Ly Uyên nhất thời mừng rỡ, không để Hoa Doanh Vũ có thời gian suy nghĩ, nhanh chóng kéo cánh tay trắng nõn của hắn hướng về phía hạ thân của mình tìm kiếm.
Nơi đó thình lình trở nên nóng bỏng, dọa cho Hoa Doanh Vũ một phen nhảy dựng, kêu lên sợ hãi, vội vàng rút tay về.
Những hành động của hắn đều bị Ly Uyên để vào mắt, không những không buồn bực, ngược lại còn tắm tắc nở nụ cười cực kỳ mờ ám:“Vậy thì dùng thân thể của ngươi đi.”Hoa Doanh Vũ giận dữ, trách mắng:“Hỗn trướng, ngươi thật láo xược.” Tiếng mắng mang theo mười phần tức giận, bộ dáng đúng là sinh khí tới cực điểm.
Có lẽ đối với người khác khi thấy Hoa Doanh Vũ lúc này sẽ cho rằng hắn đang nộ khí công tâm, chỉ có Ly Uyên mới xem cái bộ dáng này như đang e lệ, rụt rè đến cực điểm. Cuối cùng Ly Uyên cũng không nghe hắn trách mắng nữa, một tay ra sức lôi kéo, mang Hoa Doanh Vũ đến gần, thân thể hai người lại dán chặt vào nhau không có lấy một khe hở.
“Giáo chủ đại nhân cơn giận thật lớn, hôm nay ta đã đến đây thì tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi.”Nam nhân đưa tay trêu đùa đỉnh hoa hành mềm mại của Hoa Doanh Vũ, làm cho người dưới thân y run rẩy,“ ta nhất định không làm đau ngươi……”Nam nhân vươn lưỡi liếm liếm đôi môi nộn hồng của hắn.
Cơ thể bị nam nhân ôm vào trong ngực đã trở nên yếu đuối vô lực, hơn nữa thỉnh thoảng lại bị đùa bỡn, thân mình tê dại, lập tức có cảm giác. Hạ thân Hoa Doanh Vũ đã cứng lên một nửa, làm cho hắn xấu hổ muốn chết.
Ly Uyên mím môi cười, chậm rãi đặt Hoa Doanh Vũ nằm ngay ngắn, lấy thân mình áp xuống, hướng về cái cổ tuyết trắng kia mà cắn một ngụm. Hai tay chậm rãi tách hai chân Doanh Vũ ra, mở rộng đến cực hạn. Tư thế *** đãng như thế làm cho Hoa Doanh Vũ căng thẳng, nhưng hắn lực bất tòng tâm, thân thể không ngừng chỉ huy đại não, cắn răng mặc cho nam nhân làm xằng làm bậy.
Ly Uyên buồn cười nhéo hai gò má nộn hồng của hắn:“Tức giận sao, vi phu sẽ làm ngươi thoải mái.”
Hảo một tiếng vi phu, khiến cho Hoa Doanh Vũ vừa tức vừa giận, hận không thể một chưởng đánh chết y. Nhưng trong lòng hắn mơ hồ sinh ra cảm giác vui sướng, nhất thời hoang mang, cũng không biết phải phản ứng ra sao.
Đôi tay to lớn vuốt ve mớn trớn làn da mềm mại của Hoa Doanh Vũ, cánh môi nóng bỏng không ngừng cắn mút hai nụ hoa xinh xắn trên ngực hắn, làm cho người dưới thân liên tục thở gấp, động tình không thôi.
Bàn tay lướt qua trung tâm khí quan, đùa nghịch một lát lại tiến về phía hậu đình, một đầu ngón tay lặng lẽ đi vào.
Hoa Doanh Vũ cảm thấy không thoải mái, hắn vặn vẹo thân mình, Ly Uyên cười cười tiếp tục ‘thám hiểm’ cái nơi cấm địa chưa bao giờ có người đặt chân đến kia.
“Thật khó chịu……” Trong thanh âm lại có vài phần nũng nịu pha lẫn chút thích thú
Ly Uyên vội vàng trấn an:“Ngoan nào, sẽ nhanh thôi.” Cúi đầu lại ngậm vào hoa hành, cảm giác vui sướng làm y có chút căng thẳng, cuối cùng cũng dời đi được sự chú ý của tiểu yêu tinh dưới thân.
Khi cảm nhận thân thể hắn đã thích ứng, y liền cho tiếp một ngón tay tiến nhập. Hoa Doanh Vũ hơi nhíu mi, Ly Uyên lập tức đi làm yên lòng hắn, tất cả mọi thủ đoạn ôn nhu đều giở hết ra, động tác vô cùng cẩn thận, tràn đầy sủng nịch, trong đôi mắt kia giờ đây tràn ngập tình yêu trào dâng như thác lũ. ( OMG- cái triện này mềnh chém bão dã man)
Nắm lấy phân thân từ sớm đã trướng đau để ở hậu huyệt nhỏ bé phớt hồng của hắn, chậm rãi xâm nhập. Hoa Doanh Vũ cắn môi yên lặng nhẫn nhịn, trong lòng dâng lên tư vị ngay cả bản thân cũng không hiểu rõ, tuy thẹn thùng đến đỏ mặt nhưng không cảm thấy chán ghét, thậm chí có chút yêu thích, trong lúc nhất thời ý loạn tình mê hắn quên mất nơi hạ thân đang đau đớn như bị xé rách.
Ly Uyên nào có dễ chịu gì, khi hoàn toàn tiến vào thì mồ hôi đã tuôn chảy đầm đìa, ***g ngực cường tráng dẻo dai phập phồng hô hấp, cổ họng khô khốc. Nén xuống dục vọng đang bừng bừng thiêu đốt, y ôn nhu an ủi người dưới thân:“Không đau, rất nhanh sẽ thư thái.” Y lặp đi lặp lại lời cam đoan êm ái thật khiến cho ngươi ta cảm thấy vô cùng tin tưởng.
Khi cảm nhận được thân thể tiểu mỹ nhân đã sẵn sàng, y mới yên tâm bắt đầu luận động, ánh mắt thủy chung nhìn người dưới thân, sợ hắn sẽ không thoải mái. Khác với Hoa Doanh Vũ, đây không phải là lần đầu tiên Ly Uyên cùng người khác làm cái loại chuyện này, nhưng đây là lần y cẩn thận nhất, vui thích nhất.
“A……” người bên dưới đột nhiên thở gấp, có vẻ như rất là hứng thú, Ly Uyên khóe miệng cong cong, chưa bao giờ y cảm thấy thỏa mãn như lúc này.
Lại một trận xâm nhập thật sâu, tiểu mỹ nhân không ngừng rên rỉ, ôm chặt cổ y mà xin khoan dung.
“Từ bỏ…… A đừng…… A…… Không…… Không được……” Thân thể không ngừng run rẩy, lắc lư theo những lần va chạm, linh hồn hắn như bị hút đi mất, từng đợt từng đợt khoái cảm dâng trào khiến hắn cảm giác bản thân mình như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh, không biết phải làm sao.
“Vẫn còn sớm, chỉ có như vậy làm sao thỏa mãn được ngươi.”
Tiếng nước *** loạn theo từng hồi cọ sát mãnh liệt phát ra, chân hắn không biết khi nào đã quấn chặt lấy thắt lưng Ly Uyên, Ly Uyên đỡ lấy thân thể Hoa Doanh Vũ nhịp nhàng đi vào nơi sâu nhất, lấy hoa viên ôn tuyền xinh đẹp làm hậu cảnh, bức tranh *** mỹ hiện ra thật khiến cho lòng người điên loạn.
“Sâu quá …… Chậm một chút…… A…… Không được…… Ô ô đừng……”
“Ngoan, rất nhanh sẽ cho ngươi nghỉ ngơi……”
“Ô ô…… Từ bỏ…… A…… nhanh một chút……”
Từ ngữ lộn xộn làm cho Ly Uyên rất là thỏa mãn, cúi người hôn lấy môi hắn nuốt vào thanh âm nức nở kia.
Tới giờ Sửu, Ly Uyên mới ngừng tay, Hoa Doanh Vũ trải qua một đêm làm ầm ĩ, lại mới vừa tán công, mệt đến bất tỉnh nhân sự. Cuộn tròn trong lòng y say ngủ, Hàng mi dày xinh đẹp cùng hai má phấn nộn, đang thiếp đi, bộ dáng nhu thuận đều làm cho Ly Uyên nội tâm xao xuyến, ôm hắn tẩy rửa sạch sẽ xong cũng không chịu buông tay, do dự một lát lại bế hắn lên giường cùng nhau chìm vào mộng đẹp.
Mặt trời lên cao, ánh dương rải đều lên nhân thế, xuyên qua song cửa khắc hoa, tràn vào tiểu viện, phút chốc gian phòng trở nên sáng ngời, soi rõ gương mặt hai người đang say giấc. Trên giường hai thân ảnh quang lõa gắt gao quấn quýt lấy nhau không rời, bàn tay búp sen trắng như tuyết đang khoát bên hông của người nằm đối diện, đầu rút vào lòng ngực của đối phương, cái chăn bằng tơ tằm thượng hạng trượt xuống, lộ ra thân hình tuyết trắng của Hoa Doanh Vũ cùng cơ thể thon dài của Ly Uyên.
Mí mắt nặng nề vì bị ánh sáng làm cho khó chịu mà miễn cưỡng hé mở. Trước mặt hắn là hình ảnh Ly Uyên đang say ngủ, ngân bì diện cụ che khuất đi nửa phần dung mạo, cánh môi xinh đẹp, cái mũi cao thẳng đang tỏa ra khí khái anh hùng cùng bộ dáng thiêm thiếp cho dù chỉ nhìn thấy được nửa khuôn mặt nhưng vẫn làm người ta cảm giác nam nhân này cũng có chút anh tuấn.
Hoa Doanh Vũ nhìn y trong chốc lát thì chợt thấy cả người đau nhức, trong đầu tinh quang lóe lên, hắn nghĩ tới đêm qua giao hoan, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, trong lòng buồn bực, còn chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ liền hướng đến nam nhân đang say ngủ đánh một chưởng.
Không kịp phòng bị, nam nhân đã bị đánh bay xa ba thước, đụng vào ngăn tủ, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng thì một ngụm máu từ họng y phun ra.
Ly Uyên khụ khụ hai tiếng, bật cười:“Giáo chủ đại nhân mới sáng sớm đã không cho thuộc hạ yên ổn ngủ rồi.” Ôm lấy ngực, sắc mặt thống khổ, y gian nan nhặt lên quần áo rơi vãi trên đất.
“Ly Uyên, ngươi thật to gan lớn mật, tối hôm qua dám……” Nói tới đó lại không dám nói tiếp, cắn răng tức giận,.“Ngươi xéo vào thủy lao cho ta, cả đời không cho phép đi ra, ta muốn ngươi Cầu, Tử, Bất, Đắc.” Hắn gằn từng tiếng vô cùng lãnh khốc tàn bạo.
(cầu, tử, bất, đắc: muốn, chết, không, xong)
Ly Uyên biến sắc, ánh mắt lóe lên sự thống khổ, nhưng lập tức mỉm cười:“Tuân mệnh.”
“Ngươi……” Hoa Doanh Vũ trong lòng phẫn hận lại nói không nên lời.
Quay đầu tức giận:“Cút mau.”
Ly Uyên quả nhiên chậm rãi thong thả đi ra ngoài, làm cho Hoa Doanh Vũ càng thêm tức giận, oán hận đập nát ván giường. Lấy quần áo sạch sẽ mặc vào, hắn nhìn xuống thấy toàn thân đều là hồng ngân, hình ảnh cuồng loạn tối hôm qua lại ùa về. Người nọ nhất định biết thời khắc mình tán công, nên mới chọn lựa tối hôm qua mà đến, nghĩ đến âm mưu của Ly Uyên, vì muốn chiếm lấy mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, biết là thế nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy sinh khí.
Tối hôm qua đã làm một trận điên loan đảo phượng, chứng kiến Ly Uyên đối mình ôn nhu dịu dàng đến cực điểm, bây giờ nghĩ lại, làm cho toàn thân hắn như có lửa đốt, tâm tư xôn xao không thôi. Nhớ tới một câu phu nhân kia, khóe môi bỗng nhiên nở một nụ cười, nhưng ngay lập tức hắn khụ một tiếng trấn tĩnh, chẳng qua chỉ là một xú nam nhân, bằng cái gì có thể khiến cho Bổn giáo chủ tâm hoảng ý loạn? Quả thực là không thể tha thứ.
Nghĩ như vậy làm cho tâm tư hắn thảnh thơi hơn nhiều, bên môi nụ cười cũng trở nên tươi tắn hơn.
Ổn định tâm thần, hắn bắt đầu luyện công, cảm giác công lực tăng nhiều, thân mình đã thoải mái không ít. Chợt nhớ lại lời nói tối hôm qua của Ly Uyên, ôn tuyền truyền sự ấm áp từ ngoài vào trong, không bằng từ trong ra ngoài mới là chính đạo……
Hoa Doanh Vũ mạnh mẽ đá cái ghế ngã lăn, suy sụp ngồi tại chỗ, đường đường Hoa Ảnh Giáo giáo chủ, thế nhưng bị một cái giáo chúng phá…… phá thân, hắn cực kỳ phẫn nộ nhưng tận sâu trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng.
Một tiếng đập cửa thanh thúy vang lên, dồn dập mà lo âu, người bên ngoài thở gấp có vẻ như rất vội vàng chạy đến.
“Vào đi”
Ly Tán đẩy cửa, tiến vào phòng lập tức quỳ xuống, làm cái bộ dạng ‘anh dũng hi sinh’.
Hoa Doanh Vũ nghiêm nghị che giấu nụ cười, oán trách nói:“Ngươi đây là muốn làm cái gì? Ta cũng chưa bạo ngược đến mức bắt thuộc hạ hễ gặp ta là quì lạy như tế sao!”
Ly Tán cúi đầu thu hồi cái bộ dáng hi hi ha ha thường ngày, hốc mắt đỏ bừng, cực kỳ đáng thương. Hoa Doanh Vũ nhìn sơ là biết hắn thay Ly Uyên đến cầu xin. Trên mặt vẫn là ý cười:“Li Đường chủ chính là cánh tay đắc lực của bổn giáo, ta nào nỡ để ngươi quỳ như thế, nhanh đứng lên đi.”
Vẫn không nhúc nhích,“Giáo chủ, ta không thể đứng dậy, ta thay ca ca chịu phạt. Giáo chủ thâm minh đại nghĩa, ca ca bị giam vào thủy lao nhất định là phạm phải tội không thể tha thứ, giáo chủ hẳn là rất tức giận.” Ly Tán nghẹn ngào đáp.
“Nga?” Hoa Doanh Vũ nở một nụ cười yêu mị,“Ta nào có sinh khí, ta chỉ là thưởng phạt phân minh thôi.”
“Giáo chủ, bước vào thủy lao cơ bản mỗi ngày phải chịu ba mươi roi trách phạt, trên mấy cái roi đó thì dày đặc gai nhọn, đánh xong còn bị xối nước muối vào người, cai quản thủy lao lại là Lí Phó giáo chủ, hắn cùng với ca ca luôn luôn bất hoà, ai biết được hắn có biến ba mươi roi thành năm mươi roi, hay một trăm roi không, đến lúc đó chẳng phải ca ca chỉ còn nửa cái mạng sao, thỉnh giáo chủ khai ân.” Ly Tán cố nén nước mắt, chóp mũi đều đỏ, nghẹn ngào cúi thấp đầu không dám ngẩng lên, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Hoa Doanh Vũ liếc nhìn hắn một cái, cười khẽ:“Ta khi nào đòi lấy mạng hắn? Nhưng trong lời nói của ngươi lại hàm chứa ý tứ vẽ tội, hãm hại Lí phó giáo chủ, Lí Phó giáo chủ là ta tự mình đề bạt, làm việc luôn công tư phân minh, ngươi nói như thế là vu khống hắn, hay là hoài nghi nhãn lực Bổn giáo chủ. A, coi chừng ta lấy cái mạng nhỏ của ngươi!”
Thân mình Ly Tán chợt run rẩy, lập tức sửa sai:“Thuộc hạ không có ý tứ này, thuộc hạ chỉ sợ ca ca không chịu nổi.”
“Nếu chết ở trong lao đó là số mạng của hắn, Hoa Ảnh Giáo ta không cần thứ phế vật như thế!” Hoa Doanh Vũ thu lại ý cười,“Cút ra ngoài, hay ngươi cũng muốn bị ném vào thủy lao”.
Ly Tán bất động ngay tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, Hoa Doanh Vũ dường như có chút tức giận, trách mắng:“Cút xuống đi.”
Ly Tán vốn chẳng còn kiên nhẫn nữa, hiện tại thấy Hoa Doanh Vũ phẫn nộ như thế, trong lòng có chút bướng bỉnh cùng bực bội đều muốn trút ra hết, ngẩng đầu nhìn Hoa Doanh Vũ, gầm lên giận dữ:“Giáo chủ, ngươi thật quá đáng, uổng công ca ca thích ngươi, chỉ cần ngươi đối hắn cười một cái, hắn ngay cả chết cũng không từ nan, một ngày không thấy ngươi giống như kẻ mất hồn, mặc kệ ca ca làm sai cái gì cũng không bao giờ đối với ngươi bất lợi, hắn thích ngươi như vậy, thế mà ngươi đùa giỡn hắn, không vui một chút sẽ mang hắn quăng vào thủy lao, đã vào nơi đó thì làm sao còn mạng đi ra.”
Hoa Doanh Vũ vừa nghe trong lòng xao động, nhưng biểu tình vẫn làm ra vẻ thờ ơ, không để lộ một tia cảm xúc nào, liếc nhìn kẻ đang quỳ, thản nhiên nói:“Ngươi là đang trách móc ta?”
Ly Tán cắn răng căm giận bất bình nói:“Thuộc hạ không dám, giáo chủ là nhân vật anh minh, ca ca làm sao xứng với ngươi, hắn chỉ là si tâm vọng tưởng, ta đã từng khuyên hắn đừng mơ mộng hão huyền, giáo chủ đại nhân ngài tuyệt đối sẽ không thích hắn, thế mà ca ca của ta vẫn một mực ôm mối tình si, nói thế nào cũng bỏ ngoài tai, ta tốn biết bao nước bọt can gián vẫn cứ vô dụng.”
“Ngươi dám khuyên hắn?” Hoa Doanh Vũ chưa kịp cân nhắc kĩ càng liền buột miệng nói ra, nói xong mới giựt mình thấy lỡ lời, lập tức phẫn nộ:“Ý của ta là hắn tính toán cái gì lại dám tính toán đi thích ta.”
Ly Tán sửng sốt, khuôn mặt của vị giáo chủ trước mắt bỗng nhiên trở nên đỏ bừng, đúng là đang thẹn thùng, biểu cảm biến đổi rất nhiều, vừa xấu hổ vừa buồn bực, có thể nào hắn cũng thích ca ca, bất quá nghĩ đến ca ca mình không phải nhân vật tầm thường, nếu ca ca mà tự đứng ra lập môn phái không chừng thực lực so ra chẳng kém Hoa Ảnh Giáo. Còn về phần Hoa Doanh Vũ, hắn luôn muốn mọi người trong thiên hạ ái mộ mình, nhưng hắn dù sao cũng là một nam tử hai mươi tuổi rồi, trong lòng hẳn là đã đến lúc động tâm (động tình ấy), ca ca mỗi ngày theo sát hắn, trong ba năm nay yêu thương sủng nịch hắn lên đến tận trời, ngoài ca ca ra, quả thật không ai có thể xứng đôi với hắn.
Tự hỏi một lát, Ly Tán nhãn cầu đột nhiên lay chuyển, âm thầm tính kế, ngước nhìn Hoa Doanh Vũ phụ hoạ thêm:“Ta cũng nghĩ như vậy, ca ca dựa vào cái gì mà dám đi thích giáo chủ, cả ngày luôn mang cái mặt nạ xấu xí như quỷ, nhưng hắn vẫn chấp mê bất ngộ, mỗi ngày vào ban đêm còn mộng tưởng giáo chủ cùng hắn làm cái loại chuyện xấu xa kia mới vui sướng mà an giấc, thật đúng là to gan làm loạn.” Ly Tán thuận miệng thêm mắm dặm muối, nói dối không chớp mắt.
Hoa Doanh Vũ mặt đỏ tới cổ, lắp bắp nói:“Ngươi…… Ngươi sao lại biết?”
Ly Tán ưỡn ngực:“Ta nghe được, chúng ta ở chung một cái tiểu viện mà, ban đên ngày nào hắn cũng kêu ‘Giáo chủ, giáo chủ’, rồi thở hỗn hển, vừa nghe là biết đang làm cái chuyện gì.” Mặt không đỏ khí không suyễn, đem sự việc bịa đặt nói thật rõ ràng rành mạch, không hề sơ hở.
Hoa Doanh Vũ nghiến răng nghiến lợi nắm chặt nắm tay, các đốt ngón tay bị xiết trở nên trắng, sắc mặt lúc hồng lúc tái.
Ly Tán liếc nhìn hắn một cái, thừa thắng xông lên nói tiếp:“Ca ca hắn vốn không phải loại người đê tiện, chỉ là từ khi gặp giáo chủ, mới trở nên sắc đảm bao thiên, hạ lưu vô sỉ.” Ly Tán nào biết chuyện tình đêm qua, một câu sắc đảm bao thiên, hạ lưu vô sỉ đã thật sự chọc điên Hoa Doanh Vũ.
Sắc đảm bao thiên: *** dục khắp trời (ặc coi em trai nó nói về ca ca nó kìa)
“Mang hắn lại đây cho ta!” Hoa Doanh Vũ gầm lên giận dữ làm cho Ly Tán run lập cập, Ly Tán vừa thấy bộ dáng Hoa Doanh Vũ biết là âm mưu thất bại, đúng là đã chọc tức hắn rồi, trong lòng lo lắng, sắc mặt lập tức đại biến.
“Còn không mau đi!”
Ly Tán trầm ngâm một lát, cuối cùng là ngưng trọng* ứng thanh chậm rãi ra cửa.
Ngưng trọng: trang nghiêm
——————————-
Tiếng đập cửa thanh thúy * lại vang lên, Hoa Doanh Vũ ổn định tinh thần nhìn về phía cửa, lạnh lùng nói: “Vào đi”
thanh thúy: trong trẻo
Ly Uyên vẫn là đang mặc một thân lục sắc sam tử, có điều y phục gần như bị xé rách thành vải vụn, khắp người toàn là vết máu khô đã trở nên đen thẫm, da thịt bong tróc, huyết nhục lẫn lộn lồ lộ hiện ra bên ngoài, miệng vết thương vô cùng khủng khiếp và dữ tợn. Trên mặt y vẫn mang ngân bạc diện cụ, hai chân khó khăn bước qua cánh cửa, quỳ xuống một gối, y chậm rãi nở nụ cười:” Thuộc hạ tham kiến giáo chủ”.
Hoa Doanh Vũ trong lòng bỗng dưng tê dại, thống khổ không nói nên lời, hắn sớm quẳng luôn cái việc chất vấn y ra khỏi đầu. Mắt hướng hai tên giáo đồ bên cạnh, có chút nghẹn ngào ra lệnh:”Những người khác lui xuống hết đi”.
Ly Uyên ngẩng đầu, nhìn thấy con người yêu kiều bá mị kia hốc mắt đang phiếm đỏ, làm cho y có chút ngây ngẩn, không khỏi cười cười: “Ngươi… Đau lòng? “.
Hoa Doanh Vũ sửng sốt, ánh mắt phút chốc trợn to, ngượng ngùng quay đầu.
Ly Uyên cảm thấy cuống họng đột nhiên dâng lên một trận ngọt ngào, tâm phế cũng trở nên đau xót. Hoa Doanh Vũ kinh hãi chạy đến ôm lấy y, vội vàng la to: “Sao lại bị thương nặng thế này?”. Hắn không biết rằng trong lời nói lúc này của mình hàm chứa biết bao nhiêu là lo lắng
Ly Uyên miễn cưỡng dùng sức, hơi hơi đẩy hắn ra một chút:“Cẩn thận kẻo bẩn y phục của ngươi, ngươi mặc như vậy…… nhìn thật đẹp……” Hôm nay Hoa Doanh Vũ mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, màu sắc và hoa văn tao nhã, tuy chỉ là loại vải bình thường, nhưng khoác lên người hắn trông thật là diễm lệ.
Hoa Doanh Vũ đỏ mặt, trừng mắt liếc y rồi vẫn nhào đến ôm đối phương không buông. Khóe miệng Ly Uyên tươi cười rạng rỡ, vươn tay siết chặt lấy Hoa Doanh Vũ, đầu tựa lên vai hắn, dùng sức nặng toàn thân đè xuống, thở gấp một lát mới thấp giọng hỏi:“Hết giận sao?”
Hoa Doanh Vũ trong lòng tựa như có một con nai nhỏ đang nhảy múa loạn xạ, nếu nói mình nguôi giận không phải là làm cho Ly Uyên càng thêm đắc ý sao, từ nay trở đi, y nhất định sẽ được đằng chân lên đằng đầu mà đòi hỏi vô độ. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Ly Uyên vì mình mà hình phạt nào cũng cam chịu chấp nhận, roi da trong thủy lao đều là thứ đặc chế, người bình thường chỉ ăn ba roi thì xương cốt đều nát, hiện tại nhìn cái bộ dạng hữu khí vô lực của Ly Uyên nhất định là bị thương rất nặng, nhất thời tâm loạn như ma, yên lặng thật lâu.
Ly Uyên thấy hắn không nói lời nào, chậm rãi ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Hoa Doanh Vũ, chân mày hơi hơi nhăn lại, đôi môi run rẩy kịch liệt. Cuối cùng, thật lâu sau đó mới thống khổ mở miệng,“Ta cứ cho rằng…… Ngươi cũng thích ta……” Y suy sụp hạ mắt xuống, khóe miệng thoáng hiện nét cười khổ.
Hoa Doanh Vũ trong lòng bất ổn, thấy Ly Uyên vẻ mặt đau thương, tâm tư hắn hàng vạn hàng nghìn lần không muốn nếm cái loại tư vị chua xót này. Trên giang hồ hắn là cao thủ số một số hai, nhưng trong tình hình trước mắt, đầu óc hắn lại trống rỗng, sắc mặt thống khổ, không biết phải làm thế nào cho phải.
Hai người song phương yên lặng, bầu không khí ngượng ngùng kéo đến, thật lâu sau Ly Uyên đột nhiên bật cười:“Giáo chủ, thuộc hạ tự biết bản thân phạm vào tử tội, ngươi giết ta đi……”
“Chát” Một tiếng, bên má Ly Uyên bị giáng một cái bạt tai, xém chút nữa là đánh rớt luôn cái mặt nạ của y xuống, Hoa Doanh Vũ nổi giận nói:“Ngươi nói chết là chết sao?”
Ly Uyên khẽ cau mày, yếu ớt vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Hoa Doanh Vũ, đau lòng nói:“Có đau hay không?” Đầu ngón tay trắng nõn đã có chút sưng đỏ.
Hoa Doanh Vũ ngượng ngùng rút lại bàn tay, đứng dậy lẩm bẩm nói:“Đi…… Đi theo ta……” Hắn cũng không quay đầu lại bỏ đi, bước được vài bước đột nhiên phát hiện phía sau không có ai theo, xoay người nhìn lại, Ly Uyên vẫn đang quỳ một gối xuống trên mặt đất, xung quanh toàn là máu tươi.
Ly Uyên ngẩng đầu, mỉm cười nhợt nhạt:“Không đứng dậy nổi……”
Hoa Doanh Vũ liếc mắt trừng y một cái, đột nhiên cười duyên:“Hay cho Ly Uyên, đóng kịch đủ rồi, mặc dù ta không hoàn toàn hiểu ngươi, nhưng cũng biết đến bảy, tám phần, chỉ có đánh ngươi ba mươi roi, đừng có ở đó ăn vạ, đứng lên cho ta!”
Ly Uyên cúi thấp đầu xuống, cười khổ:“Biết rõ ngươi không thích ta, thế nhưng ta vẫn cứ mãi thương nhớ ngươi …ngươi có hay không một chút đau lòng…… Ta quả nhiên là kẻ ngốc nói mê, sau này…… Sau này ta sẽ không……”
Hoa Doanh Vũ trong lòng nhói đau! Nhảy dựng, trừng mắt ngắt lời y:“Không cho phép ngươi nói tiếp!” Bước nhanh trở lại, nâng Ly Uyên lên, nhẹ nhàng nói:“Ta đỡ ngươi, đừng hồ ngôn loạn ngữ nữa.” Ngữ khí hờn dỗi, mị nhãn như tơ.
Ly Uyên tâm tình tốt lên, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, làm ra vẻ lạnh nhạt, cố ý để cho Hoa Doanh Vũ dìu y vào phòng ở phía sau tiểu viện.
Đi vào bên trong, vẫn là khung cảnh yên tĩnh tươi đẹp, hình ảnh phong tình kiểu diễm đêm qua lại một lần nữa tràn về trong tâm trí, thân thể quang lõa giao triền phóng túng, không chút e thẹn mà cứ ở dưới thân y phát ra thanh âm rên rỉ.
Hoa Doanh Vũ lập tức đỏ mặt, buông Ly Uyên ra, chậm rãi nói:“Cởi xiêm y, xuống nước rửa sạch miệng vết thương, trở lên thoa dược.”
Y phục trên người sớm đã rách nát thảm hại, chỉ kéo xả một chút liền rớt xuống hết, khuôn ngực rắn chắc la liệt vết thương, da thịt toàn thân không có lấy một mảng lành lặn.
Đâu phải chỉ có ba mươi roi!
Hoa Doanh Vũ nghiến răng lạnh lùng hỏi:“Như vậy là sao?” Trên người đột nhiên nổi lên sát ý, âm hàn tỏa ra xung quanh
Ly Uyên cong cong khóe miệng, trầm giọng nói:“Người động thủ có lẽ không ngờ đến quan hệ ám muội giữa giáo chủ đại nhân và thuộc hạ, sẽ không đoán được ngươi lại tự mình đi xem xét vết thương của ta……”
Hoa Doanh Vũ căn bản còn đầy một bụng giận dỗi, nghe thấy Ly Uyên nói xong lập tức đỏ bừng mặt:“Ai cùng ngươi ám muội? Còn không xuống nước đi?”
Ly Uyên chợt tiến lên từng bước, vươn tay đem Hoa Doanh Vũ ôm vào trong ngực, cúi đầu nhìn hắn không lên tiếng.
Hoa Doanh Vũ nhẹ nhàng từ chối một chút nhưng không có trốn tránh, tim hắn bỗng nhiên đập nhanh hơn, quên cả việc dùng võ, ngây ngốc đứng trơ ra cho y ôm vào ngực.
“Giáo chủ, giáo chủ……” Lời nói thì thầm văng vẳng bên tai, hơi thở nặng nề, chậm chạp, ngân nga khơi gợi ái tình.
Hoa Doanh Vũ đánh ‘yêu’ y một cái, thu lại ánh mắt, mân mê đôi môi đỏ mọng, oán giận nói:“Ngày thường ta kiêu ngạo thành quen, ai thấy cũng tránh, chỉ có ngươi, ta không có biện pháp nào nắm bắt được ngươi, phạt ngươi ta lại luyến tiếc ……”
Ly Uyên lộ ra sắc mặt vui mừng, ánh mắt lóe lên tinh quang, siết chặt lấy đối phương, vội la lên:“Ngươi cũng thích ta, rất thích ta đúng không? Đúng không?”
Hoa Doanh Vũ nở nụ cười thanh khiết:“Thật không biết xấu hổ.”
Ly Uyên cúi đầu cuốn lấy đôi môi hắn, ra sức khơi mở, rồi trượt cái lưỡi vào, quấn lấy cái lưỡi ngọt ngào của mỹ nhân, thân thể bắt đầu khô nóng, phân thân bỗng nhiên cứng rắn phát đau.
Ánh mắt Hoa Doanh Vũ trừng lớn, đẩy mạnh Ly Uyên ra, tát y một cái:“Lại động dục lung tung, cút xuống nước cho ta.”
Ly Uyên sờ sờ cái mặt đang phát đau, lòng vui rạo rực nhảy xuống nước:“Lần sau khi chỉ có hai chúng ta, nhất định phải gỡ cái mặt nạ này ra, tránh làm bị thương đầu ngón tay xinh đẹp trắng nõn của ngươi, ngươi bị thương thì ta rất đau lòng”
Hoa Doanh Vũ hừ cười:“Sớm bảo ngươi cho ta xem mặt rồi, ngươi lại không chịu, hẳn là cực kỳ xấu xí.”
Ly Uyên ừ hử cho qua chuyện, thân thể bị thương ngâm vào trong nước làm y đau đớn, cắn răng tiếp tục chịu đựng.
Hoa Doanh Vũ ngồi bên cạnh dục trì, vươn tay chọc chọc cái mặt nạ kia, bàn tay bất chợt bị Ly Uyên nắm chặt, nhẹ nhàng đưa lên môi hôn một cái:“Phu nhân……”
Hoa Doanh Vũ vẻ mặt e thẹn, đứng lên định xoay người rời đi, Ly Uyên đột nhiên đưa tay bắt lấy hắn, kéo xuống nước, Hoa Doanh Vũ còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì đã bị Ly Uyên ôm vào trong ngực.
Hoa Doanh Vũ liếc mắt một cái:“Ngươi muốn làm gì?”
“Phu nhân……” Thanh âm Ly Uyên nặng nề vang lên,“ Xoa xoa giúp ta một chút được không?”
Hoa Doanh Vũ thuận theo tầm mắt của y nhìn lại, thấy phân thân Ly Uyên cao cao ngẩng lên, vừa thẹn vừa giận, liền nghĩ đến chuyện tình đêm qua.
Khuôn mặt ai oán nói:“ Ngươi…… Không thể tự làm được sao?”
“Chỉ có phu nhân làm mới thoải mái.” Ly Uyên nhìn hắn đỏ mặt, trong lòng mơ hồ hưng phấn, còn muốn trêu chọc hắn một chút.
“Ngươi không được gọi ta như thế khi ở bên ngoài.”Hoa Doanh Vũ trừng hắn, liếc mắt sẳng giọng.
“Đương nhiên.” Ly Uyên ngậm vành tai hắn, thì thầm nói,“ Khi có ngoại nhân ngươi là giáo chủ, khi không có ngoại nhân ngươi chỉ là phu nhân của ta……”
Khuôn mặt Hoa Doanh Vũ đỏ bừng, lấy hết can đảm trượt tay xuống hạ thân của y cầm lấy phân thân nóng bỏng kia, cả mình hắn tựa vào ngực Ly Uyên, dáng vẻ thập phần e lệ rụt rè.
“Tay phải di chuyển……” Ly Uyên cầm lấy tay hắn ‘chỉ dạy cẩn thận’,“Đúng…… Cứ như vậy…… Ưm…… từ trên đi xuống…… Ưhm…..” (ặc mở lớp GDCD àh O__o)
Nhắm chặt mắt, Hoa Doanh Vũ tùy tiện xoa nắn một lát cũng không thấy nơi đó có dấu hiệu trở về hình dạng ban đầu, hắn thống khổ khóc không ra nước mắt:“Còn phải làm bao lâu……”
“…… Thực thoải mái…… Ưhm……”
“Rốt cuộc phải làm đến khi nào……”
Ly Uyên đem mặt áp sát, hôn lên hắn, một lát sau Hoa Doanh Vũ cả người mềm nhũn, tay cũng quên mất ‘nhiệm vụ’. Ly Uyên chỉ cảm thấy toàn thân dục hỏa thiêu đốt khó nhịn, hạ thân đau đớn kỳ lạ. Buông tha cho đôi môi của Hoa Doanh Vũ, y ôn nhu đặt câu hỏi:“Nơi đó đau không?”
“Là sao?”
Cái tay đang đặt tại thắt lưng chậm rãi trượt xuống dưới, tiến tới khe hở tư mật nơi song khâu nhẹ nhàng nhu ấn.
song khâu = bát nguyệt thập ngũ = chỗ để ngồi = nói ra thật ngại O__O
khe hở tư mật: nguyên văn hán việt là ‘khích phùng’, cái này đoán theo văn cảnh, giới rang hồ danmei thường miêu tả nó là đóa hoa cúc nở rộ, hay đóa phù dung bầm dập dưới mưa, hoặc đóa hồng hoa e lệ trong sương sớm, ây ja, đừng bắt người ta giải thích nữa mà.
Hoa Doanh Vũ mặt đỏ như ráng chiều nhìn y giận dỗi:“Đau, ngươi không được chạm vào!” Đôi mắt nhỏ xinh khẽ chớp, kiều mị mê người.
Ly Uyên cười cười xoa xoa nắn nắn gò má đỏ hồng của hắn:“Đi lên đi, trở về phòng thay y phục, cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
“Ngươi đuổi ta?” Hoa Doanh Vũ nghiến răng nghiến lợi,“Chính là bởi vì ta không cho ngươi làm?”
Ly Uyên cười khanh khách, ôm hắn dỗ dành:“Nói gì vậy, ngươi ở đây sẽ khiến ta nghĩ ngợi vẩn vơ mất, chỉ được phép ngắm mà không được phép chạm, ta làm sao tiêu hỏa, ngươi a, đi thay y phục sạch sẽ đi, ta rửa sạch miệng vết thương sẽ đi tìm ngươi thoa dược.”
Hoa Doanh Vũ xoay người, nhưng lại không muốn rời đi. Làm sao hắn nỡ ly khai y chứ, lúc trước hai người còn mơ mơ hồ hồ, hiện tại mọi chuyện đã nói rõ ràng, lòng tràn đầy vui mừng, chỉ tạm cách xa y một lát hắn cũng không muốn. Hắn nằm ở trên ngực Ly Uyên, thủ thỉ:“Ta cho ngươi làm, cho ngươi làm, ngươi không được đuổi ta đi.”
Ly Uyên một tay ôm thắt lưng hắn, một tay vuốt ve lưng hắn, khẽ cười nói:“Ngươi như vậy là không ngoan?”
“Chính là không ngoan.”
“Hảo, hảo, vậy ngươi đợi ở trong đây đi, ta… ta sẽ cố gắng nhịn xuống.” Hiện tại tâm tư Ly Uyên vui mừng đến nỗi không nói nên lời, tâm can bảo bối nhu thuận đáng yêu tựa vào trong lòng mình, vừa quyến rũ vừa nũng nịu, luyến tiếc ly khai mình, lòng y tràn ngập thỏa mãn, vẻ mặt mê muội của y không bút nào tả nổi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Hoa Doanh Vũ rất thú vị, y tiến lại gần cắn yêu một ngụm.
Hai người thân thân ái ái làm đôi uyên ương dục cùng nhau tẩy rửa, bình thường mà làm cái loại chuyện này không khỏi khiến người ta đỏ mặt tía tai, nếu không vì bận tâm thân thể của Hoa Doanh Vũ, y đã sớm đem hắn đặt ở dưới thân hảo hảo yêu thương một phen.
Hai người ở trong nước náo loạn ầm ĩ, Hoa Doanh Vũ dựa vào vai hắn thở hổn hển, đột nhiên cười rộ lên:“Hảo Ly Uyên, ngươi cho ta xem mặt của ngươi nha.”
“Không sợ ta dọa ngươi sao?” Ly Uyên mỉm cười hỏi lại, đưa môi tiếp cận đôi môi mềm mại của Hoa Doanh Vũ.
Hoa Doanh Vũ hé miệng nhẹ nhàng cắn môi y, rồi mới buông ra:“Lúc trước, ta chỉ thuận miệng nói, ta làm sao tin được bộ dạng ngươi khó coi, Ly Tán nhiều lần đều nói bóng nói gió với ta, nói ta nếu biết được dung mạo của ngươi, chắc chắn ghen tị nổi điên.”
Một tay vòng qua thắt lưng hắn, tay còn lại thì vân vê đóa thù du trước ngực Hoa Doanh Vũ, làm cho Hoa Doanh Vũ thở gấp liên tục, y mới nói:“Ít nghe Ly Tán nói bậy đi, cả ngày không một câu đứng đắn.”
“Ngươi nói chuyện cũng không đứng đắn.” Hắn ai oán liếc y một cái.
Ly Uyên đột nhiên nở nụ cười:“Lời ta nói điều là sự thật, giáo chủ đại nhân xinh đẹp tuyệt trần như thế, có biết bao kẻ ái mộ ngươi. Nếu ta không đem tâm tư của mình bày tỏ với ngươi, biết đến khi nào ngươi mới chịu để ý tới ta?”
Hoa Doanh Vũ nhìn y, cố làm ra vẻ giận dỗi:“Là ngươi câu dẫn ta.”
“Ta là thích ngươi……” Y cắn nhẹ lên môi của hắn, thì thầm “Phu nhân của ta……”
“Mau cho ta xem dung mạo của ngươi đi.” Hắn nhanh nhẹn vươn tay gỡ cái mặt nạ kia ra, nhưng tay hắn một lần nữa bị chặn lại.
Ly Uyên chậm rãi vươn tay xoa nhẹ ngân bạc diện cụ, nhẹ nhàng tháo nó xuống, lộ ra dung nhan thật sự.
Hoa Doanh Vũ trong chớp mắt quên cả hô hấp, yên lặng cả nửa ngày, thật lâu sau đó hắn đột nhiên oán giận nói:“Sau này đều mang mặt nạ cho ta.”
“Sao lại sinh khí?” Y vuốt vuốt cái mũi xinh xắn, trong mắt tràn ngập sự cưng chìu.
Ngày thường y vẫn mang mặt nạ, trong giáo từ trên xuống dưới đều cho rằng y xấu xí không dám gặp ai, nào biết rằng khuôn mặt y phi thường tuấn mỹ khiến cho người khác phải giật mình. Mày rậm phi dương, đôi mắt so với đêm tối còn đen thẫm hơn nữa, nhìn vào cứ khiến người ta trầm luân không nỡ rời đi, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng manh hơi cong cong, mang theo vẻ tươi cười như có như không, ngũ quan hoàn mỹ tinh tế, đường nét nhu hòa, thật là kinh thế dung mạo khiến bao kẻ điên cuồng mơ ước.
Hoa Doanh Vũ cắn cắn môi tức giận nói:“Ngươi mang cái bộ dáng này đi ra ngoài, nữ nhân trong thiên hạ nhìn thấy nhất định sẽ hồ loạn phát tình, đến lúc đó ta thấy một người thì giết một người, chẳng phải sẽ kiệt sức mà chết sao.”
hồ loạn phát tình: động dục không kiềm chế được (_._|||)
Ly Uyên cười ha ha ôm chặt Hoa Doanh Vũ,“Lúc trước chính vì khuôn mặt này làm cho không ít nữ tử đau khổ dây dưa, cuối cùng ta chỉ còn cách phải mang diện cụ.”
Hoa Doanh Vũ hừ một tiếng, không thèm nói lời nào.
Ly Uyên đến gần cọ cọ vào hai má của hắn, nhẹ nhàng hỏi:“Còn giận?”
“Hừ, Hoa Doanh Vũ ta là người thế nào, ngươi xem ta giống cái bọn nữ nhân điên cuồng mê luyến ngươi sao?”
Hoa Doanh Vũ trong lòng kỳ thật là vui mừng, nhưng do hắn vốn cao ngạo, làm sao dễ dàng chịu áp chế, thuận miệng nói một câu lập tức có lại khí thế giáo chủ
“Không.” Ly Uyên nhìn sâu vào ánh mắt hắn,“Là ta mê luyến ngươi…… Đã không thể tự kềm chế……”
Hoa Doanh Vũ bật cười:“Không một câu đứng đắn.”
Ly Uyên mỉm cười theo hắn, lại ôm lấy hắn, đầu tựa lên vai hắn:“Ta thích ngươi, vẫn thích ngươi, sau này vô luận phát sinh bất kỳ chuyện gì, ta vẫn sẽ bảo hộ ngươi, mãi mãi không buông tha ngươi.”
Hoa Doanh Vũ vừa cười:“Võ công của ngươi là do ta chỉ dạy nha, có mấy cân mấy lượng ta còn không biết, còn muốn bảo hộ ta, hảo hảo luyện công đi, đừng có suốt ngày nghĩ toàn chuyện mây mưa, đáng xấu hổ đó nữa.” Trong miệng tràn ngập ngữ khí oán trách.
Hoa Doanh Vũ bỗng nhiên nhớ tới lời kể của Ly Tán, nghĩ đến ban đêm Ly Uyên tự mình làm cái chuyện phóng túng đó, hắn mới nói lên lời châm chọc. Nhưng vì hiện tại hai người đang lúc tình ý nồng nàn, hắn cũng không có sinh khí, ngược lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào vô cùng.
Nhưng thật ra Ly Uyên mơ hồ nghe được ý tứ trong lời oán trách kia,“Việc đáng xấu hổ gì?”
Hoa Doanh Vũ nghĩ rằng Ly Uyên cố ý trêu đùa hắn, hừ một tiếng bất mãn lườm lườm hắn.“Ly Tán nói ngươi buổi tối cứ mơ tưởng ta cùng ngươi làm cái loại chuyện đó……” Thanh âm càng nói càng nhỏ, cuối cùng cũng không thể nghe được.
Ly Uyên tỉnh ngộ, hừ cười một tiếng:“Tiểu tử đó hồ ngôn loạn ngữ, loạn nói huyên thuyên, ta nhất định phải cắt lưỡi hắn.”
“Hồ ngôn loạn ngữ?” Hoa Doanh Vũ cắn cắn môi thu lại ánh mắt, trong lòng có chút mất mát, lúc trước vẫn tưởng Ly Uyên thích hắn điên cuồng mới trở nên như thế, hiện tại nghĩ đến, lại cảm thấy sự việc không giống như mình tưởng tượng.
Ly Uyên thấy hắn ủ rũ như thế liền phần nào đoán ra tâm tư của hắn, Hoa Doanh Vũ luôn luôn có những suy nghĩ quỷ dị, lại bất nam bất nữ, người giang hồ đều gọi hắn là yêu nhân, ngay cả mọi người trong giáo cũng chả hiểu nổi ý thích của hắn, hỉ nộ vô thường, càng giống với nữ tử bình thường thích khẩu thị tâm phi. Chỉ cần nhìn sơ là biết hắn cố tình làm ra vẻ để Ly Uyên đoán được tâm trạng của hắn.(khẩu thị tâm phi: nghĩ một đằng nói một nẻo, thương là do ngượng ngùng mà ko dám “đối diện với sự thật”)
Dùng sức kéo thắt lưng hắn đến gần, hai người dán sát vào nhau, y ghé vào lỗ tai hắn thổi một hơi ôn nhu nói:“Sự việc kia đương nhiên là muốn cùng ngươi làm, một ngày không nghĩ đến ngươi thì cả người ngứa ngáy, khó có thể đi vào giấc ngủ, nhưng ta không muốn cho Ly Tán biết, tiểu tử đó chỉ nói nhảm lừa ngươi, vô tình nói đúng một chút.”
Hoa Doanh Vũ nhất thời vui vẻ tươi cười rạng rỡ, nhưng lập tức thu lại vẻ tươi cười oán trách hắn:“Hừ, đầu óc toàn chứa đầy chuyện mờ ám.”
Ly Uyên đưa lưỡi liếm liếm đôi môi Hoa Doanh Vũ, lại nói:“Trong đầu ta tràn ngập hình ảnh của ngươi, làm sao còn chỗ cho những chuyện khác.”
Hoa Doanh Vũ nhịn không được bật cười trước,“Bớt ba hoa với ta, nước suối này tuy có công dụng chữa thương, nhưng ngâm lâu sẽ làm đầu óc choáng váng, nhanh tẩy rửa một chút, ta giúp ngươi thoa dược.”
(Tác giả: Thượng bộ đã gần xong ~~~~)
———————————————-
tại sao ta lại có thể edit nó thành 1 câu triện cực kỳ sến súa thế này
ta là ta muốn 2 anh nhanh chóng bay vào chém giết nhau 1 mất 1 còn mới dzui, tim bay phấp phới thế này có ngày ta đột quị mà chết quá (__.___!!!!)
không hiểu sao dạo này thích mấy trò dằn vặt đày đọa nhau ghê, *hắc hắc* cũng sắp đến lúc các anh tàn sát lẫn nhau rồi =]]