, đối diện là công viên xanh mát. Cổng nhà được thiết kế thêm phần mái màu ghi xám giúp hàng rào trở nên đẹp.
Ngoại thất được sơn màu trắng trang nhã, kết hợp với cửa sổ bằng kính với các khung gỗ màu nâu. Nổi bật với các cột trụ chắc chắn và bậc tam cấp kết nối nhà với sân. Sảnh trước có bồn hoa, cây cảnh tô điểm thêm vẻ đẹp.
Đường Trạch vào nhà mở cửa ra trước. Lâu nay sống ở chung cư, căn hộ nào cũng giống nhau, chật hẹp tù túng, nay được đặt chân đến không gian mở thoáng đãng sang trọng như vậy cô ấy không quen.
Đường Trạch đúng là người có cuộc sống viên mãn, khiến cô phải ngưỡng mộ ghen tị.
Mở cửa đứng đợi cô ấy vào nhưng cứ mãi ngẩn người nhìn đi đâu, Đường Trạch nghịch ngợm vỗ tay vào khối bột bó quanh tay cô ấy gọi:
- Bà Đường, mời!
Cố Như cười thích thú nhìn Đường Trạch, cùng anh vào nhà. Phòng khách rộng rãi, được đặt ngay tại cửa chính nên thông thoáng. Đối diện là cầu thang thông tầng, bố trí thêm vài tiểu cảnh giúp không gian trong nhà trong lành hơn.
Cạnh cửa có kệ để dép, Đường Trạch cúi người lấy một đôi dép bông đi vào, không quên Cố Như bên cạnh, anh đặt một đôi xuống sàn cho cô. Vừa đưa tay lên đặt lên vai Đường Trạch bám vào lấy thế, mắt vô tình nhìn sang góc khuất của chiếc kệ, cô thấy bên trong có đôi dép bông hình con lợn màu hồng. Cô bắt đầu nghi ngờ, kiểu dáng và màu sắc là dép nữ, trước đây từng nghe anh nói một mình ở đây, sao trong nhà lại có dép nữ?
Nghĩ đến việc trước đây anh ấy từng đến mấy tụ điểm vui chơi, khiến cô nảy sinh ra ý nghĩ... Có lẽ cô ấy không phải người đầu tiên sống cùng anh trong căn nhà này. Thế là hủ giấm chua bị vỡ, cô bỏ tay ra khỏi người anh, chỉ vào đôi dép trong góc, truy vấn:
- Đôi dép đó là của ai?
Đường Trạch nhìn theo hướng tay Cố Như thấy đôi dép trong góc, anh ấy cũng chưng hửng, sững người vì ngạc nhiên.
- Thái độ này của anh là sao vậy? Đừng nói với em chính anh cũng không biết nha?
Đường Trạch cười xòa quay mặt lại nói đôi dép đó là của mẹ anh ấy lúc trước từng sống ở đây, Cố Như có vẻ không tin cho lắm.
- Mẹ anh em đoán chắc cũng sáu mươi mấy bảy mươi tuổi rồi, không lẽ lại đi mang mấy đôi dép tuổi teen như này?
- Em có nghe câu người già thường hay hồi xuân không? Anh nghĩ mẹ cũng trong trường hợp đó!
Nếu anh không muốn nói, cô không cách nào có thể điều tra. Cố Như không muốn tranh cãi nữa, cứ cho lời anh ấy nói là sự thật đi, cô mỉm cười cho qua để anh vui. Có những chuyện... tốt nhất không nên biết sự thật, vì không chừng sẽ rất đau lòng.
Bỏ chùm chìa khóa xuống bàn trà, anh dừng bước quay đầu lại nói:
- Còn mấy ngày nữa hết tháng rồi em qua đây luôn đi! Tay em bị thương ở nhà một mình bất tiện lắm!
Cố Như bĩu môi đặt bánh tráng, soda trên tay xuống bàn, ngồi xuống ghế sofa.
- Anh là kẻ thừa cơ hội!
Anh giả vờ cười nham hiểm:
- Hừ, giờ em mới biết hả?
Đường Trạch định ngồi xuống cạnh, lại bị cô đẩy ra, bảo anh vào bếp lấy đôi đũa vì lúc mua bánh tráng quên mang theo. Điện thoại báo tin nhắn, bạn tốt nhắn tin hỏi thăm sức khỏe, quay đầu nhìn về phía bếp đã thấy anh đứng đó, thuận miệng nhờ:
- Thêm cái đĩa nữa!
Nhắn được mấy dòng với nhỏ Thùy chợt nhớ ra điều gì đó liền ngẩng đầu nói tiếp:
- Lấy luôn cho em mấy miếng khăn giấy nha!
Đi lên gần tới rồi cũng phải quay người lại trở xuống lấy dùm cô ấy.
- Lấy gì nữa nói hết một lần luôn đi!
Cố Như cười xòa.
- Thì sẵn đó lấy cho em đi!
Anh đặt hộp khăn giấy xuống bàn rồi lần lượt đặt đĩa, đũa xuống. Vừa mở miệng ra định nói gì đó, chưa kịp cất giọng đã bị cô nhờ vả:
- Anh mở bánh tráng ra bỏ nó vào đĩa cho em đi! Còn nữa, cấm ống hút vào ly soda rồi đưa em!
Đường Trạch ngồi xuống cho bánh tráng ra, làm những thứ như cô muốn. Anh ấy đã mua sẵn về rồi, cô chỉ việc ngồi ăn thôi cũng không được.
- Anh ghét nhất là những người làm biến đó!
Cô cười tinh nghịch, cặp mắt ranh mãnh nhìn Đường Trạch hỏi:
- Sao anh ghét những người làm biến? Họ có làm gì đâu?
Anh đặt đĩa bánh tráng xuống, xỉa tay vào trán Cố Như.
- Còn chơi chữ với anh hả? Cầm lấy!
- Anh đút em đi!
Đường Trạch không thích thái độ được voi đòi tiên này, bèn hỏi:
- Em không có tay hả?
Cô nhấc cánh tay đang bó bột lên.
- Tay em đang bị thương mà?
Anh mặc dù không muốn nhưng vẫn ngồi lên ghế cầm lấy đĩa bánh tráng tay kia cầm đũa đút cho cô ấy ăn.
- Há miệng ra!
Hết đũa này rồi tới đũa khác, khi khát nước Đường Trạch dâng soda đến tận miệng.
- Ngon không?
- Chút anh có ra ngoài không?
- Không.
- Vậy mua mì cay cho em đi, đang thèm!
Anh ấy tức giận thật rồi, bỏ đĩa bánh tráng trên tay xuống chau mày nói:
- Anh nói không ra ngoài mà, sao em có tay có chân không tự đi mà mua?
Cô ấy bức xúc chỉ vào cái tay đang băng bó của mình.
- Tay em đang bị thương mà?
Cứ câu cửa miệng là “tay em đang bị thương” cô ấy lại được cớ hành người yêu lên xuống mấy ngày liền, mà nguyên nhân bị thương lại chính cô ấy tự mình gây ra. Vậy mà Đường Trạch vẫn hết mực cưng chiều người yêu, biến thành kẻ chạy vặt suốt mấy ngày liền.
...…o0o…...
...Hôm sau......
Mỹ Dung sợ hãi chạy vào phòng làm việc Từ Đông vội đóng cửa lại. Vẻ mặt hoảng hốt của cô khiến lão sững người một lúc.
- Gì vậy, sao lại hoảng thế?
Cô ta lo lắng bước đến bàn làm việc, chống tay xuống bàn đối diện ông ta nói:
- Chuyện em kể anh nghe đó, em lỡ tay đẩy Cố Như xuống cầu thang, vô tình bị Đường Trạch nhìn thấy. Bây giờ không biết tình hình sao rồi, lúc nãy em thấy anh ta dưới sân, chắc chắn tới tìm em tính sổ rồi, anh phải bảo vệ em đó!
Từ Đông giơ tay ra hiệu.
- Anh biết rồi, em bình tĩnh đi! Có gì đâu phải sợ?
Vừa mới dứt lời, Đường trạch từ bên ngoài mở cửa bước vào trong, cô ta nhìn thấy liền chạy đến chỗ Từ Đông, ông ta đứng lên đi lại chổ anh.
- Cậu không còn làm việc ở đây rồi, tới đây làm gì nữa, vương vấn à?
Nghe ông ta nói, anh chỉ cười nhạt, đút tay vào túi quần, ung dung bước vào.
- Đáng ra tôi sẽ không đến đây nữa, chỉ là bạn gái của anh...
Đường Trạch ngồi xuống ghế sofa bên bàn trà, vắt chéo chân dựa lưng ra sau ghế, một tay đặt lên thành ghế tay còn lại đặt trên đùi nhìn sang cô ta.
- Động đến tôi, tôi có thể bỏ qua, nhưng tuyệt đối không được động đến Cố Như! Sao cô không nghe?
Ả chột dạ, mắt đảo tới đảo lui không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
- Là nó tự tìm đến gây sự trước, sao anh lại trách tôi?
Đã làm sai không chịu nhận, còn đổ lỗi cho người khác. Đường Trạch đập tay cái xuống ghế chỉ tay thẳng mặt cô ta gắt giọng đe dọa:
- Lần này tôi đến đây tìm hai người chỉ muốn cảnh cáo thôi, nếu lần sau còn dám gây sự với Cố Như nữa thì đừng trách tôi không nể mặt!
Là người có tính cách hiền lành, điềm tĩnh trong công việc và cuộc sống. Tuy nhiên khi tức giận thật là kinh khủng, sự kiên nhẫn của Đường Trạch như giọt nước tràn ly. Mỹ Dung run lên với vẻ sợ hãi, Từ Đông cao ngạo cũng phải e ngại vài phần. Lúc đó anh trở thành một con người hoàn toàn khác, như biến thành hung thần khi tức giận khiến hai người họ phải khiếp sợ.
- Quả báo thường đến rất muộn nên nhiều người lầm tưởng là không có. Người đang làm trời đang nhìn, đừng nghĩ tôi không ra tay thì tưởng tôi không làm gì được hai người. Nhớ những gì tôi nói ngày hôm nay!
Xong anh đứng dậy, xoay người đi thẳng.
Đang yên đang lành tự nhiên bị Đường Trạch nói xiên nói xỏ, Từ Đông nổi cáu mắng Mỹ Dung một trận bỏ tức:
- Khi không em đi chọc nó làm gì vậy?
Tự dưng bị lớn tiếng mắng mỏ, cô ta bực tức đáp trả ngay:
- Con nhỏ đó tới kiếm em trước, nó biết em là người đứng sau xúi giục anh nói với Khải Tần, biết anh đăng mấy tấm ảnh thân mật của nó lên mạng nên em với nó mới xảy ra dằn co.
Lão ta tức không nói nên lời, bất lực thở dài phất tay.
- Tốt nhất em đừng có đụng vào con nhỏ sinh viên đó nữa! Tránh cho việc Đường Trạch nổi khùng lên làm khó anh!
Cô ta ôm mặt uất ức đến mức không chịu đựng được, dậm chân liên tục xuống đất biểu tình sự không phục. Trong lòng thầm oán hận Từ Đông đáng ghét, lúc nào cũng vì lợi ích bản thân mà thôi, không hiểu sao cô ta có thể yêu lão được nữa.
...…o0o…...
Sau khi rời khỏi Tây Kỳ, trên đường về mua cho Cố Như một ít trái cây tươi, mỗi lần ra ngoài Đường Trạch đều sẽ mua cho cô ấy ít hoa quả vì cô bạn gái này của anh rất có tâm hồn ăn uống, khá ham ăn và khỏe mạnh, thích ăn những món mới lạ mỗi ngày.
Khi về đến nhà Cố Như đứng chờ sẵn ngoài cửa, xe vừa chạy vào cổng, gác chống xuống cô ấy đã lập tức chạy ra đón, vì biết hôm nay anh đến trường tìm Mỹ Dung.
- Chị ta có nhận lỗi không? Có xin lỗi không? Anh có dạy chị ta một bài học không? Em bị gãi một tay, phải khiến chị ta gãi hai tay như vậy em mới hài lòng!
Anh bật cười, cởi nón bảo hiểm bước xuống xe choàng tay qua eo cô cùng bước vào nhà.
- Chỉ tới nói vài câu rồi về.
Cố Như bức xúc nhảy đành đạch không vừa ý trách:
- Sao anh không dạy chị ta một bài học, đòi lại công bằng cho em?
- Bằng cách nào?
Cố Như thẳng thắng nói:
- Thuê giang hồ đáng gãi tay chị ta!
Nghe xong không nhịn được mà ngước mặt bật cười khanh khách.
- Anh đến đó nói chuyện chứ không đến đọ khí thế với họ. Như em khác gì cô ta? Nói cô ta là tiểu nhân chuyên đi hại người, bây giờ dùng cách tiểu nhân áp dụng với cô ta thì mình với cô ta khác gì nhau chứ?
Cố Như cứng đầu cứng cổ quyết không tha cho kẻ đã làm hại mình, luôn tìm cách phản kháng:
- Chứ nói miệng với loại người đó chắc chắn chị ta không nghe lọt lỗ tai!
- Cô ta làm việc xấu sớm muộn gì cũng gặp báo ứng, em đừng lo!
Cô nắm tay anh dùng dằng không đồng ý, Đường Trạch tuy bình thường cưng chiều cô ấy, nhưng vẫn có những lúc khắt khe. Không nuông chiều cô ấy một cách vô lối, mà tỏ ra nghiêm khắc với cô, muốn cô ấy tự hoàn thiện mình, không muốn cô có những suy nghĩ sai lệch.
Là người thông minh, lý trí dù hết lòng yêu thương nhưng trong tình yêu vẫn có những nguyên tắc riêng của mình. Anh luôn dạy dỗ cô bạn gái này từ khi còn yêu nhau mà không cần về nhà chồng. Anh ấy uốn nắn cô từ khi còn yêu, để ý mọi hành động, lời ăn tiếng tiếng nói của cô dù là nhỏ nhất, rồi quyết định nó có hợp lý hay không, sửa thế nào cho đúng.