Cô đoán Từ Đông đã biết chuyện gây bất lợi cho Khánh Chi, vì trước nay con bé chưa từng về trễ mà không báo trước.
Đường Trạch cầm tách trà bước vào phòng với chiếc áo choàng lụa xanh xám, cùng màu với chiếc áo choàng Cố Như đang mặc, nói đúng hơn họ đang mặc đồ cặp.
Đường Trạch đã quá tuổi để làm những điều trẻ con như vậy, nhưng Cố Như thì khác, cô ấy chỉ là một cô gái hai mươi mấy tuổi. Cô có quan niệm “người có đôi thì vật phải có cặp”, cô ấy muốn người khác chú ý, bằng cách để khoe khéo tình yêu.
Anh ngồi xuống giường, kéo chiếc ghế gỗ gần đó sát bên giường, đặt tách trà xuống. Nhìn Cố Như ngoài ban công kêu:
- Anh pha trà cho em rồi nè! Con bé lớn rồi, nó biết mình làm gì mà, thi thoảng nó sẽ đi chơi khuya, hoặc qua đêm ở nhà bạn, em đừng lo! Vô đây với anh!
Cố Như quay lại, anh thấy quai hàm cô động đậy, nhưng rồi cũng chẳng nói gì, chỉ còn tiếng thở dài. Cô định vào trong thì điện thoại trên tay run lên, nhận được cuộc gọi từ mẹ, cô vừa vui mừng, vừa hồi hộp nghe máy.
- Alo, mẹ...
Đường Trạch bên trong chú ý, đứng dậy mang dép mắt nhìn theo cô. Nghe được giọng con gái, bà bên kia vui mừng không kém. Một giọng nói dịu dàng ấm áp, vang lên xen lẫn với tiếng cười:
“Ừ, ha ha, mẹ nè! Con khỏe không?”
Cố Như cười rạng rỡ, xoay người về phía ban công.
- Con vẫn khỏe.
Anh phía sau bước tới, vừa đi vừa nôn nao hỏi nhỏ, cố kìm sự vui vì sợ mình nghe nhầm:
- Ai vậy em? Mẹ hả?
Cố Như vẫn đang nhìn đi đâu đó ngoài trời. Đường Trạch không biết liệu cô ấy có nghe câu hỏi của mình hay không. Thấy anh, cô không trả lời vì bận nói chuyện với mẹ, nhưng biết sự háo hức của anh nên đã bật loa ngoài.
“Tiền mẹ gửi con xài hết chưa, có cần thêm không mẹ nói ba mượn dì năm gửi lên cho. Học hành sao rồi, có khó, áp lực dữ không?”
Bà luôn quan tâm đến việc học của cô, lúc nào gọi điện đến, đều nhắc tới tình hình học tập trên Sài Gòn của Cố Như đầu tiên. Cô chưa kịp trả lời, bà chuyển sang nhắc nhở, căn dặn:
“Đừng có lo học mà quên lo cho mình, phải ăn uống đầy đủ, con ốm rồi mà còn bỏ bữa thì không tốt đâu! Con của bác hai con đám cưới rồi, hồi hè mà con không về được. Anh họ con đầu năm nay cũng chuẩn bị lấy vợ rồi... Tết này con có về được không?”
Nghe mẹ nói, Cố Như cảm thấy xót xa trong lòng, chỉ muốn lập tức chạy đến ôm mẹ thật chặt. Nhớ dịp hè, mẹ nói với cô mắt mẹ mờ rồi, rất khó để bấm đúng mười số trên điện thoại. Để bấm chính xác được dãy mười số điện thoại của mình, mẹ đã phải kiên trì trong bao lâu, gọi sai bao nhiêu cuộc điện thoại mới gọi được cho cô ấy.
Cố Như biết mẹ đã cố gắng như thế nào để ghi nhớ số điện thoại cô. Bà chép nó ra một góc nhỏ ở cuốn vở học cũ ngày trước của cô, rồi lại mỗi ngày đều tự mình nhẩm đi nhẩm lại, ghi nhớ trong lòng.
Cô hứa sẽ về cùng mẹ hai tháng hè, nhưng vì kỳ học hè mà lỡ hẹn để mẹ mong, mẹ buồn. Nhớ lại lần thất hứa ấy cô vẫn cảm thấy day dứt, áy náy.
- Mẹ, tết này con về nhà!
Mẹ cô ấy bên kia mừng rỡ hỏi:
“Ngày mấy con về?”
Cố Như dừng lại vài giây, nhìn Đường Trạch bên cạnh đứng ngắm nhìn mình, miệng cười tủm tỉm. Cô nhớ đến thùng decal mình mới mua, định bụng cùng anh trang trí nhà cửa, đón giao thừa rồi về.
- Chắc mùng một con mới về được á mẹ, tại con phải sắp xếp trên này xong mới về quê được.
“Oh, miễn có về là được rồi! Mẹ kêu ba ra sau vườn cắt thêm lá chuối, gói bánh tét cho con”.
Cô đột nhiên nhìn Đường Trạch, không biết anh thích ăn bánh tét không, nên dặn hờ:
- Năm nay mỗi thứ mẹ làm nhiều một chút, con có bất ngờ cho mẹ.
Mẹ tò mò:
“Bất ngờ gì vậy?”
Cố Như tỏ ra nguy hiểm, miệng chúm chím cười, úp mở không nói:
- Nói trước còn gì bất ngờ nữa? Tới đó mẹ sẽ biết!
Cố Như tắt máy, nhìn anh cười tủm tỉm. Cái kiểu cười mà nhìn thôi cũng hiểu ý định chứ không cần nói ra, Đường Trạch giả vờ đoán:
- Bất ngờ của em là anh chứ gì.
Bị nhìn thấu, nụ cười cô tươi tắn hơn, nắm bắp tay anh hào hứng hỏi:
- Vậy tết năm nay đi Đông Hải chơi với em nha?
Anh choàng tay qua vai cô, vào phòng.
- Tới nhà em hả?
- Đáng ra mấy tháng hè em được về quê thăm mẹ rồi, chỉ tại kỳ học hè trả nợ môn mà phải đợi tới tết.
Anh hơi cười, vuốt ve bàn tay đang ôm cánh tay mình giả vờ hiểu sai ý cô ấy, cố ý trêu:
- Em đang trách anh hả? Giữ em lại học hè trong khi em còn nợ nhiều môn là lỗi của anh hả?
Cố Như dừng lại quay người, mắt oan ức nhìn anh phản biện:
- Không có nha, em chỉ nói lâu rồi không về quê nên nhớ nhà thôi!
- Sáng mùng một về luôn hả?
Anh nghiêm túc hỏi, Cố Như không suy tính sâu xa, nói ra dự định của mình:
- Đón giao thừa với anh xong, sáng hôm sau em về. Anh đi chung với em không? Sẵn đây em giới thiệu anh với gia đình luôn!
Đường Trạch hơi kháng cự bằng cử chỉ khoanh tay lắc đầu.
- Nhanh vậy? Anh chưa chuẩn bị tâm lý đâu!
Cố Như đột ngột vòng ra sau lưng anh, nhắc lại chuyện cũ:
- Lúc trước anh nói dẫn em về gặp mẹ, sáng nói trưa đi liền, không cho em chỉnh lại cảm xúc, vừa ngạc nhiên đã chuyển sang hồi hộp. Cho anh chuẩn bị trước mấy ngày như vậy còn kêu nhanh hả?
Vừa trách, cô vừa tựa người vào lưng Đường Trạch, vòng hai tay ra phía trước bụng anh cởi dây buộc thắt lưng. Anh ngạc nhiên cúi đầu xuống nhìn, vội dùng tay ngăn.
- Gì vậy Như?
Cô cười như hiểu cái bí ẩn anh đang che giấu. Những ý nghĩ về chuyện “phòng the” hiện rõ nét trên gương mặt, suy nghĩ “đen tối” của anh luôn bị cô ấy dễ dàng biết được.
- Cởi áo ra em massage cho!
- Massage hả?
Đường Trạch suy nghĩ lung tung nữa rồi.
- Xoa bóp đó!
Anh gật đầu cười ngượng, giấu đi sự xấu hổ của mình. Cố Như nới lỏng dây buộc thắt lưng, kiễng chân đưa tay kéo áo anh xuống, để lộ tấm lưng trần.
Đường Trạch bước tới giường trước, cô cầm lọ dầu xoa bóp trên bàn trang điểm, leo lên giường, nhẹ nhàng vén áo ngủ lên, ngồi lên lưng Đường Trạch. Cơ thể cô chạm vào lưng anh tựa như luồng điện chạy ngang qua người, anh giật mình ngoái đầu nhìn lại. Bàn tay hồng hào, mềm như bông ấn nhẹ lưng anh xuống.
- Nằm đàng hoàng nè!
Anh kéo gối, khoanh hai tay trước mặt, úp đầu xuống. Cố Như cho một ít dầu vào tay, xoa điều vuốt ve phần vai, gáy anh nhẹ nhàng.
- Nhà em khó không? Lỡ anh về dưới cha mẹ em không đồng ý cho mình qua lại thì sao?
Cô không hiểu nỗi trăn trở của anh nên xem nhẹ vấn đề:
- Cho chứ sao không cho?
Đường Trạch bất lực giải thích:
- Anh lớn tuổi như vậy, em lại là một cô bé mới lớn, cha mẹ em không sợ em bị lừa mới lạ! Hơn nữa anh có quá khứ không tốt, anh sợ vì sơ suất mà mất điểm trong mắt cha mẹ. Em cũng biết anh không giỏi ăn nói mà, nếu lỡ miệng nói những câu hơi vô duyên khi ngồi nói chuyện thân mật thì không khí lúc đó…
Cố Như vụt cười vì cái tính vốn hay lo xa của Đường Trạch. Người này là đại biểu của chủ nghĩa hoàn hảo, nên có nhiều vấn đề thật sự không đáng để quan tâm, nhưng dưới con mắt và quan niệm của anh, nó đều trở thành nghiêm trọng.
Những ngón tay như chơi đùa, lượn lờ, mơn trớn theo những đường nét tự nhiên của cơ thể Đường Trạch. Cô nhẹ nhàng nhấn vào các huyệt trên lưng, giọng trấn an:
- Ba mẹ em làm gì có nhiều thời gian ngồi mà soi anh từ đầu đến chân? Hơn nữa, anh tới nhà em lần đầu sơ xuất cũng bình thường, nên dù có bị lỡ lời, ba mẹ em vẫn sẽ bỏ qua cho anh thôi! Chỉ cần anh thể hiện đúng bản chất con người mình là ổn rồi.
Đường Trạch vốn tự ti vì bản thân đã qua hai đời vợ, có một đứa con riêng, anh sợ gia đình cô không chấp nhận vì bối cảnh gia đình anh quá phức tạp, Cố Như còn là sinh viên chưa tốt nghiệp, chưa chồng, chắc chắn họ sẽ nghĩ Cố Như thiệt thòi khi yêu anh và cho rằng anh không xứng.
- Nếu đi thì mùng ba anh mới xuống được...
Chưa dứt câu, Cố Như đã hiểu lý do:
- Qua nhà mẹ hả?
Cố Như đậy nắp lại, rời khỏi lưng anh ngồi xuống giường, nằm xuống cạnh.
- Ừ, năm nào cũng vậy, cứ 24- 25 là anh qua nhà mẹ ở chơi tết, tới cận ngày đi làm mới về thành phố.
Cố Như thấu tình đạt lý, quý bà Mai muốn anh ở lại với mẹ lâu hơn, nên đã đề nghị mùng 10 xuống cũng được, vì cô được nghỉ Tết Âm lịch hơn 10 ngày.
- Vậy khi nào ở nhà mẹ chán rồi, anh dẫn đi Nha Trang chơi, ở đó có nhiều bãi biển đẹp với cát trắng... Em thích không?
Anh vòng tay, ôm chiếc eo thon mê mẩn từ phía sau kéo sát về phía mình, Cố Như gối đầu lên ngực, nép thân nhỏ bé vào lòng anh.
- Có chứ! Em chưa đi chơi xa lần nào.
Anh âu yếm vuốt tóc, thơm má cô hứa:
- Đợi em tốt nghiệp, anh dẫn em đi chơi khắp nơi, những nơi em muốn tới anh sẽ cùng em đi.
- Thiệt hả?
Nghe anh nói, cô cực kỳ xao xuyến, rung rinh trong lòng. Nhưng ngay sau đó, anh nhanh chóng dập tắt ngọn lửa hào hứng hừng hực trong cô, bằng sự cục xúc của mình:
- Đừng có mừng vội, trước tiên em phải đậu tốt nghiệp cái đã!
Bị khinh thường, Cố Như đặt tay lên ngực, hóa thành cô gái nhiệt huyết:
- Yên tâm, em nhất định sẽ tốt nghiệp khoá này mà, không tin mình cược đi!
Đường Trạch bật cười, không cưỡng lại được trước vẻ gợi cảm của bạn gái, anh nhìn như bị Cố Như thôi miên, không vội trả lời, chậm rãi cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn. Đôi mắt đong đầy tình cảm của anh nhìn cô gái trong lòng, đã đủ nói lên sự tin tưởng của anh dành cho cô nhiều đến mức nào.
- Em muốn tốt nghiệp thì không ai ngăn cản được em, anh cược với em, anh thua là cái chắc!
“Nụ hôn hòa tính” của anh khiến bầu không khí trong phòng chìm ngập trong hạnh phúc, lãng mạn hơn. Cố Như mỉm cười thích thú đắm đuối nhìn, nằm trong vòng tay anh cô thấy thư giãn, mọi lo lắng đều lắng xuống.
- Thôi ngủ đi! Sáng mai còn dậy sớm dọn nhà nữa, em ra tỉa lại mấy chậu hoa mới được.
Mắt cô lim dim, giọng đều đều buồn ngủ. Bàn tay anh nghịch ngợm, đùa giỡn với mái tóc cô, hai người nằm quay vào nhau, cùng ôm ngủ.
- Ngủ ngon!
Cô từng nói với anh sẽ rất vui nếu tối nào cũng có người chúc ngủ ngon, từ ngày hôm đó, mỗi ngày anh đều đặn làm việc đó trước khi chìm vào giấc ngủ như thói quen.
Vừa nhắm mắt, đột nhiên Cố Như vắt chân mình lên chân anh, cọ lên cọ xuống như một thói quen. Lúc trước với chiếc chăn của mình, hôm nay lại với anh. Cảm giác khó tả khi lần đầu tiên cô làm điều đó, đầu anh hiện lên nhiều ý nghĩ linh tinh nhưng đã kiềm chế được.
Anh mở mắt, nhìn Cố Như trong lòng, nếu anh làm điều đó chắc chắn cô ấy cũng không thể chống lại được, nhưng trên tất cả, anh tôn trọng cô ấy.
Đường Trạch buông tay cô ra, đặt tay lên đùi cô thay câu nói “em đừng làm vậy”. Anh không muốn quan hệ trước khi hai người cưới nhau. Đây không phải đề nghị của Cố Như, mà do Đường Trạch tự ý thức được. Lỡ như không đến được với nhau thì không ai bị tổn thương quá nhiều.
Cố Như bên dưới buồn ngủ lười mở mắt, nhưng cô có thể đoán được vẻ mặt lúc này của Đường Trạch. Cô biết dục vọng anh khá lớn, yêu cô anh đã kìm chế rất nhiều, vì thế cô càng thương anh thêm.
Cô rất muốn khiến anh thoải mái nhưng không dám tiến xa, dù tình yêu cô dành cho anh bao la rộng lớn đến mức nào, cũng không chắc tương lai phía trước có xảy ra vấn đề không.
Ngủ chung với nhau nhưng anh chưa làm gì cô cả. Anh chỉ nằm bên cạnh ôm, hôn môi cô, chỉ dừng lại ở đó. Nhớ lại lúc vừa chuyển đến đây họ đã ngủ chung rồi, lúc ấy cô vẫn còn nhớ vừa yêu nhau được hai ba tháng, nghĩ lại tự nhiên rén ngang.
Không hiểu tại mình gan dữ, dám ngủ qua đêm với người yêu. Lúc ấy cô không sợ “lửa gần rơm”, chỉ cảm thấy có thể lặng lẽ nằm ngủ cạnh người mình yêu là việc hạnh phúc nhất. Nằm bên anh, cô ngủ rất ngon, rất thích nên đêm nào cũng chạy qua phòng anh ngủ.
...…o0o…...
Ánh nắng rực rỡ của ngày mới chiếu vào bên trong phòng, Đường Trạch dậy sớm hơn Cố Như 40 phút tranh thủ đi chợ sáng mua rau, thịt cho tươi để chuẩn bị bữa sáng.
Đường Trạch nhẹ nhàng lật chăn, chống tay nhìn Cố Như đang cong mình ôm gối, anh rướn người về phía trước, cúi thấp đầu đặt một nụ hôn phớt lên trán cô ấy, có lẽ mất không tới 10 giây. Tuy ngắn ngủi, nhưng nó là sợi dây trói chặt tình cảm của hai người họ, để những lúc xa nhau, mỗi sáng cả hai vẫn sẽ nhớ tới nụ hôn này, nhớ tới tình yêu của mình.
Anh đầy luyến tiếc ra khỏi giường, cố hít hà mùi hương nhẹ, thơm ngọt như hương hoa quen thuộc của Cố Như trước khi rời đi. Nó giống với mùi hoa nguyệt quế, không nồng nàn sực nức nhưng cũng đủ đắm say.
Anh đứng lên, mang dép đi tới tủ quần áo, mở tủ lấy ra một chiếc áo thun sáng màu, kết hợp vest tone trầm hơn của quần âu, đi vào phòng tắm.
15 phút sau vệ sinh cá nhân xong, anh đứng trước gương chải lại tóc rồi bước ra ngoài. Theo thói quen anh đến kéo rèm, mở cửa sổ để ánh nắng chiếu vào phòng, đánh thức Cố Như một cách nhẹ nhàng.