• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau trên bàn ăn lớn,

- Mẹ, mẹ có phải mơ thấy ác mộng rồi không.

Bạch Nhược Vi điềm tĩnh cắt thịt bò.

- Làm sao có thể, rõ ràng là mẹ bị ai đó bóp cổ.

Lương Mỹ Lệ nét mặt vẫn còn sợ hãi.

- Biệt thự này vốn dĩ an ninh chặt chẽ, từ sau vụ cháy ở biệt thự cũ kia lão gia đã cảnh giác hơn.

Trương Thục Hiền xuất hiện lên tiếng, nghe kể phòng ngủ nhị phu nhân có người đột nhập vào đêm qua. Bà ta trong lòng có chút vui vẻ. Bạch Lan Tuyết theo sau nở nụ cười khinh bỉ, cô ta bây giờ đang mang thai đứa con của Đới Chí Vĩ nên rất là đắc ý. Bạch Nhược Vi nhìn thấy bộ dạng tự cao tự đại càng không ưa Bạch Lan Tuyết. Cốt nhục Đới gia, nếu sinh con trai chắc chắn cô ta sẽ được hưởng lợi lớn. Còn nếu con gái thì địa vị Bạch Lan Tuyết cũng không hề bị ảnh hưởng gì.

Bạch Nhược Vi suy nghĩ, tiếp cận Đới Chí Vĩ rõ ràng cô ta có âm mưu. Tài sản nhà bọn họ không thua kém Bạch gia, Bạch Lan Tuyết thừa biết ả không đủ trình đấu lại Bạch Nhược Vi trong việc tranh giành thừa kế nên mới đổi hướng sang cách khác. Phải chăng như vậy, nhưng mà Bạch Âm vẫn chưa chết. Đây là vật cản lớn nhất trên con đường chinh phục danh vọng của Bạch Nhược Vi. Bằng mọi cách phải loại bỏ hoàn toàn Bạch Âm. Có một chuyện cô ta vẫn không thể giải thích được.

Đó là làm sao cô còn sống.

- Tuổi già rồi, bà ấy chỉ ảo giác thôi mẹ nhỉ.

Bạch Lan Tuyết cố tình trêu chọc.

- Phải phải, nhị phu nhân không còn trẻ trung xinh đẹp như thời xưa. Nói gì thì nói nhan sắc đại phu nhân quá cố vẫn là tuyệt sắc giai nhân.

Trương Thục Hiền có ý mỉa mai.

- Vậy sao, bà đang chê bai bản thân mình cũng không đủ khả năng cạnh tranh với vị phu nhân kia?

Lương Mỹ Lệ đáp trả.

- Không dám không dám, tôi thiệt tình không dám tự xưng ngang hàng đại phu nhân.



- Chúng ta thật biết an phận chứ không như ai đó.

- Không dám không dám, tôi thiệt tình không dám tự xưng ngang hàng đại phu nhân.



- Chúng ta thật biết an phận chứ không như ai đó.

Bạch Lan Tuyết cười đểu.

- Nhiều lời, cô không muốn ăn điểm tâm thì cút đi. Đừng tưởng sắp gã vào Đới gia mà vênh mặt hống hách, dù sao cũng chỉ là dùng thủ đoạn hèn hạ để leo lên giường đàn ông, thừa biết hắn ta đã có bạn gái.

Bạch Nhược Vi hất thẳng ly nước cam cho cô ta tỉnh ngộ.

- Con gái, bình tĩnh.

Lương Mỹ Lệ cười hiền hậu.

- Đợi đứa bé chào đời, tôi thay Lan Tuyết kiểm tra ADN chắn chắn.

Bạch Lan Tuyết nghe xong trở nên căng thẳng. Cô ta nhẫn nhịn vì đang mang thai, không muốn liều mạng đôi co.

- Bà ghen tỵ con gái tôi được lấy chồng hào môn sao nhị phu nhân. Cũng đúng, Bạch Nhược Vi bị tam thiếu Trạch gia bỏ rơi ngay buổi đính hôn cơ mà. Phải nên xem lại bản thân con gái bà tốt lành chỗ nào chưa.

Trương Thục Hiền không chịu khuất phục trước Lương Mỹ Lệ.

- Mẹ, đừng nói nữa.

Bạch Lan Tuyết giả vờ tổn thương.

- Cứ tiếp tục đóng vai Tấm xuất sắc nha em gái, để chị xem ai mới là người đê tiện hơn ai.

Bạch Nhược Vi ánh mắt tỏa nguy hiểm.

Không khí trở nên yên lặng, Bạch Lan Tuyết cắn răng nhìn cô ta thái độ thảnh thơi dùng bữa sáng. Không lẽ, Bạch Nhược Vi đã biết được chuyện gì rồi hay sao. Trương Thục Hiền vỗ lưng Bạch Lan Tuyết an ủi, còn bà ta ở đây thì hai mẹ con Lương Mỹ Lệ không dám tiến xa đâu. Chờ tới khi đứa nhỏ sinh ra, Bạch Lan Tuyết chính thức trở thành thiếu phu nhân Đới gia. Đến lúc đó còn kẻ nào to gan ức hiếp con gái bà ta không. Bạch Dạ quan sát từ trên cao chứng kiến toàn bộ cuộc đấu đá giữa hai phe. Ông ta siết chặt gậy, thì ra bọn họ thèm khát tài sản đến vậy.

Chung cư Serein,

- Ồn ào quá, không định để người ta ngủ nướng sao chứ.

Tiếng nhạc điện thoại đánh thức Bạch Âm. Cô lười biếng nghe máy, trốn vào chăn giản cách âm thanh phiền phức.

- Alo. Có biết bây giờ là mấy giờ hay không hả, không ngủ thì để cho tôi lăn giấc chứ.

Bạch Âm bực tức quát.

" Xin lỗi Tiểu Hạ, bà gọi lúc khác vậy. "

Thôi chết, giọng nói này...

- Khoan khoan đã bà ơi, cháu nói mớ đấy mà hahaha.

Cô giật mình tỉnh ngủ.

" Không sao, 9h30 chúng ta gặp nhau nhé Tiểu Hạ. Bà có việc quan trọng muốn nhờ cháu giúp đây. Đúng giờ bà đến đón cháu, cháu cứ từ từ trang điểm ăn mặc nha. "

- Cháu bận thưa

Bạch Âm chưa kịp nói hết câu thì Dung Tĩnh nhanh tay tắt máy trước.



Chuyện gì quan trọng cần cô giúp thế?

Thời gian trôi,

- Mẹ mẹ định đi đâu?

Tiểu Quân không vui dơ tay chặn đường đi.

- Ngoan ngoan cục cưng, mẹ đi mua quần áo đẹp cho con sẵn tiện lựa trái cây tươi.

Bạch Âm nựng má con trai.

- Dẫn con theo.

Thằng bé ra lệnh.

Gì đây, cái thái độ trời đất này là sao. Càng ngày cô càng thấy Tiểu Quân thật giống cái tên Trần Bách Ngôn kia. Tại sao không theo gen Bạch Âm, cô cũng thông minh lại còn có sắc chứ bộ đâu thua kém gì hắn ta. Thật dỗi! Theo như nghiên cứu của một trường đại học ở Đức, nhiễm sắc thể X có thể di truyền gen thông minh còn nhiễm sắc thể Y thì không. Do đó, trí tuệ thông minh của con trai đầu lòng được thừa hưởng hoàn toàn từ mẹ còn bố chỉ di truyền cho con qua tính cách mà thôi. Nhưng, đánh giá sự hiểu biết đó có 40% là di truyền, 60% khác quyết định bởi chế độ dinh dưỡng, giáo dục, môi trường và chính nổ lực bản thân con trẻ. Giá như Tiểu Quân có nét mặt giống Bạch Âm thì tốt biết mấy. Lỡ Trần Bách Ngôn vô tình nhìn thấy thằng bé thì sao đây.

" Huhu, mình không muốn rời xa con trai đâu, làm ơn. "

- Mẹ.

Tiểu Quân dẫm chân.

- Ờ ờ, không được. Con ở nhà chơi với dì Ngọc Linh, bên ngoài khói bụi ô nhiễm lắm vì vậy hạn chế đưa trẻ nhỏ đi dạo.

Bạch Âm hoàn hồn.

- Nghe lời mẹ nhóc, con trai không được nhõng nhẽo.

Vũ Hàn xuất hiện kịp thời xoa đầu Tiểu Quân.

Một phút sau,

- Chú, dạy võ.

Thằng bé khoanh tay kiêu ngạo yêu cầu anh.

- Tất nhiên.

Anh gật đầu đồng ý.

- Hahaha, cục kim cương của mẹ cố gắng lên nhé!

Bạch Âm vỗ tay động viên.

" Mình cũng biết võ sao Tiểu Quân không nhờ nhỉ? Buồn luôn. "

Vậy là, cô thành công xuống gặp Dung Tĩnh.

Bên dưới,

Chiếc BMW Nazca M12 đang đợi trước đó, Bạch Âm lấy điện thoại gọi lại số cho chắc chắn phải là xe đến đón cô không. Đúng như dự đoán ban đầu, Bạch Âm hít thở thật sâu bước tới. Khoa trương thật, con này giá tiền khét lắm chứ đùa. Cô nhớ không lầm thì 3 triệu USD, Bạch Âm ớn lạnh toàn thân. Mặc dù cô đã từng lái không ít siêu xe tuy nhiên chiếc BMW Nazca M12 kia chưa thử lần nào.



Bạch Âm lắc đầu, đó là xe của giới thượng lưu không tới lượt cô. Nhưng mà, cô rất đam mê tốc độ nhìn con BMW này cô thèm thèm muốn trải nghiệm nó một lần cho biết. Bạch Âm kìm nén cảm xúc, không nên đòi hỏi người lạ. Tương lai nhất định sẽ " rước dâu " một em. Cô quyết tâm, cày mấy năm nữa chắc được. Bạch Âm tự hứa với bản thân, cô là đại gia không cần xoè tay xin tiền ai hết đặc biệt là đàn ông.

- Bà đợi cháu có lâu không?

Bạch Âm mở cửa xe ngồi bên cạnh.

- Không lâu.

Trần Bách Ngôn nhìn cô qua gương chiếu hậu thay bà nội trả lời câu hỏi.

Bạch Âm:...

" Đệch, hắn! "

- Tiểu Hạ, đừng giận Ngôn nữa.

Dung Tĩnh nói nhẹ nhàng.

- Mớ gì con phải giận anh ta.

Cô không thèm quan tâm đến cảm nhận của Trần Bách Ngôn.

- Được rồi được rồi, chuyện này tạm thời không nhắc lại nữa.

Bà ngượng cười.

- Lái xe.

Bạch Âm muốn hành chết hắn.

Dung Tĩnh:...

" Tới luôn đi cháu dâu của ta. "

Trần Bách Ngôn dự cảm chẳng lành.

- Nhanh lên không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK