Ở giữa bức tranh thiên nhiên đầy màu sắc ấy, có một căn nhà nhỏ, cửa bên ngoài rộng mở, nhìn vào liền thấy ngay hai con người với hai biểu tình khác biệt nhau. Một người mở to mắt trợn tròn, mày liễu dựng thẳng, oán hận nghiến răng ken két. Người còn lại thì nhàn nhã ngồi chống cằm, chốc chốc lại bắt chước theo vẻ mặt của đối phương, rồi một lát sau thì lè lưỡi, nhăn mặt, bộ dáng vô cùng bướng bỉnh.
“Sẽ không giúp ngươi, sẽ không giúp ngươi.” Một người lắc đầu, cau mũi nói.
“Ta muốn khôi phục võ công!!!” Hoa Doanh Vũ tức giận hét lên.
Phong Tuyết Nguyệt ra sức bĩu môi :“Không giúp là không giúp, trừ phi ngươi thân cận với ta một đêm.”
Hoa Doanh Vũ khẽ nhíu mày:“Tại sao cứ phải là ta?”
“Bởi vì ngươi xinh đẹp.” Phong Tuyết Nguyệt cười đến vô cùng tự nhiên,“Lần đầu tiên của ta đương nhiên phải dành cho thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nếu có người đẹp hơn ngươi, ta đây có thể sẽ không muốn ngươi.”
Hoa Doanh Vũ hừ cười một tiếng:“Ngươi quả thực không biết tốt xấu.” Dứt lời liền xoay người ra khỏi căn phòng nhỏ.
Phong Tuyết Nguyệt ở phía sau Hoa Doanh Vũ hô to:“Uy, đừng đi quá xa nha.”
Hoa Doanh Vũ hướng phía Bắc mà đi, khi đến chân núi thì dừng lại. Nơi này chính là mục đích khiến hắn tới Miêu Cương
Phía trước có một sơn động, bên trong có một con rắn, là Miêu Cương xà vương, chưa từng có người nào thu phục được nó. Ngày xưa, có lần Hoa Doanh Vũ ghé qua Miêu Cương, lúc đó hắn đã từng ở phía xa nhìn thoáng qua chỗ này, hiện tại hắn đang ở trước cửa động do dự…
Muốn xà vương nhận chủ thì phải chịu được nọc độc chết người của nó,…chính là…Hoa Doanh Vũ chậm rãi vươn tay xoa xoa lên khuôn mặt mình, …chính là khuôn mặt này nhất định bị hủy….
Dù sao Ly Uyên cũng không thích ta, có dung nhan diễm lệ thì được ích lợi gì chứ, cuối cùng cũng chỉ là hoàng lương nhất mộng *
(hoàng lương nhất mộng: giấc mộng kê vàng, dùng để chỉ những mộng ảo không thể thành hiện thực)
Sau một hồi đắn đo cân nhắc, Hoa Doanh Vũ hạ quyết tâm lấy ra hỏa chiết tử* rồi đi vào bên trong sơn động.
Phía trong âm u ẩm ướt, yên ắng đến nỗi có thể nghe tiếng giọt nước mưa văng vẳng bên tai. Đi được vài bước, bỗng nhiên Hoa Doanh Vũ nhìn thấy một đôi mắt màu lục đang chằm chằm nhìn hắn.
Hoa Doanh Vũ chưa từng thấy qua sinh vật kỳ lạ kia, mặc dù hắn đã mất võ công, nhưng không hề mất đi dũng khí, hắn tiến lên từng bước, hơi hơi cúi người xuống.
Xà Vương nhanh nhẹn di động thân thể, trong bóng tối mịt mùng chỉ thấy được đôi mắt màu xanh quỷ dị
Hoa Doanh Vũ cắt một vết lên cổ tay, mùi máu tươi nồng nặc lập tức hấp dẫn xà vương, nó uốn lượn thân mình nhanh chóng trườn đến bên cạnh hắn, phun cái lưỡi đỏ lòm phát ra thanh âm khè khè đáng sợ.
Tiên huyết càng chảy càng nhiều, đột nhiên xà vương bò đến cắn vào cổ tay hắn, cố sức mút lấy dòng máu tươi, nọc độc cũng theo răng nanh truyền vào cơ thể hắn. Trong nháy mắt, Hoa Doanh Vũ vung cánh tay còn lại lên, cầm ngân châm đâm vào xà vương, sâu đến bảy tấc.
Xà vương kêu rên một tiếng rút đầu về.
Nọc độc chảy vào thân thể, bắt đầu nhanh chóng lưu chuyển, dung hợp cùng với máu, trong huyết dịch của Hoa Doanh Vũ có sẵn giải dược Hoa Túy, có thể trung hòa độc tố. Qua một khắc sau, cơ thể dần dần ổn định lại, Hoa Doanh Vũ cố hết sức cúi người xuống, nói với xà vương: “ Bây giờ ta là chủ nhân của ngươi…. Sau này tên ngươi là Lục Oánh”.
Lục Oánh dường như có linh tính mà hiểu được lời Hoa Doanh Vũ, phun phun xà tín tử, dịu ngoan cúi đầu. Hoa Doanh Vũ rút ngân châm ra, xoay người rời khỏi sơn động, Lục Oánh cũng trườn thân mình đi theo, ra khỏi động mới nhìn thấy rõ bộ dáng của Lục Oánh, cái đầu hình tam giác, ở đỉnh đầu có một cái sừng khá giống với một cái vương quan*, thân thể bóng loáng màu xanh biếc như một cánh tay thô to, xem ra chỉ lớn hơn những con rắn bình thường một chút, nhưng nó chính là xà vương đó nha.
(Xà tín tử: chắc là cái lưỡi rắn quá >__