• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn không mau buông tôi ra cái tên này, anh bị điếc nên không nghe thấy con gái cưng của anh gọi hả.

- Cô cứ xem như Pha Lê mộng du đi, đừng quan tâm.

" Chậc chậc, con bé mà nghe được mấy lời này từ anh chắc buồn lắm chứ đùa. "

Pha Lê hắt xì.

- Nói một lần nữa, thả ra.

" Chết tiệt, nếu lần này anh ta không buông thì đừng trách tại sao cô ác. "

- Không.

Trần Bách Ngôn trả lời.

Bạch Âm trừng mắt nhìn hắn.

Được, là hắn tự chọn cái chết. Cô nghiến răng đạp mạnh lên mu bàn chân của Trần Bách Ngôn. Không dừng lại ở đó, Bạch Âm dồn sức dơ chân đá thẳng vào bụng hắn, cái thứ hai thì bị hắn giữ chặt lấy cổ chân. Quả nhiên, tên này không phải dạng dễ chơi gì. Trần Bách Ngôn một tay kéo mạnh chân cô, Bạch Âm mất thế té thêm một lần nữa nhưng lần này đau mông hơn lần trước. Nhìn thấy nụ cười nham hiểm trên gương mặt hắn, cô nuốt nước bọt có dự cảm không lành.

Trần Bách Ngôn không nói tiếng nào liền lôi chân cô đi không một chút thương tiếc. Bạch Âm rơi vào trạng thái bế tắc không biết phải làm cách nào để thoát khỏi sức nắm của hắn. Không bao lâu, Trần Bách Ngôn kéo cô đến trước một căn phòng ở dưới sảnh, vì cửa không khoá nên hắn rất dễ dàng vác cô lên vai sau đó vứt cô lên giường. Bạch Âm lăn lộn vài vòng rồi giả vờ đập mặt vào gối ngủ ngất xỉu. Trần Bách Ngôn thừa biết cô đang diễn kịch, hắn ta cởi bỏ áo choàng lông ném xuống sàn.

Trên cơ thể săn chắc của hắn chỉ còn lại chiếc quần nhỏ màu đen hình chữ nhật. Trần Bách Ngôn nằm xuống bên cạnh chống cằm spa toàn thân cho cô. Thân thể cô như có dòng điện chạy qua, à không là hàng ngàn con kiến nhột vô cùng. Bạch Âm cảm thấy khó thở không thể chịu được nữa liền ngóc đầu lên hít oxi. Trần Bách Ngôn đè lên trên cô, lật người cô lại đối diện với hắn. Bạch Âm bị hắn khống chế ở cả hai chân, nhưng hai tay thì được tự do.

" Anh xem thường tôi rồi đấy. "

- Hưm, chủ tịch Trần...

Bạch Âm vòng tay qua cổ hắn.

- Anh thích tư thế nào đây hử?

- Thác nước?

- Gói quà?

- Hay là kiểu thiên thần tuyết?

- Còn ếch nhảy thì sao hả chủ tịch?

Cô kiếm chuyện hỏi để tăng thêm sự khiêu gợi.

- Chơi hết.

Hắn không từ chối.

- Ngài thật chịu chơi, đêm nay hơi mệt với tôi nha.

Bạch Âm giọng nói vô cùng ngọt ngào, nét cười si mê dâng cho hắn một nụ hôn cám dỗ. Trần Bách Ngôn không hoài nghi liền đáp lễ cô, hai người hôn môi nhau say đắm. Tay hắn lang thang khám phá nhiều chỗ trên khắp cơ thể quyến rũ như lữ khách sa mạc. Trần Bách Ngôn bắt đầu mở nút áo Bạch Âm, cô không ngăn cản. Thân thể cô dán chặt vào người hắn, tay không để yên mà sàm sỡ phần cơ bụng hấp dẫn kia.

Trần Bách Ngôn bị kích thích dục vọng nhanh chóng. Bạch Âm uốn dẻo người chẳng khác gì rắn, cô chủ động liếm lấy yết hầu hắn. Người ta thường khuyên không nên chạm vào " trái táo cổ " của con trai hay đàn ông. Vì đó là bộ phận nhạy cảm của phái mạnh. Việc sờ vào yết hầu cũng giống như sờ vào " cậu bé ". Hành động này sẽ lập tức sinh ra hormone testosterone làm kích thích sự ham muốn. Đồng thời, hàm lượng testosterone tiết ra nhiều sẽ làm cho đàn ông có cảm giác hưng phấn như khi đang quan hệ.

Vì vậy, trừ khi đang " mây mưa " nên hạn chế chạm vào bộ phận này để tránh gây khó xử cho cả đôi bên. Bạch Âm biết rõ điều đó, cô đang muốn Trần Bách Ngôn ***** *** hết sức có thể nên không ngại giở trò. Đúng như suy nghĩ của cô, hắn trở nên gấp gáp và hơi thở tràn đầy mùi tình dục. Bạch Âm thôi ngừng liếm, cô thì thào mê hoặc vào tai hắn. Trần Bách Ngôn mất kiềm chế, bản năng đàn ông trỗi dậy. Hắn muốn cô, hắn thật sự muốn quan hệ với người con gái khá quen thuộc này.

- Có muốn tôi phục vụ đêm nay cho chủ tịch không thế.

Bạch Âm nũng nịu.

- Muốn.

Trần Bách Ngôn lập tức trả lời.

- Ha, nằm mơ đi tên biến thái.

Vì mơ hồ nên hắn đã buông lỏng cảnh giác, cô chớp lấy thời cơ cười gian xảo một cước đạp hết sức vào " cậu bé " của hắn. Trần Bách Ngôn tỉnh mộng, hắn đau đớn ôm lấy nó. Bạch Âm còn chưa dừng, cô dơ chân vào tư thế đá mạnh vào xương hàm Trần Bách Ngôn khiến hắn té nhào xuống giường. Bạch Âm chỉnh tề lại quần áo, cô hất tóc vênh mặt kiêu ngạo nhìn người đàn ông nét mặt khốn khổ kia. Muốn ngủ với cô, có mơ thì cô giúp cho tỉnh táo.

Bạch Âm không phải thuộc hạng phụ nữ dễ dãi nuông chiều nam giới. Hắn nghĩ cô là ai cơ chứ, người như cô không bao giờ chấp nhận cái loại giống đực chỉ biết dụ dỗ đàn bà lên giường. Trần Bách Ngôn coi bộ anh ta đánh giá sai lầm về cô rồi đấy. Tưởng Bạch Âm giống với hạng gái phục vụ quán bar sao hả. Hay là minh tinh điện ảnh chỉ biết chơi " quy tắc ngầm " Vân Mặc. Phụ nữ như cô, bọn đàn ông đừng hòng tìm cách chiếm hữu. Cô không phải món đồ chơi rẻ tiền để bọn họ định giá.

- Tôi viết tên anh ngàn lần lên cát, để sóng ngàn lần tát vỡ mặt anh ra.

- Cô dám...

Trần Bách Ngôn chống một tay trên sàn nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ.

- Mớ gì không dám, là anh gây sự với tôi trước.

- Acacia.

- Phải, ghi nhớ tên tôi như ngày tháng năm sinh của anh.

Bạch Âm nói xong còn tặng thêm cho Trần Bách Ngôn một cú đạp vào ngực. Hắn vẫn còn đau ở chỗ đó, không thể đứng dậy được. Bạch Âm vẫy tay chào tạm biệt đóng cửa phòng rời đi. Cô không quên nhiệm vụ chính khi đến đây, sau khi lấy lại được điện thoại yêu quý của mình cô nhanh chóng trốn thoát khỏi biệt thự Gia Khánh như không hề có chuyện gì xảy ra.

Pha Lê mắt nhắm mắt mở xuống tầng tìm Trần Bách Ngôn. Con bé có chạy qua phòng ngủ nhưng không thấy hắn đâu. Gương mặt mếu máo luôn gọi tên ba, vừa hay lại nhìn thấy Trần Nhật Minh nằm bất động trước mặt. Pha Lê đi đến xem thử anh đã được thần Hades lái thuyền chở đi hay chưa. Trần Bách Ngôn cố dựa tường ngồi dậy, hắn siết chặt nắm đấm tự hứa với lòng sẽ không bỏ qua cho Acacia. Nước lạnh, à mà không nên tắm ngay giờ này.

" Đột quỵ đó Trần Bách Ngôn hahaha. "

Bạch Âm kính gửi thầm lặng.

- Papa ơi, nhà chúng ta có công túa ngủ quên trong rừng nè. Nhưng lạ,...công túa gì bự con quá, mà Aurora để tóc dài cơ. Đồ công túa fake, ta đánh chết ngươi. Huhuhu, không chịu âu papa.

Pha Lê ngồi thẳng lên người Trần Nhật Minh véo má anh liên tiếp.

Trần Bách Ngôn nghe được những lời này, hắn chỉ biết đỡ trán.

Sáng sớm hôm sau tại bệnh viện,

- Nhị thiếu nha, cháo của cậu đây.

Trần Nhật Minh ngồi nhìn cửa sổ thơ thẩn như kẻ mất hồn. Tới gần sáng anh mới được Trần Bách Ngôn kêu người đưa đến đây. Chuyện xảy ra đêm qua, cứ như một giấc mơ đối với anh vậy, chỉ cần một cú đá thôi mà đã khiến anh ngất lịm tại chỗ. Đặc biệt hơn thế là tên trộm đó giới tính nữ. An ninh biệt thự sao lại lỏng lẻo đến như vậy. Anh nên đề nghị anh Hai lắp ráp thêm camera xung quanh biệt thự mới được. Tên trộm đáng ghét đó chắc chắn sẽ quay lại.

" Thôi xong, quai hàm của mình có phải bị lệch nhẹ rồi không. "

- Quản quản gia, mau đưa tôi đến bệnh viện nhanh đi ông ơi.

Trần Nhật Minh nhất thời hoảng sợ.

- Thưa, cậu muốn đổi bệnh viện nào? Theo như tôi tìm hiểu thì đây là bệnh viện có cơ sở thiết bị tốt nhất trong thành phố này.

- Ủa cái gì, đây là bệnh viện chứ không phải nhà?

- Đúng vậy thưa nhị thiếu gia.

Quản gia Vương cười hiền hậu gật đầu.

"..."

- A! hahaha, chắc do tôi thấy hôm nay trời nắng đẹp xanh quá nên hơi ngu ngu.

Trần Nhật Minh cười ngã ngửa.

- Theo như tôi xem thời sự, dự báo thời tiết hôm nay trời mây mù thưa cậu.

Quản gia Vương nghiêm túc nói.

Anh cứng họng.

- Thôi thôi bỏ đi, ông có biết chuyện đêm qua diễn ra không?

- Tôi mới từ quê về sáng nay, nên không biết chuyện gì. Tôi chỉ biết mặt thiếu gia khá là sưng đỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK