Đường Trạch túc trực bên Cố Như suốt ba tiếng đồng hồ cô ấy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Khánh Chi bước vào, mang theo sữa, cháo cho Cố Như và đồ ăn cho Đường Trạch.
- Ba...
Anh vẫn chưa nguôi cơn giận, chẳng thèm nhìn một cái, nó biết thân biết phận, đặt đồ ăn xuống bàn gỗ gần đó.
- Con mua cho ba với chị Như, ba phải ăn mới có sức chăm chị được!
Nói xong nó lén nhìn Cố Như một cái rồi cúi đầu ra ngoài. Y tá đẩy xe vào phát thuốc.
- Người nhà canh lúc bệnh nhân tình, rồi cho bệnh nhân uống thuốc nha!
- Ăn rồi mới uống thuốc?
Y tá đưa phần thuốc bỏ trong túi nilon an toàn cho Đường Trạch.
- Ừ, phải rồi! Ăn rồi mới uống thuốc! Từ đây tới sáng người nhà chịu khó canh nước biển với kháng sinh nha! Chừng nào hết thì kêu điều dưỡng ở phòng cuối hành lang á!
Dặn dò xong y tá rời khỏi.
50 phút sau, hộp cơm nguội lạnh, Đường Trạch cũng không đụng vào, chỉ khoanh tay ngồi dựa vào ghế, nhìn chằm chằm chai kháng sinh.
Cố Như từ từ mở mắt ra nhìn quanh phòng, giơ tay lên tháo máy thở.
- Cố Như!
Đường Trạch kích động đứng phắt dậy đến bên giường đỡ cô ấy ngồi dậy, kê chiếc gối sau lưng để cô không bị đau. Cố Như mơ hồ nhìn anh, giọng yếu ớt hỏi:
- Em đang ở bệnh viện hả?
Đường Trạch gật đầu thay câu trả lời, ngồi xuống đối diện cô ấy.
- Sao anh cũng ở đây? Anh ăn cơm với nhà tài trợ xong chưa?
Môi thoáng nở nụ cười, vì không muốn cô lo lắng nên đã nói dối:
- Xong rồi! Em thấy trong người ra sao?
Cô cười nhẹ một cái nói mình không sao rồi, kêu anh đừng lo. Đường Trạch nhìn chai kháng sinh đã cạn, máu đang truyền ngược, anh vội đứng lên.
- Tay đây!
Cố Như đưa tay ra, anh khóa van ống lại, không cho hút ngược lên.
- Hết kháng sinh rồi?
- Ừ, em ở đây đợi anh chút! Anh qua thông báo với bác sĩ!
Đường Trạch đứng lên vội vã rời khỏi phòng, Cố Như nhướn người nói dõi theo:
- Nhanh nha!
- Anh nhớ rồi!
Ở nhà ăn được bao nhiêu đều nôn ra hết, khi tỉnh dậy bụng đói cồn cào, đúng lúc trên bàn có đồ ăn. Cố Như chống lên giường, rướn người về phía trước lấy hộp cháo thập cẩm.
Ăn được mấy muỗng, Đường Trạch đi vào cùng với một bác sĩ chuyên khoa và một y tá bên cạnh, tay cầm chai kháng sinh mới.
- Để anh đút cho! Em đang yếu chưa khoẻ đâu!
Nói xong liền bước tới nhận bát cháo từ tay cô, đút cho cô từng muỗng trước cái nhìn của bác sĩ và y tá trong phòng.
Sau khi đo huyết áp, nghe nhịp tim và khám sơ bộ, y tá đã thay thuốc kháng sinh cho cô.
- Nhịp thở đã ổn định, huyết áp ổn. Cần nghỉ ngơi để tiếp nhận kháng sinh, sáng mai có thể xuất viện rồi!
- Cảm ơn bác sĩ.
- Nhớ mang theo dụng cụ tiêm tự động epinephrine trong tương lai, đề phòng tình trạng sốc phản lại xảy ra!
Sau khi dặn dò một số vấn đề cần chú ý, y tá đi theo bác sĩ ra về.
- Sáng mai em muốn ăn gì?
- Phở bò!
Cố Như ăn tối xong, Đường Trạch đỡ cô nằm xuống, tắt đèn, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, sau đó ngồi bên cạnh cô suốt đêm canh chừng.
...…o0o…...
Cố Như vừa rửa mặt súc miệng từ phòng tắm bước ra, Đường Trạch vừa hay mang bữa sáng về. Cô dừng bước nhìn vào túi thức ăn trong tay anh ấy, không thấy phở bò nên hỏi:
- Đồ em dặn anh mua đâu?
Đường Trạch bước đến ngồi xuống ghế cạnh chiếc bàn sắt gần giường bệnh.
- Em bị bệnh phải ăn uống đàng hoàng vào, phở bò làm gì có chất? Qua đây ngồi xuống ăn đi!
Vừa nói anh vừa đem những gì mình mua được dưới canteen bệnh viện bày ra bàn. Cố Như tò mò bước tới kinh ngạc khi nhìn thấy bữa sáng anh người yêu mua cho mình.
- Đang chơi em hả? Anh chuẩn bị cho em mấy thứ này có hợp lý không?
Đường Trạch đạp cần gạt, thùng rác tự động dưới chân bật lên, anh vứt túi nilon vào, hướng tay chỉ vào những món mình mang đến giới thiệu:
- Nước rễ Bản Lam chứa tinh bột, rau củ, trái cây bổ sung vitamin C. Kết hợp lại có chỗ nào không hợp lý? Bác sĩ nói em phải chú ý ăn uống thanh đạm!
- Bó tay anh luôn, ăn uống thanh đạm bằng đống này hả?
Đường Trạch kéo ghế ra hiệu cho cô ngồi xuống.
- Anh cũng ăn luôn đi!
Cố Như cầm ly rễ Bản Lam lên uống một ngụm.
- Anh có đồ ăn riêng.
Vừa ăn bánh bao Cố Như vừa nhìn theo động tác của Đường Trạch. Anh ấy mua nào là cafe muối ngon, béo, bún bò, và một chiếc bánh Táo Mỹ ngọt dịu, thơm mùi bột quế.
Cố Như không hài lòng so sánh:
- Em phải ăn bánh bao, uống rễ Bản Lam còn anh thì ăn mấy thứ này hả?
Đường Trạch vừa ăn vừa mặt dày nói:
- Em là người bệnh còn anh là người chăm sóc mà?
Cố Như cắn miếng bánh bao không hài lòng, quắt tay ra hiệu:
- Đưa đây cho em!
- Em đang bệnh mà, khi nào khỏe rồi ăn!
Mắt anh nhìn cô chằm chằm, hình như muốn biết cô sẽ có phản ứng như thế nào. Cố Như không ngoài dự đoán, giật hộp bánh chưa khui về phía mình.
- Em khỏe rồi, dị ứng thôi mà?
Khóe miệng Đường Trạch mang theo ý cười vô hình âu yếm nhìn cô. Anh xạo ghê! Rõ ràng mua cho cô ấy mà còn nói của mình.
- Ăn nhanh rồi anh dẫn em qua khoa chấn thương chỉnh hình, để bác sĩ khám lại cánh tay trước khi tháo bột.
- Ừ, anh không nhắc em cũng quên.
Kể từ khi xuất viện, ít thấy Khánh Chi có mặt ở nhà, Cố Như cũng thoải mái đi lại, thể hiện tình cảm với Đường Trạch mà không sợ ánh mắt dám ngó của nó.
Cố Như thường xem tivi gần như cả ngày trừ giờ học, hẹn hò lâu ngày, Đường Trạch nhận ra cô gái mình yêu là dân mê phim thứ thiệt, nhắc tới tên phim là có thể thao thao bất tuyệt tên nhân vật trong phim, từ mở đầu đến kết thúc.
Cố Như nhớ kinh khủng từng chi tiết trong phim, vậy mà mỗi lần bắt cô ấy học bài, chỉ một trang mà nửa tiếng vẫn chưa thuộc, phục thiệt!
Sáng bảnh, Đường Trạch mặc bộ đồ thoải mái, quần đũi trắng ngắn hơn gối rộng, áo thun đen rộng xách thùng nước ra sân.
Cố Như ngừng xem phim, nhìn theo Đường Trạch hỏi:
- Đâu vậy?
- Lau xe.
Cố Như tắt tivi bỏ điều khiển xuống bàn mang dép đứng lên đuổi theo Đường Trạch ra sân. Cô đổi dép bông ra mang đôi dép tổ ong dưới thềm, đi về hướng anh ngồi xổm xuống, cầm miếng vải trong thùng xà phòng lau xe.
Không khí buổi sáng trong lành, mây giăng kín trời, mùa đông 06.00 giờ mặt trời chưa ló dạng. Cố Như ngửi được mùi sương thoang thoảng trong không khí, cơn gió nhẹ se se lạnh thổi qua chậu Kiều Dẹt đặt trên kệ gỗ trước hàng *** bụt, mùi thơm nhẹ nhàng thu hút, cô vừa lau vừa nhìn theo hướng có mùi hương.
Nhanh thật, mới đây có nụ hoa rồi, cô quắt tay gọi Đường Trạch đang lau vành xe.
- Anh nhìn nè, chậu Kiều Dẹt đơm bông rồi, tháng hai tháng ba này hoa nở thành chùm đẹp lắm đó!
Anh rướn người nhìn theo hướng tay cô ấy, Cố Như vui Đường Trạch vui lây, cô ấy có tình yêu bất diệt với hoa.
- Mới chớm nụ thôi mà, chưa lớn đâu!
Cô bỏ tay xuống nhìn anh.
- Tới đó nở vừa rồi, còn tận một tháng mà. Lúc đó anh phải ra xem với em đó nha, hoa này hiếm lắm! Hồi em còn ở quê, chú em làm kiểm lâm rừng, trong lúc tuần tra nhìn thấy nên đem về cho em, chứ đừng nghĩ em bỏ ra mấy triệu bạc mua về trồng nha! Không có đâu!
Vừa kể cô ấy vừa cười, nhìn nụ cười rạng rỡ ấy, lòng anh hân hoan bất giác cười theo.
- Em tìm được việc mới chưa?
Ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Chưa.
Anh cúi người tiếp tục lau xe.
- Không có định hướng tương lai sao? Em học marketing mà, nếu kêu em phát triển ở khu vực này em sẽ làm gì?
Đường Trạch lâm le dò hỏi muốn đầu tư cho cô ấy. Cố Như nhìn con phố phía sau hàng rào sắt dõng dạc trả lời:
- Tất nhiên là kết hợp Nam Bắc rồi.
Anh đột ngột dừng tay, ngẫm nghĩ thấy hay, giơ ngón cái về phía cô tán dương:
- Không tệ, nói rõ xem nào!
- Dời biển tới đây!
Tay buông xuống như bị gãy, Đường Trạch ngẩn ngơ nhìn, Cố Như hướng tay bao quát con đường phía trước tự tin bày tỏ suy nghĩ của mình:
- Trong khu của mình tiện ích rất đầy đủ, có công viên cây xanh trước nhà, sát bên là trung tâm mua sắm tiện lợi, các cửa hàng, quán xá ngay mặt đường không thiếu thứ gì. Kêu em phát triển ở đây thực sự không nghĩ ra được nên làm gì. Nhưng em có thể phát triển du lịch! Anh thử tưởng tượng nếu con đường dẫn thẳng ra biển, không cần ra khỏi nhà cũng có thể nhìn thấy cảnh đẹp.
Cô quay lại nhìn anh cười đắc ý.
- Một sự kết hợp quá hoàn hảo, cần làm thủ tục gì để dời biển tới đây?
Nghe đã thấy không bình thường, đúng là Cố Như thì không có gì tầm thường. Sau này sau khi tốt nghiệp xong, không biết công ty xấu số nào sẽ nhận cô ấy vào làm việc.
Với cái bộ não “thiên tai” này kêu cô nghiên cứu thị trường, giúp doanh nghiệp nắm bắt nhu cầu người tiêu dùng, giảm thiểu rủi ro trong kinh doanh. Đường Trạch tin Cố Như sẽ đưa ra những ý tưởng táo bạo của mình, khiến công ty “vươn tầm thế giới” bằng cách lý do phá sản cực kỳ nhảm nhí.
Đường Trạch trả lời ngay, giọng điệu mỉa mai:
- Cần bệnh lý!
Nụ cười trên môi Cố Như vụt tắt, cô ném miếng vải xuống cỏ, khua tay múa chân, hùng hổ nói với Đường Trạch:
- Xưa có Ngu Công dời núi, nay có Cố Như dời biển, có gì không được?
- Điểm xuất phát ổn, mà xuất phát cái bất ổn liền.
Cô cười tự tin.
- Không sao hết là vàng thì sẽ phát sáng thôi!
Vừa nói chuyện cô vừa nhìn ra cổng thấy Khánh Chi lái về, đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
- Nước dơ rồi để em thay.
Đường Trạch đứng lên vội ngăn:
- Êy, tay em mới khỏi để anh...
Trễ rồi, Cố Như cầm thao nước rửa xe hất ra phía cổng, vô tình Khánh Chi hưởng trọn thao nước bẩn. Đột ngột quá nó không kịp xử lý mà lái xe đâm vào hàng trúc Quân tử trước nhà của Đường Trạch.
- Ahhhh!
- Khánh Chi?
Đường Trạch hốt hoảng không kịp suy nghĩ hành động vừa rồi của Cố Như cố ý hay vô tình, chạy lại kéo xe ra đỡ con gái lên, may mà tốc độ xe chậm, va chạm không nghiêm trọng, chỉ hơi chóng mặt một chút.
- Để ba coi có sao không?
Nó hất tay Đường Trạch ra, tức giận bước tới chỗ Cố Như.
- Chị cố ý phải không?
Rồi nó quay sang làm nũng với Đường Trạch, giậm chân, giãy nảy muốn anh ấy đòi lại công bằng cho mình.
- Ba! Ba coi chị ta kìa! Đây là nước gì? Ba phải đòi lại công bằng cho con!
Cố Như buông thao nước xuống, tay xoa gáy vờ hối lỗi:
- Xin lỗi, chị không cố ý!
- Chị đang chơi tôi mà. Ba, ba phạt chị ta đi! Con không biết đâu, bộ đồ mới mua của con...
Đường Trạch nghĩ cô gái của mình đơn thuần chỉ là vô tình, nên một mực nói đỡ, xoa dịu đứa con gái:
- Cô ấy không cố ý thật mà! Chút ba mua cho con bộ mới.
Để chuộc lỗi, Cố như lấy miếng vải lau xe vắt trên gương chiếu hậu, có ý tốt đến lau nước bẩn mặt con bé.
- Chỉ là vô ý thôi, Chị lau cho cưng nha?
Con bé không để ý, nên để cô ấy tiếp tục lau, khi vừa nhìn thấy miếng vải Cố Như đang cầm, Đường Trạch ngạc nhiên nhìn cô ấy chằm chằm.
Đợi khi Cố Như lau xong, nó vô tình nhìn vào gương chiếu hậu, mới thấy mặt mình lấm lem dầu nhớt xe, rồi nhìn lại chiếc khăn Cố Như đang cầm, đoán không lầm đây chính là miếng vải lau xe ban nảy. Nó phẫn nộ, nổi khùng, hóa điên, hất tay cô ấy ra, hét lên:
- Bỏ cái tay dơ bẩn của chị ra khỏi mặt tôi! Chị đang làm cái gì vậy hả?
Biết rằng bên cạnh có Đường Trạch chống lưng, một mình nói không lại nó giận dỗi bỏ vào nhà. Cố Như cười đắc chí nhìn theo con bé, xem như trả đũa thành công.
- Dám hại chị nhập viện hả cưng.
Đường Trạch đưa ngón tay trỏ vào mặt cô ấy mắng yêu:
- Nghịch ngợm!
Xong liền cúi người xuống nhặt lại thau nước đem thay nước mới.
…o0o…
Đường Trạch đặc biệt mua hai vé xem bộ phim ngôn tình sắp ra mắt để làm quà tặng bất ngờ cho Cố Như.
Ngồi trong văn phòng, cầm trên tay hai tấm vé, nghĩ đến vẻ mặt hạnh phúc của cô ấy là anh lại vui, không nhịn được cười.
Bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa, anh vội giấu hai tấm vé vào trong ngăn kéo.
- Mời vào!
- Anh Trạch!
Cố Như đẩy cửa bước vào, sự ngạc nhiên biểu thoáng trên gương mặt, Đường Trạch nhìn cô ấy chằm chằm hỏi:
- Sao em tới đây?
Cô mỉm cười, hai tay chắp sau lưng bước tới chỗ anh vừa đi vừa nói muốn tới đây làm công ích, không biết báo cáo với ai nên đã tới đây trực tiếp tìm anh. Nghe xong anh chống cằm, cười thích thú.
- Anh cười cái gì?
- Có phải em xa anh lâu quá nên không chịu nổi, mới cố tình tới đây làm công ích, để ngắm nhìn anh mỗi ngày không?
Nghe xong Cố Như nhịn không nổi với độ tự tin của bạn trai mình mà phì cười.
- Xấc, anh bớt ảo tượng lại nha!
- Anh nói chơi thôi, em tìm chú Danh báo cáo là được rồi!
- Ờ, vậy em ra ngoài tìm chú Danh!
Cô quay người bỏ đi, anh vội vàng kéo ngăn tủ cầm tấm vé đứng lên.
- Khoang đã!
- Dạ?
Cố Như quay người lại nhìn, Đường Trạch bước tới nắm tay cô ấy ngửa lên, đặt tấm phiếu vào tay cô.
- Tuần sau em đi xem phim với anh!
Cô cúi đầu, hai tay cầm tấm vé, mắt thích thú, tâm trạng phấn khởi hơn.
- Anh nói là anh muốn hẹn em đi xem phim hả?
- Ừm!
Các cặp đôi yêu nhau hẹn hò xem phim là chuyện bình thường, nhưng với Đường Trạch chủ động hẹn như vậy quá là bất thường rồi. Còn nhớ lúc mới yêu nhau, sau đêm cùng nhau xem phim hôm đó anh ấy đã ghét phim chiếu rạp luôn rồi, vừa đắt còn phải chen chút nữa.
- “Hai đứa” mình thôi?
Anh chép miệng, có vẻ khó chịu khoanh tay lại nhìn cô ấy.
- Anh với em bằng tuổi hả?
Cô ấy tinh ý nhận ra, liền đổi cách gọi:
- Chỉ anh và em thôi?
- Phải!
Cô đỏ mặt, mừng rỡ rồi quay ra chỗ khác lảm nhảm một mình:
- Mời mình đi xem phim luôn, dã lại còn có không gian riêng nữa ha ha lãng mạn làm sao!
Cô gật đầu liên tục, khó khăn lắm mới được dịp sao dễ dàng từ chối được.
- Đi chứ, em sẽ sắp xếp thời gian!
Sắp xếp? nghe như miễn cưỡng vậy, Đường Trạch tưởng hôm ấy trùng với lịch học của Cố Như nên đưa tay ra định lấy lại tấm vé.
- Nếu em bận cũng không sao! Tấm vé này anh...
Cô nhanh tay giấu đi, cáu gắt nhìn anh. Định giả vờ cao giá một chút để được Đường Trạch thương yêu dỗ dành, nào ngờ anh lại không hiểu.
- Em đi mà!