Người đó trên ngực bị cắm trủy thủ, máu chảy đầm đìa, nhuộm đỏ cả vạt áo tuyết trắng, hắn cũng không cầm máu, hắn cũng không để lộ vẻ mặt thống khổ, hắn chỉ nhìn mình mỉm cười, cười rạng rỡ vui mừng, lúc mình bỏ đi hắn còn ân cần dặn dò phải cẩn thận. Rõ ràng mình đã giải độc cho hắn, tại sao hắn vẫn đối với mình ôn nhu, dịu dàng như thế…..thiếu chút nữa đã làm mình tưởng rằng…..tưởng rằng hắn thật sự..….thích ….thích mình…
Không phải, không phải, chỉ vì hắn sợ sau mày mình sẽ trả thù, hắn sợ chết, nên mới vẫn duy trì thái độ cúc cung tận tụy như trước! Đúng…đúng vậy, đây chính là lời giải thích thỏa đáng, hợp lý nhất. Nhưng vì sao, mỗi lần nghĩ đến điều này, tâm mình lại đau nhói đến thế, giống như bị một tảng đá đè nặng, giống như bức rứt khó chịu…?
Hoa Doanh Vũ ôm nỗi phiền muộn lên đường, hắn đi mãi, đi mãi nhưng bóng hình nam nhân ấy vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí, muốn đuổi cũng không đuổi được.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bụng sôi ùng ục, mày liễu khẽ cau lại, hắn cắn môi nghiêng đầu, trong lòng thật sự buồn bực. Hoa Doanh Vũ – hắn chưa bao giờ phải chịu đói, chịu khát, chưa bao giờ phải tự mình đi bộ một quãng đường xa thế này. Con người kiêu ngạo bốc đồng, con người tự cao tự đại không bao giờ cúi đầu khuất phục một ai, giờ đây cũng phải đối mặt với những vấn đề tầm thường nhất trong chốn nhân sinh. Hắn nhìn thấy một quán trà nhỏ cách mình khoảng mười thước, bỗng dưng hốc mắt lại âm ẩm ướt, nhớ đến khi xưa, hắn có bao giờ thèm để mắt đến những nơi tồi tệ này, hắn muốn ăn gì đều do Ly
Uyên hết thảy chuẩn bị, đều là những thứ hắn thích nhất…
Nghĩ đến Ly Uyên trong lòng lại cảm thấy phẫn hận, bất giác hắn cắn chặt môi dưới, vì cơn đau truyền đến, hắn mới theo phản xạ mà nhả ra, nhưng trong miệng vẫn xộc lên mùi máu tươi nồng đậm.
Xoa xoa cái bụng rỗng tuếch, bộ dáng trông thật đáng thương.
Từ đằng xa, tiểu nhị của quán trà đã trông thấy hắn, nhìn sơ qua liền choáng váng đầu óc, người nọ là yêu quái chăng? Trên thế gian này cũng có người kiều mị đến thế? Sắc mặt tuy hơi tái nhợt, nhưng nhờ vậy càng tôn lên bờ môi đỏ mọng, kéo lên trên là cái mũi xinh xắn tinh xảo cùng đôi mắt hoa đào xinh đẹp, khoảng cách khá xa nên không thấy rõ lắm, nếu đến thật gần chắc sẽ bị đôi mị nhãn kia câu mất linh hồn quá! Mái tóc tiểu mỹ nhân có chút rối loạn được vén tạm ra phía sau vành tai, hững hờ buông thẳng xuống bên hông, bàn tay nhỏ bé đang sờ sờ cái bụng, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, nhìn thật đáng yêu.
Còn chần chừ gì nữa? Dù có chờ đến trăm năm sau thì cái loại chuyện anh hùng ‘giúp’ mỹ nhân cũng chả đến phiên ngươi làm, ngay tức khắc gã liền dùng giấy dầu bọc lại hai cái bánh bao, tung tăng chạy đến cạnh mỹ nhân, ra sức lấy lòng:“Cô nương đói bụng không? Nhìn bộ dáng chật vật của nàng hẳn là xuất môn quên mang theo tiền rồi, nhưng không sao, nàng cầm lấy ăn đi.” Dứt lời liền mang bánh bao thịt đưa đến, còn đôi mắt thì không ngừng ngắm tới ngắm lui toàn thân Hoa Doanh Vũ
Hoa Doanh Vũ kinh ngạc, đời nào hắn chịu nhận đồ bố thí, còn chưa kịp suy xét tình cảnh hiện giờ của bản thân thì đã theo phản xạ vung tay ném đi mấy cái bánh bao, tức giận mắng chửi:“Mắt ngươi mù rồi hả, Bổn giáo chủ giống nữ nhân chỗ nào, ta không cần ngươi bố thí, ngươi cút cho ta, coi chừng ta giết chết ngươi.”
Mặc dù đã mất hết võ công, tính khí vẫn không thay đổi, hở ra là chém chém giết giết giết, dung nhan vì tức giận nên đỏ ửng cả lên. Tiểu nhị vẫn còn đang sửng sốt, chưa kịp sinh khí thì đã cả kinh đến mức á khẩu. Vừa rồi chỉ là từ xa ngắm nhìn đã cảm thấy người này xinh đẹp xuất trần, hiện tại đứng gần càng thấy hắn đẹp đến nỗi không thốt ra lời. Khuôn mặt hắn vốn đã cực kỳ diễm lệ, vậy mà giờ đây vì điểm xuyến thêm một tầng nộ khí lại trở nên yêu mị không gì sánh kịp.
Hoa Doanh Vũ nhìn thấy cái gã kia đứng ngây ngốc cười ngu, nước miếng chảy dài ra đất. Hắn nhướng mày khó chịu, lùi về sau hai bước, xoay người muốn rời đi.
Điếm tiểu nhị sớm đã bị dung mạo này mê hoặc tâm hồn, đời nào chịu tránh ra, gã tiến lên muốn níu kéo mỹ nhân. Hoa Doanh Vũ nhanh tay lẹ mắt, nghiêng người tránh được, giận dữ:“Ngươi muốn làm gì?”
Điếm tiểu nhị nuốt một ngụm nước bọt:“Không thích bánh bao, ta sẽ mua những món khác cho ngươi, thịt bò, trạng nguyên hồng? Ngươi muốn cái gì sẽ có cái đó! Ngươi hãy…… Ngươi hãy……” Thật sự thì cái gã này không biết bản thân đang làm gì, cũng không biết mình đang nói cái gì, gã chỉ biết tiểu mỹ nhân trước mặt thật xinh đẹp, luyến tiếc rời khỏi hắn, chỉ muốn thân cận hắn.
Nghe xong, Hoa Doanh Vũ lóe lên ánh mắt nguy hiểm, tuy rằng hắn đã mất võ công, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn trở thành phế nhân, muốn giết một tên tiểu nhị nhỏ nhoi dễ như trở bàn tay. Lùi về sau hai bước, trong tay giấu sẵn ngân châm, công lực và sự chính xác tuy không bằng lúc xưa nhưng để đối phó với một tên bá tánh dân dã bình thường thì quá thừa sức.
Đương lúc chuẩn bị ra tay, Hoa Doanh Vũ bỗng thấy đầu ốc quay cuồng, lảo đảo té lăn ra đất. Hắn không ngất mới là lạ, hôm trước mới bị tán công, tiếp theo lại bị Ly Uyên làm cho thương tâm, rồi cứ như thế mà bỏ đi, đi đến mệt lả và đói khát. Hắn vốn được nuông chiều từ bé, quen sống an nhàn, làm sao chịu nổi khổ cực. Nếu không phải bản tính hắn quật cường thì chắc gì đã chống đỡ nổi đến tận bậy giờ. Phút chốc kích động đã khiến hắn suy sụp rơi vào trạng thái hôn mê.
Ngân châm vì thế mà bắn trật, còn hắn cũng ngã về phía sau, bất tỉnh.
Lúc này, cái tên tiểu nhị kia mới kịp hoàn hồn. Nhưng khi đầu óc gã mới vừa thanh tỉnh lại thì ngay lập tức đã trở nên hồ đồ, bởi vì bỗng nhiên gã nảy ra ý định muốn mang nữ tử xinh đẹp tuyệt trần này về làm nương tử.
Gã liếm liếm môi một cách vô cùng hạ lưu, y như tên trộm đang làm điều tội lỗi, gã cúi người muốn ôm lấy tiểu mỹ nhân. Ai cha cha, cái eo thon nhỏ này không biết khi chạm vào sẽ có tư vị gì nhỉ?
Ngay lúc đôi bàn tay dơ bẩn kia sắp sửa đụng đến ngọc thể của Hoa Doanh Vũ, một trận chưởng phong xẹt qua, không hề nương tình mà phế đi một cánh tay của gã, nhất thời làm gã đau đến mãn địa hoa nha, thân mình gã cuộn tròn, không ngừng lăn lộn, giãy giụa trên mặt đất.
(mãn địa hoa nha: răng rơi đầy đất =>nghe thật thô bỉ, tiếng việt mình là môi – răng lẫn lộn phải k ta?___?)
Mã xa dần dần đến gần, con ngựa hí vang một tiếng liền dừng lại, tiếp theo có một đôi tay bạch ngọc tinh tế vén rèm lên, hiện ra một thân xiêm y hoa lệ. Nam tử tao nhã chậm rãi bước xuống xe, bộ dạng thập phần tuấn mỹ, bên khóe miệng còn gợi lên một nụ cười bì hiểm.
Hắn bước đến gần ôm ngang lấy Hoa Doanh Vũ, rồi xoay người rời đi. Tiểu thư đồng bên cạnh hắn thoáng nhìn qua, nhịn không được đành lên tiếng:“Thiếu gia, cô nương này trông thật là đẹp.” Đôi mắt lóe lên ánh nhìn ngạc nhiên.
Quân Hàn Tâm ôm Hoa Doanh Vũ vào xe ngựa, vừa cười vừa dùng chiếc quạt gõ nhẹ vào đầu thiếu niên:“Thư Nghiễn, hắn là một công tử, nếu ngươi còn muốn sống thì hãy tránh xa hắn một chút. Lỡ xảy ra chuyện gì, thiếu gia ta cũng không bảo vệ được ngươi a.” Thanh âm vô cùng dịu dàng, ngọt ngào làm rung động lòng người.
Thư Nghiễn sờ sờ đầu, có cái hiểu cái không, đành cười cười gật đầu.
Hoa Doanh Vũ đang mơ mơ màng màng ngủ thì bị mùi thơm hấp dẫn của thức ăn đánh thức. Mở to mắt liền phát hiện bản thân đang ở một gian phòng trong khách ***, nhìn lên bỗng thấy một nam tử xa lạ, thấy hắn tỉnh lập tức đi tới, ân cần hỏi han:“Ngươi tỉnh? Có đói bụng không? Ta đã cho hạ nhân làm một chút thức ăn, ngươi ăn trước một chút đi.” thanh âm nam tử rất ôn nhu, trong đôi mắt đều mang theo ý cười.
Hoa Doanh Vũ làm mặt lạnh hỏi ngược:“Ngươi là ai?”
“Tại hạ thất lễ, tại hạ Quân Hàn Tâm, là một thương nhân, lúc tình cờ đi ngang qua ngoài thành thì gặp ngươi đang ngất xỉu nằm trên mặt đất, liền đem ngươi về đây.” Quân Hàn Tâm nói chuyện có chút lễ phép, tao nhã rất có phong thái của một chính nhân quân tử.
Tính khí dễ cáu giận của Hoa Doanh Vũ làm sao có thể trong một sớm một chiều mà sửa đổi được, cho nên lời mở đầu của hắn hết sức băng lãnh: “Ngươi muốn gì? Ta……Khụ khụ…..Doanh Ca ta không muốn nợ ân tình của ai hết” Hoa Doanh Vũ vốn thù dai, giận lâu, đoán chắc Ly Uyên sẽ tìm hắn, cũng đoán được bọn người Bạch đạo mà nhìn thấy hắn sẽ hận đến nỗi muốn lột da, xẻo thịt, vì vậy mới âm thầm sửa lại tên. Ngẩng đầu lén quan sát nam nhân, thấy đối phương không có phản ứng gì đặc biệt, hắn mới yên tâm một chút.
Quân Hàn Tâm điềm nhiên cười: “Tứ hải giai huynh đệ, có thể gặp được huynh đài đó là duyên phận, lại nói Quân mỗ cũng không thiếu thứ gì, hay bây giờ chúng ta kết giao bằng hữu đi, không cần phải câu nệ ân nghĩa làm gì”.
Hoa Doanh Vũ làm sao thèm nghe Quân Hàn Tâm lải nhải vớ vẩn, cười lạnh một tiếng liền muốn xuống giường rời đi, bước được hai bước bỗng cảm thấy lo âu. Hắn vốn dự định đi Miêu Cương tìm một người trợ giúp bản thân khôi phục công lực, nhưng hiện tại trên người không có đồng nào, và nếu bị ngoại nhân nhận ra thì chỉ có một con đường chết, trầm ngâm một lát hắn xoay người lại.
Mị nhãn khẽ nhíu, đẹp đến nỗi có thể câu hồn đoạt phách của bất kỳ ai, ngay đến Quân Hàn Tâm cũng nhất thời thất thần ngây ngẩn. Hoa Doanh Vũ dùng tốc độ nhanh nhất, ra tay nắm chặt khớp hàm của nam nhân, nhét vào miệng y một viên thuốc, viên thuốc vừa vào miệng liền lập tức tan chẩy, ngay đến cơ hội nhổ ra cũng không có.
Quân Hàn Tân sửng sốt, mày kiếm anh tuấn nhăn lại, nén xuống cơn giận hỏi:“Ngươi cho ta ăn cái gì?”
Hoa Doanh Vũ cười rạng rỡ, đến bên giường ngồi xuống, liếc y một cái, khẽ mỉm cười nói:“Đương nhiên là độc dược a.” (Doanh Doanh anh thật kute ^0^)/
“Ngươi!” Quân Hàn Tâm vốn định tức giận, nhưng do được giáo dưỡng cực kỳ tốt nên y chỉ dùng ngữ khí châm chọc thản nhiên nói: “Uổng cho Quân Hàn Tâm ta xem ngươi như bằng hữu, ngươi lại thừa lúc ta vô ý mà làm chuyện ám muội.” Y hừ cười một tiếng, biểu cảm vô cùng khinh thường.
Hoa Doanh Vũ âm thầm bực bội trong lòng, nếu là lúc trước, làm sao đến phiên nam nhân kia giở giọng mỉa mai…Nhưng tình thế hiện giờ không còn như xưa, võ công mất, giáo phái cũng mất…Hoa Doanh Vũ đành nhẫn nhịn cơn giận, nhoẻn miệng cười:“Thuốc này không hại thân, chỉ cần đến ngày mười lăm mỗi tháng uống giải dược của ta thì sẽ vô sự, ngoài ra nó còn có công dụng cường thân kiện thể. Chỉ cần ngươi đưa ta đến Miêu Cương, ta liền giải hết độc cho ngươi. Ngươi xem…… Được không?” Trong lời nói chẳng hề giống một câu hỏi chờ đợi sự chấp thuận, mà là ngữ khí đe dọa, bắt người khác phải răm rắp nghe theo.
Trong lòng Quân Hàn Tâm tràn đầy phẫn nộ, nhịn nửa ngày cuối cùng đành phất tay áo hướng cửa ly khai, Hoa Doanh Vũ đắc ý cho rằng nam nhân đã ngầm ưng thuận. Hắn cũng chẳng thèm để tâm đến biểu tình bất mãn người lạ mặt kia làm gì, hắn còn phải tiếp tục tính toán kế hoạch sau này, muốn đến được Miêu Cương phải mất không ít công sức a.
Khi Quân Hàn Tâm bước ra khỏi cửa không phải là bộ dáng tràn đầy tức giận mà là thần thái vui vẻ, trên dung mạo anh tuấn còn phảng phất ý cười, trong lòng cảm thấy thích thú vì đã đạt được mục đích.
Cước bộ hắn bỗng nhiên nhanh hơn, đi đến một gian phòng cách đó không xa lắm, tiêu sái đẩy cửa ra, dáng vẻ bình thản như chưa từng có việc gì phát sinh. Vừa vào cửa thì tiếu ý trên mặt càng đậm, từ phía sau, Quân Hàn Tâm tiến đến ôm choàng lấy thiếu niên đang ngồi trong phòng vào lòng, biểu tình tràn ngập vui sướng.
Thiếu niên chậm rãi xoay người, vung tay lên liền đánh một quyền, Quân Hàn Tâm bị đau, bèn xoa xoa ***g ngực, không hề chấp nhất mà chăm chú ngắm nhìn thiếu niên bướng bỉnh đáng yêu trước mặt.
Thiếu niên hì hì cười: “Còn dám như thế nữa, ta đánh chết ngươi!” trừng mắt hung hãn, thiếu niên hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà bắt đầu nhấm nháp.
Quân Hàn Tâm đã sớm quen với những biểu tình bốc đồng ấy, làm sao mà tức giận cho được, trên dung mạo vẫn giữ nguyên nét cười, ra sức lấy lòng thiếu niên: “ Bất quá ta chỉ bế ngươi có một chút hà, sao lại tức giận đến thế. Dạo này có chuyện gì không? Đã lâu không gặp ngươi, thiệt là nhớ ngươi muốn chết.” Vừa nói hắn vừa tranh thủ vuốt ve mái tóc của thiếu niên, đôi mắt tràn đầy nhu tình mật ý.
Thiếu niên cười hì hì: “Quân Hàn Tâm, ngươi bớt bắt chước ta đóng kịch đi, giả bộ thâm tình như thế cho ai xem a, ta nhắc nhở ngươi, khi lên đường thì cách xa đại tẩu của ta ra một chút, đừng có để lộ cái bộ dáng hạ lưu đê tiện người người căm ghét” Thiếu niên nói xong thì cười nhạt khinh thường.
Quân Hàn Tâm nhìn bộ dáng khó chịu của Ly Tán, trong lòng thập phần vui vẻ không nói nên lời, tủm tỉm cười hỏi: “Sao thế, ngươi sợ ta để ý tẩu tử ngươi, cho nên mới ghen tị?”
Khóe miệng Ly Tán thoáng giật, từ khi quen biết nam nhân này thì chính là như vậy, hắn chưa từng nói một câu nào đứng đắn, hở một tí là buông lời trêu chọc. Mặc dù bản thân mình đối với những lời này của hắn nghe riết thành quen, nhưng nghe đi nghe lại nhiều năm, bất quá cũng cảm thấy chói tai.
Hôm nay, sau khi Ly Uyên cùng Hoa Doanh Vũ bỏ đi không bao lâu, Ly Tán liền nhận được tín hiệu của ca ca, vội vàng đuổi đến thì thấy đại ca đã hôn mê, kỳ quái một điều là dù đã bất tỉnh nhưng khóe miệng của đại ca vẫn còn đọng lại nụ cười mãn nguyện, Ly Tán nhất thời cảm thấy choáng váng, sững sờ nghĩ đến có lẽ nào tình huống này gọi là hồi quang phản chiếu * chăng?
Hồi quang phản chiếu: hiện tượng người đang hấp hối đột nhiên tỉnh táo minh mẫn trở lại (chỉ trong một thời gian ngắn ……sau đó là die – cám ơn bạn bluebell08 đã giúp đỡ XD)
Sau khi Ly Uyên tỉnh lại thì không thể xuống giường, trong lòng hắn vô cùng lo lắng cho Hoa Doanh Vũ, vốn dĩ người kia quen được nuông chiều làm sao có thể nếm trải nổi cơ cực, mặc dù hắn đã làm cho Doanh Vũ thương tâm nhưng hắn vẫn không muốn Vũ nhi ở bên ngoài chịu khổ, thế là Ly Uyên lập tức tìm tới Quân Hàn Tâm và Ly Tán, yêu cầu bọn họ phải bảo vệ tốt phu nhân của mình.
Ly Tán căn bản không muốn cùng với Quân Hàn Tâm hợp tác, nhưng thấy Ly Uyên một thân mang bệnh (tương tư?) cùng bộ dáng lo lắng, đành phải cắn răng chấp nhận, tránh làm cho đại ca thất vọng. Vì thế hai người đã lập tức lên ngựa, chạy không ngừng nghỉ đến đây, may mắn thay, Hoa Doanh Vũ đi khá chậm nên bọn họ vừa kịp lúc vượt qua đón đầu hắn.
Ly Tán vốn chả ưa cái gã miệng lưỡi dẻo quẹo trước mặt mình, cộng với việc phải nghe mấy lời trêu chọc của hắn thì trong lòng càng thêm tích tụ, nhíu mày nhìn hắn cười cười: “Nếu ngươi cảm thấy là ta đang ghen, thì ngươi có thể tiếp tục thử xem, đợi đến khi thương thế của đại ca ta bình phục, ngươi chắc chắn là kẻ đầu tiên bị y cầm đao chém chết”.
Do Quân Hàn Tâm chỉ có ý đùa giỡn một chút, nên cũng không muốn cùng Ly Tán tranh cãi, bèn lập tức lấy lòng nói: “ Là ta lỡ lời, bất quá ngươi đã sớm biết tâm ý của ta rồi còn gì. Hôm nay, ta bị Hoa Doanh Vũ bức uống Hoa Túy, ngươi coi như là tội nghiệp ta đi, đừng có giận nữa mà”. Vừa nói vừa lắc lắc bờ vai của thiếu niên cười ngọt ngào.
Ly Tán cười hì hì:“Biết vậy thì tốt, nếu ngươi dám chọc đại tẩu ta sinh khí, thì bị độc phát mà chết cũng đáng kiếp, để ngươi khỏi xuất hiện trước mặt ta nữa, khi đó ta sẽ tìm người khác thay ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi nghĩ được không?” Thiếu niên mặt tươi như hoa cao hứng đáp lại, lộ ra tiểu nha trăng trắng xinh xinh.
Quả nhiên Quân Hàn Tâm rét lạnh, nhưng hắn cũng không tức giận, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Ly Tán cảm thấy thật nhàm chán, nhếch miệng liếc Quân Hàn Tâm một cái nói khẽ:“Hoa Doanh Vũ tâm cao khí ngạo, trong lòng kín đáo, ngươi cẩn thận đừng để lộ sơ hở.”
Quân Hàn Tâm cong lên khóe môi:“Hoa Doanh Vũ đang suy tính điều gì thì ta không quản, nhưng nếu đã là nhiệm vụ Vương gia giao phó, ta tuyệt đối sẽ hoàn thành tốt, chắc chắn đưa hắn đến Miêu Cương an toàn.”
“Miêu Cương?” Ly Tán kinh hãi,“Hắn đến đó làm gì?”
Quân Hàn Tâm xua tay:“Làm sao ta dám hỏi nhiều, sẽ bị hắn nghi ngờ. Bất quá cổ thuật ở Miêu Cương vô cùng kỳ lạ, cũng giống như võ công của võ lâm Trung Nguyên thâm sâu khó lường, có thể Hoa Doanh Vũ muốn tìm vật gì đó để giúp hắn khôi phục võ công”.
Ly Tán cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, thản nhiên nói:“Ngươi nói cũng có lý, trước tiên ngươi cứ hảo hảo theo sát hắn, nếu có động tĩnh gì ta sẽ xin chỉ thị của đại ca rồi nói sau. Miêu Cương không thuộc sự quản lý của Trung Nguyên, đến nơi đó ngươi nên cẩn thận một chút, đừng để đại tẩu của ta bị thương là được.”
Quân Hàn Tâm bật cười:“Tiểu tử ngươi một câu đại tẩu, hai câu cũng đại tẩu, nghe thập phần dịu dàng nha.”
Ly Tán nhíu mày, cười hì hì :“ Đương nhiên, Hoa Doanh Vũ diễm lệ như vậy, cực kỳ xứng đôi với ca ca của ta, ngươi mà biết cái gì, ca ca ta rất thích ta gọi phu nhân hắn hai tiếng “tẩu tử” a.”
Quân Hàn Tâm nhếch môi không trả lời, còn Ly Tán thì ngược lại, trừng mắt liếc hắn một cái sắc lẻm:“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau trở về chăm sóc cho đại tẩu của ta, cẩn thận đừng để ngoại nhân phát hiện.”
Quân Hàn Tâm lẩm bẩm, cố ý phát ra thanh âm: “ Huynh đệ các ngươi rõ ràng đều là Vương gia, vậy mà ở trước mặt Hoa Doanh Vũ đều ngoan ngoãn làm ra cái bộ dạng như một tính nô”. Xếp lại chiếc quạt, hừ cười một tiếng liền đi ra ngoài, ngay sau đó, một chén trà bỗng bay ra đập vào cánh cửa phòng vừa khép lại, vỡ tung tóe trên mặt đất...
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, Miêu Cương càng ngày càng gần, thân thể Hoa Doanh Vũ cũng đã dần dần khá hơn. Mặc dù Quân Hàn Tâm được Ly Uyên phái đến chiếu cố Hoa Doanh Vũ, ngoài mặt làm ra vẻ là một thương nhân vô hại không biết võ công, hơn nữa lại bị Hoa Doanh Vũ hạ dược, rõ ràng một đời phong lưu đại hiệp vậy mà hiện tại trông thật thê thảm, y phải cố gắng giả vờ khiếp đảm cùng sợ hãi Hoa Doanh Vũ, hình tượng hoa hoa công tử của y bị tổn hại thật nghiêm trọng nha.
Càng tiếp cận Miêu Cương phong thổ càng bất đồng, dọc theo đường đi, trong lòng Quân Hàn Tâm rối rắm vô cùng, đối với Hoa Doanh Vũ vừa không được quá ân cần, càng không thể tùy tiện, đúng là tiến thoái lưỡng nan mà.
Còn một ngày đường nữa là đến Miêu Cương, trời đã về chiều, ba người bèn tìm một khách *** nghỉ ngơi. Hoa Doanh Vũ đội một cái mũ lớn che khuất gương mặt, nhưng thân hình phiêu dật vẫn khiến cho mọi người xung quanh chú ý, không biết người kia mà bỏ mũ ra sẽ có một dung mạo tuấn tú đến nhường nào.
“Các ngươi biết tin gì chưa, minh chủ võ lâm Liễu Thanh Phong mất tích rồi”. Đang chuẩn bị lên lầu, lại nghe thấy có mấy gã nhân sĩ võ lâm quay quanh một cái bàn tán gẫu.
Hoa Doanh Vũ dừng lại cước bộ, nhẹ nhàng nhìn Quân Hàn Tâm nói:“Chúng ta ở dưới lầu dùng bữa tối.” Dứt lời liền chọn một cái bàn ngồi xuống, đưa lưng về phía mấy gã kia, nhưng lực chú ý thì hoàn toàn tập trung tới nơi đó.
Quân Hàn Tâm thoáng nhìn hai gã giang hồ, ngẫm nghĩ một hồi rồi ngồi xuống.
Chỉ nghe thấy hai gã đó tiếp tục nói:“Chuyện đó xảy ra hồi nào vậy?”
“Nghe đồn sau khi Hoa Ảnh Giáo bị tấn công, thì không còn một ai. Hắc hắc, ta còn nghe được một chuyện cực kỳ bí hiểm mà ngươi nhất định không biết”
“Hứ, ngươi nói nhanh đi”
“Ngươi đừng vội a, để ta chậm rãi kể ngươi nghe nà.” Gã đó tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Nghe nói Hoa Doanh Vũ chạy thoát ra ngoài, nhưng hắn lại ghi hận trong lòng, cho nên mới bắt giữ Liễu Thanh Phong, chỉ sợ Liễu Thanh Phong giờ này đã không còn tánh mạng nữa rồi”
“Liễu minh chủ là nhân tài kiệt xuất của võ lâm, Hoa Doanh Vũ kia tuổi còn trẻ làm sao có thể sánh bằng ngài, ta không tin hắn dễ dàng bắt được Liễu minh chủ như vậy”
“Này, ngươi đúng là ngốc mà, Hoa Doanh Vũ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, yêu kiều diễm lệ không ai bì kịp, ta đoán chắc Liễu minh chủ cũng chẳng phải là Liễu Hạ Huệ*, chỉ cần Hoa Doanh Vũ ngoắc ngoắc ngón tay liền mất hồn chạy theo hắn, nếu không thì làm sao hắn có thể từ chỗ bát Vương gia trốn thoát chứ”.
Hoa Doanh Vũ nắm tay thành đấm, trong lòng đã muốn sinh khí, lũ người này dám ở sau lưng hắn chỉ trỏ xuyên tạc, bàn tay lại càng thêm xiết chặt, vì chính mình còn có chuyện quan trọng, nên bây giờ không thể làm bại lộ thân phận, cuối cùng đành phải nhẫn nhịn cơn giận. Lập tức đứng lên, đập tay xuống bàn rồi đi lên lầu.
Vào phòng, Quân Hàn Tâm kính hắn một chén rượu cười cười:“Doanh Ca công tử, ngày mai đã đến Miêu Cương, thỉnh công tử giơ cao đánh khẽ một chút, đem giải dược ban cho ta.”
Hoa Doanh Vũ thản nhiên liếc nhìn hắn một cái:“Nói nhảm cái gì đó, còn sợ ta lừa ngươi sao? Cút ra ngoài cho ta.”
Quân Hàn Tâm mấp máy môi định nói tiếp, lúc sau đành ngượng ngùng bỏ đi, trong lòng nghĩ đến bát Vương gia, không biết đầu óc y có bị trục trặc chỗ nào không mà cứ đối với cái người hống hách kiêu ngạo kia một lòng chung tình.
Người vừa đi khỏi, Hoa Doanh Vũ liền phẫn hận đá ngã lăn ghế. Khuôn mặt xinh đẹp vì thống khổ mà trở nên vặn vẹo, đã nhiều ngày cưỡi ngựa chạy đi không ngừng nghỉ, thế nhưng lòng hắn vẫn rối loạn, cứ tưởng rằng khi ly khai người kia thật xa sẽ không nghĩ đến y nữa, rốt cuộc hình bóng y vẫn cứ mãi xuất hiện trong tâm trí. Hôm nay, ở dưới lầu nghe đám người nhàn thoại nhắc đến trận giao tranh giữa Hoa Ảnh Giáo ngày đó, ca ngợi Ly Uyên tài trí, mưu lược như thế nào mà bắt được Hoa Doanh Vũ, trong lòng hắn chợt cảm thấy khó chịu như bị trích huyết.
(trích huyết: lấy máu, đổ máu, xuất huyết,..)
Võ công không còn, nhưng Hoa Doanh Vũ vẫn luôn luôn đề cao cảnh giác, đột nhiên, một cây ngân châm từ ngoài của sổ bay xượt qua, ghim một tờ giấy lên vách tường. Trên đó viết:
Giờ tý, ngoài thành ba dặm, gặp tại rừng trúc.
── Phong Tuyết Nguyệt
Hoa Doanh Vũ kinh ngạc, cầm tờ giấy trên tay, biểu tình phức tạp. Hắn đến Miêu Cương vốn là muốn tìm Phong Tuyết Nguyệt, nhưng hiện tại, người kia lại không mời mà đến làm cho hắn thập phần nghi hoặc.
Nửa đêm, Hoa Doanh Vũ y hẹn đến chỗ phó ước, quả nhiên trong rừng gặp được nam tử tóc bạc vận bạch y, thoạt nhìn thật không thể nào đoán biết được tuổi của người nọ, y đang khoanh tay nhàn nhã đứng chờ, trên mặt biểu cảm thần bí. Khi trông thấy Hoa Doanh Vũ, khóe miệng y bỗng giương lên, trong nháy mắt cả người rạng rỡ phấn chấn, hệt như một thiếu niên mười mấy tuổi.
“Doanh Vũ.” Phong Tuyết Nguyệt tiến lên hai bước định đến trước mặt Hoa Doanh Vũ, gặp lại cố nhân, trên dung nhan tuấn mỹ tràn đầy vui mừng.
Hoa Doanh Vũ kính đáo quan sát y, cúi đầu thở dài:“Quả nhiên là ngươi…… Ta còn tưởng rằng…… tưởng rằng……” Hoa Doanh Vũ hận không thể tự tát mình một cái, Phong Tuyết Nguyệt vốn chẳng có nhiều người biết, thế nhưng mình lại còn nghĩ đó là quỷ kế của Ly Uyên. Mặc dù đã lường trước tình huống xấu nhất có thể xảy ra, song bản thân vẫn đến đúng hẹn, khi gặp được Phong Tuyết Nguyệt, biết rằng chính mình đã đoán sai vậy mà chẳng hề cảm thấy hờn giận, thật hận không thể một tay đánh tỉnh bản thân. Đối với Ly Uyên mình chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào nữa, y sẽ không bao giờ còn đối với mình ôn nhu dịu dàng, thời điểm gặp lại sẽ là tình thế nếu ngươi không chết thì ta vong.
Trong lòng loạn vẫn là loạn, bồn chồn như có lửa đốt, khiến Hoa Doanh Vũ luống cuống không biết làm thế nào cho phải.
Phong Tuyết Nguyệt nghi hoặc hỏi:“Nghĩ đến? Nghĩ đến cái gì……”
Hoa Doanh Vũ lầm bầm:“Không có gì.”
“Doanh Vũ, ngươi thay đổi rồi.” Phong Tuyết Nguyệt thở dài: “Tuy trước kia ngươi rất ngang ngược, nhưng luôn vui vẻ nói cười, cho dù có bị ai khi dễ trêu chọc vẫn luôn tiếu lý tàng đao. Còn bây giờ trông ngươi thật ảo não đau khổ, không giống ngày xưa…”
Hoa Doanh Vũ đột nhiên nhoẻn miệng cười: “ Có chỗ nào không giống đâu, chẳng phải vẫn là cái bộ dạng này sao? Chỉ có ngươi càng lớn mới càng không giống người, có chuyện gì mà tự nhiên đến tìm ta vậy?”
“Cách đây không lâu, ta nghe nói ngươi bị bắt, ta đau lòng lắm nha” Phong Tuyết Nguyệt ở bên tai Hoa Doanh Vũ thì thầm “ Vì thế nên ta muốn đến Trung Nguyên tìm ngươi, kết quả hai ngày trước gặp ngươi ở trên đường”
Hoa Doanh Vũ trừng mắt liếc Phong Tuyết Nguyệt một cái:“Thế sao bây giờ ngươi mới mò tới tìm ta?”
Sắc mặt của Phong Tuyết Nguyệt đột nhiên trở nên ngưng trọng:“Cái gã nam nhân ở bên cạnh ngươi không phải là người thường.”
“Quân Hàn Tâm?” Hoa Doanh Vũ hơi hơi chau mày.
“Đúng vậy, vốn định đến gặp ngươi sớm hơn, nhưng ta phát hiện ngoại trừ hắn còn có một nam nhân khác đi theo các ngươi, tên nam nhân kia chắc chắn cùng Quân Hàn Tâm có quan hệ”.
Nam nhân? Tâm Hoa Doanh Vũ chợt rung động! Vừa phấn chấn, thì ngay lập tức lại lắc đầu thất vọng. Không có khả năng là Ly Uyên, y bị thương rất nặng, không thể đuổi kịp tốc độ của mình đâu.
Cắn môi lắc đầu:“Ta không muốn đề cập đến chuyện này nữa, cũng không muốn biết nam nhân kia là ai, ngươi lập tức mang ta đi Miêu Cương, giúp ta khôi phục võ công.” Trong lòng Hoa Doanh Vũ chỉ muốn trừ bỏ Ly Uyên, chẳng còn tâm tư nào mà quản thị phi đúng sai nữa, mặc kệ là ai muốn giăng bẫy, hắn cũng không muốn so đo làm gì
Phong Tuyết Nguyệt tấm tắc lắc đầu:“Ta chỉ muốn đi thăm ngươi, cũng không có dự định giúp ngươi nga.” Hắn khẽ cười, trừng to hai mắt lên.
Hoa Doanh Vũ cả kinh, khóe môi cong cong:“Phong dược sư muốn ta lấy cái gì trao đổi?”
Phong Tuyết Nguyệt tiến đến gần cổ của Hoa Doanh Vũ, hít một hơi thật sâu:“Thơm quá, ta muốn ngươi.”
Một bàn tay không chút lưu tình giơ lên, nhưng Phong Tuyết Nguyệt đã nhanh chóng bắt được. “ Đừng có thô lỗ như vậy, ta chỉ là một người yêu cái đẹp thôi mà”
“Ngươi nằm mơ đi, ta sẽ không bao giờ nương thân bên nam nhân, trừ bỏ Ly…..”Run rẩy lùi về sau, hoảng hốt che lại miệng. Hoa Doanh Vũ vạn lần không ngờ chính mình lại có thể buột miệng mà nói ra cái danh tự kia. Trong lòng cảm thấy buồn bực, hắn xoay người bỏ đi.
Phong Tuyết Nguyệt lập tức đi theo, không cam tâm mà cố chấp truy vấn đến cùng:“Cái gì Ly? Người đó là nam nhân a? Nói cho ta biết đi mà, nga, tâm ta hảo đau a, ta cũng thật anh tuấn a, uy, Doanh Vũ nói chuyện với ta một chút đi, đừng làm cái bộ mặt khó coi vậy nữa……” Nam nhân ở phía sau cứ liên tục quấy rầy, miệng mồm nói liên thanh không dứt….
**** **** **** **** **** **** **** ****
Bầu không khí âm trầm đáng sợ, phảng phất như sắp xảy ra đại hỏa, có người cứ phải ở trong tình thế chờ đợi, đã chờ đến mất hết kiên nhẫn rồi.
Che đi vết thương trên ngực, biểu cảm trên mặt lạnh băng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Thân thể nam nhân đã muốn kịch liệt run rẩy, thiếu chút xíu nữa là lên cơn bạo phát …
Khi Ly Uyên có thể xuống giường, liền vội vã đuổi theo Hoa Doanh Vũ, suốt cuộc hành trình cơ hồ đều ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhiều lần vì xe ngựa xóc nảy làm miệng vết thương vỡ ra, chảy máu đầm đìa.
Hiện tại, Quân Hàn Tâm hồi báo, Hoa Doanh Vũ mất tích.
.
Tức giận đến nỗi tứ chi run rẫy. Doanh Vũ của hắn vốn quen được nuông chiều, trên giang hồ lại có quá nhiều kẻ thù, tính tình của hắn ở bên ngoài rất dễ gây phiền phức, càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng không yên: “Quân Hàn Tâm, bổn vương lệnh cho ngươi phải lập tức tìm được Hoa Doanh Vũ về đây, nếu hắn xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!!!”
Quân Hàn Tâm dập đầu, ngưng trọng nói:“Thuộc hạ đã biết.”
“Cút ra ngoài.” Liều mạng nén xuống lửa giận, nhưng vẫn không thể kìm được khẩu khí tồi tệ.
Ly Tán không còn bộ dáng hi hi ha ha thường ngày nữa, đứng ở một bên ngay cả thở cũng chẳng dám thở. Cẩn thận xem kỹ sắc mặt Ly Uyên, thân mình từ từ rụt lui về sau. (edit by Leng Keng)
“Ly Tán.”
“Đại ca……” Thiếu niên sợ hãi nhìn Ly Uyên.
Ly Uyên hít một hơi thật sâu:“Ngươi cũng đi tìm, lần này ta không trách ngươi, nhưng không có lần sau đâu.”
Ly Tán nhẹ nhàng thở ra, ở một bên ngồi xuống, nhìn Ly Uyên nhẹ giọng an ủi :“Đại ca, ngươi đừng lo lắng, đại tẩu rất giảo hoạt…… À không, rất thông minh, nhất định sẽ không sao.”
Ly Uyên xiết chặt nắm tay: “Vạn nhất bị người ta bắt thì sao? Hắn thân đan lực bạc, làm sao chống đỡ nổi, thường ngày hắn làm việc nói chuyện luôn tùy hứng, sẽ không bao giờ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, một khi xảy ra chuyện……” Ly Uyên thống khổ nhắm nghiền hai mắt, nói không nên lời.
Sớm biết rằng, sớm biết rằng sẽ có lúc Doanh Vũ rời khỏi ta, vậy mà lại còn thả hắn đi. Thà rằng cứ mãi giam cầm hắn cả đời, ta cũng không nguyện ý để hắn chịu thêm bất kỳ khổ cực hay thương tổn nào nữa….
“Ca, thương thế của huynh vẫn chưa lành, nghỉ ngơi trước đi” Ly Tán không biết phải an ủi ca ca thế nào, đành phải khuyên hắn sớm nghỉ ngơi.
Ngưng trọng gật đầu, xem ra là đã đáp ứng.
…
——————————–
Chú thích:
Ngưng trọng: nghiêm túc
Liễu Hạ Huệ: Chính nhân quân tử
Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.