• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huân hương dìu dịu tỏa ra khắp phòng, bên trong tấm màn mỏng phất phơ, một tuyệt mỹ nam tử đang gối đầu trên ***g ngực nam nhân ngủ say sưa, lông mày như liễu, khóe môi vểnh cong, trên thân thể màu tuyết trắng còn vương lại những dấu vết ái ân nhàn nhạt.

Nam nhân cúi đầu, tỉ mĩ ngắm nhìn dung nhan mỹ nhân, bàn tay không kiềm được phủ lên mái tóc dài đen nhánh của người kia.

Nhiều năm về trước, bọn họ chưa từng nghĩ rằng mình có thể gắn bó lâu dài với nhau như vậy, những món nợ của triều đình và giang hồ cứ quấn lấy thân, thế mà không ngờ thật sự có ngày tiêu diêu thiên hạ.

Tục nhân chỉ biết Hoa Doanh Vũ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tính cách hung tàn, độc ác, không ai bì kịp. Nhưng họ nào có biết rằng, con người ấy lại là kẻ đa tình nhất thiên hạ.

Ly Uyên mỉm cười, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên chóp mũi xinh xắn của Hoa Doanh Vũ, sau đó y vén chăn lên, mặc y phục vào.

Mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy bộ dáng phục tùng của Tô Thanh Vân*, có lẽ lão đã đợi lâu lắm rồi.

Tô Thanh Vân là người thông minh, chuyện không nên nhìn nhất định sẽ không liếc mắt nhìn, chỉ về phía đình nghỉ, cung kính nói: “Vương gia, mời.”

Ly Uyên liếc nhìn lão, đáp: “Cứ gọi ta công tử là được, ta không muốn ai nghe thấy hai từ kia.”

Tô Thanh Vân vâng vâng dạ dạ nói: “Thuộc hạ biết lỗi.”

Ly Uyên gật đầu, không giận tự uy.

Hai người bước vào đình nghỉ, Ly Uyên cong môi cười nói: “Ngồi đi.”

Tô Thanh Vân kinh ngạc, vội vàng xua tay, nhưng sau đó lại sợ đối phương phật ý, lão không khỏi hoài nghi, vội ngồi xuống, giúp Ly Uyên châm trà.

Năm ấy, Tô Thanh Vân vốn là một thủ hạ dưới trướng của Ly Uyên, và Thanh Vân sơn trang cũng chính là tài sản thuộc về triều đình. Có điều vài năm gần đây giang hồ thái bình, thiên hạ yên ổn, nên Thanh Vân sơn trang được giao cho Tô Thanh Vân quản lý, không ngờ lại không ngừng phát triển, trong võ lâm cũng có chút tên tuổi.

Tô Thanh Vân là người cực kỳ trung thành, năm ấy từng được Ly Uyên cứu giúp, đương nhiên sẽ đối với Ly Uyên vừa cung kính vừa cảm kích.

Ly Uyên không phải là người thích nói vòng vo, và người trước mặt y lại là thuộc hạ cũ, tự nhiên sẽ đi thẳng vào vấn đề chính: “Chuyện về Huyết Tinh Phách kia rốt cuộc là như thế nào?”

Tô Thanh Vân kinh hãi, Bát vương gia không để ý đến thế sự nhiều năm, sao cũng biết chuyện về Huyết Tinh Phách? Thoáng thở dài một chút, lão lựa lời nói: “Chuyện về Huyết Tinh Phách thuộc hạ cũng không biết rõ ràng lắm!”

Ly Uyên hơi nhíu mày, Tô Thanh Vân lại nói: “Trước đây, thành chủ Vô Thần Thành luyện công tẩu hỏa nhập ma, danh y trong thiên hạ đều bó tay. Sau đó hộ pháp của hắn tìm được Bách Hiểu Sanh, Bách Hiểu Sanh nói rằng trên đời này có một loại thần dược tên là Huyết Tinh Phách từng xuất hiện tại Quỷ Y Cốc mới cứu được hắn, vì Huyết Tinh Phách có công dụng khởi tử hồi sinh, tái tạo cơ thể, giúp công lực tăng cao. Cuối cùng khiến cho người trong giang hồ đua nhau tranh đoạt.”

Ly Uyên hớp một ngụm trà hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó giang hồ lại đồn thổi khắp nơi, mọi người đều chạy đến Quỷ Y Cốc. Nhưng Quỷ Y* y thuật cao minh, dụng độc càng vào hàng bậc thầy, rất nhiều người trong giang hồ bị chặn ở bên ngoài cốc, tiến thoái lưỡng nan. Đúng vào lúc đó, lại có lời đồn Dạ Tuyền Ki trộm đi Huyết Tinh Phách, trốn chạy đến Giang Nam, rất nhiều người cũng đuổi theo đến Giang Nam nhưng chẳng tìm được bảo vật. Sau này lời đồn càng lúc càng nhiều, trước đó vài ngày còn nói Thanh Vân sơn trang tàng trữ Huyết Tinh phách,… Ai~ làm mấy ngày nay thuộc hạ lo lắng gần chết, chỉ sợ sơn trang bị người ta đến đập phá sập mất!” Tô Thanh Vân càng nói càng buồn phiền, bực bội siết chặt nắm tay.

Ly Uyên nhàn nhạt liếc nhìn lão, khẽ khụ một tiếng nhắc nhở.

Tô Thanh Vân nhận ra mình vừa thất lễ, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh: “Thuộc hạ thất lễ rồi!”

Ly Uyên không để tâm, đặt chén trà xuống, lại hỏi: “Ly Tán vẫn tốt chứ?”

Tô Thanh Vân liên thanh nói: “Sau khi hoàng thượng đăng cơ rất được lòng dân a, thật đáng vui, đáng mừng.”

Ly Uyên thoáng lộ vẻ vui mừng, mỉm cười, trong lòng rất là cao hứng.

(Mặc Nguyệt: Sau này Ly Tán trở thành hoàng đế, đúng là một cái kết vớ vẩn, bất quá ta không tiện đề cập đến, bởi vì hệ thống nhân vật khá rối ren, cung đình tranh đấu a! Còn chuyện gì sau đó thì để xem tình hình rồi bổ sung sau a~ Dạo này ta chỉ muốn viết về Hoa Doanh Vũ và Tiểu Bao Tử * thôi.

Tô Cẩn & Từ Thiếu Khanh*: o(╯□╰)o, làm ơn đi, tụi tui mới là nhân vật chính đó).

“mang một chút thức ăn đến đây, và nhớ dặn dò người trong sơn trang không được đến gần hậu viện này đấy.”

Tô Thanh Vân vội vàng gật đầu, lại nói: “Phía sau giả sơn có một ôn tuyền, Vương…Công tử có thể đến đó ngâm mình.”

Ly Uyên cười cười: “ngươi xây sơn trang tại lưng chừng núi cũng có vài chỗ tốt đấy.” Y đứng dậy, nói tiếp: “Ngươi đi tra rõ chuyện về Huyết Tinh Phách đi, sau đó thì báo lại với ta.”

Ly Uyên hừ lạnh một tiếng: “Hảo hảo quản thúc con trai của ngươi!” Nói xong y nhìn về phía thạch môn, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh mặc bạch y đứng lấp ló.

Tô Thanh Vân nghiến răng quát: “Xú tiểu tử!”

TOÀN VĂN HOÀN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang