Con gái cô đã về, bảo bối nhỏ đã trở lại, hợp đồng cũng nên kết thúc rồi. Và chỉ khi hợp đồng kết thúc, cô mới chân chính được tự do.
Bắt taxi đến sân bay, cô không thể chờ được đến lúc gặp con gái. Đã lâu rồi không được gặp con bé, chắc chắn nó đã lớn hơn trước rất nhiều.
Đang suy nghĩ thì có một cô bé đột nhiên chạy đến ôm chân cô. Gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, tay nhỏ ôm lấy cô, giọng nói trong trẻo cất lên.
“Mẹ, con về rồi.”
Thẩm Họa Minh giật mình. Con gái của cô đã cao lên một chút, nhưng hình như đã gầy đi rất nhiều. Trong lòng bỗng nhiên nóng như lửa đốt, sự tức giận không thể kiềm chế hiện rõ trên gương mặt của cô. Thẩm Liên Đình, vậy mà lại dám ngược đãi bảo bối nhỏ của cô.
“Cục cưng à, có nhớ mẹ không?” - Cô cúi xuống, bế con bé lên. Quả thực là Thẩm Kim Vũ đã nhẹ hơn trước, dưới mắt con bé còn có quầng thâm.
“Con có nhớ, nhưng dì bảo là không được về thăm mẹ.”
“Ngoan, mẹ đưa con về.” - Cô hôn nhẹ lên gò má của con bé, bế nó rời khỏi.
Thẩm Liên Đình đi đằng sau thấy hai mẹ con thân mật thì tức giận. Nếu như lần này không phải vì tình thế gây bất lợi cho ả thì Thẩm Kim Vũ cũng chẳng thể được đoàn tụ với cô. Điểm yếu duy nhất của Thẩm Họa Minh hiện tại đã bị lấy đi, sau này tính kế là vô cùng khó.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ả ta không nhận ra cô đã gọi được taxi và trở về trước, bỏ mặc ả ở sân bay.
“Mẹ ơi, chúng ta bỏ lại dì có sao không?” - Thẩm Kim Vũ lên tiếng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi. Ở nước ngoài Thẩm Liên Đình vô cùng hung dữ, chỉ cần không vừa mắt là lại đánh con bé khiến cho nó bây giờ phải dè dặt, sợ hãi khi đối diện.
“Tiểu Vũ, con nói cho mẹ nghe, ở nước ngoài con sống có tốt không?” - Cô đặt con gái lên đùi mình, vuốt nhẹ tóc nó.
“Dạ tốt ạ.” - Con bé gật đầu nhưng không hề cười, thậm chí là còn có cảm giác như thể bị ép buộc.
“Bên đó dì có dạy con học không?”
“Có ạ.”
“Con có nói thật không?”
Con bé im lặng một hồi, không nói gì. Không khí căng thẳng bao trùm chiếc xe taxi. Một lúc sau, Thẩm Kim Vũ nắm lấy áo của mẹ, lắc đầu. Đôi mắt rưng rưng vô cùng đáng thương, chứa đầy nỗi niềm cùng sự uất ức khó có thể nói ra.
Thẩm Họa Minh cảm thấy trái tim như bị bóp chặt, đã rất lâu rồi cô không cảm thấy giận dữ như bây giờ. Dịu dàng ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nó. Giọng nói ấm áp vang lên.
“Ngoan, chút nữa về nhà hãy kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Từ giờ đã có mẹ bảo vệ cho con.”
“Dạ vâng.” - Cô bé gật đầu, ngoan ngoãn nằm trong lòng của mẹ. Lồng ngực ấm áp này lâu lắm rồi cô bé mới được dựa vào. Cảm giác an toàn này là thứ cô nhung nhớ bao ngày, cuối cùng cũng có thể cảm nhận. Cô bé nhanh chóng thiếp đi trong vòng tay của mẹ.
Về đến nhà trọ trước đây mà hay mẹ con từng ở, bà chủ tốt bụng để lại phòng cho hai mẹ con. Mỗi tháng cô đều trả tiền phòng, hiện tại chính là lúc để quay về.
“Ây dà, lâu lắm rồi ta mới thấy hai mẹ con đấy.”
“Chào bà chủ, cháu đã đón tiểu Vũ về rồi ạ.” - Cô lịch sự cúi đầu, Thẩm Kim Vũ vẫn ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Kim Vũ, lại đây cho bà bế nào.” - Bà chủ mỉm cười, đưa tay ra đón cô bé.
Thẩm Kim Vũ bỗng nhiên có chút sợ hãi, nhìn về phía mẹ. Thấy mẹ gật đầu thì mới dám tiến tới, giọng nói đáng yêu cất lên.
“Cháu chào bà ạ.”
“Ngoan quá.” - Bà chủ bế con bé lên, nở nụ cười cưng chiều. - “Cũng đã lâu lắm rồi ấy nhỉ, cuối cùng cháu cũng về.”
“Lần này cháu đón con bé về nhưng cần phải xử lý một chút chuyện. Cháu có thể gửi con bé ở chỗ bà chủ một thời gian không ạ?”
“Không thành vấn đề. Cô bé ngoan thế này cứ yên tâm cho nó ở lại, ta sẽ bảo vệ cho nó thật tốt.” - Bà chủ nghe thấy việc Thẩm Kim Vũ sẽ ở đây thì vui mừng khôn xiết, đúng lúc cũng có thể cùng đứa nhỏ bồi đắp tình cảm.
“Cảm ơn bà chủ. Bây giờ cháu đưa Kim Vũ về.” - Cô đưa tay ra đón con gái.
Thẩm Kim Vũ thấy vậy thì cũng giơ tay về phía mẹ.
Nhìn hai mẹ con đi lên tầng, bà chủ chỉ thở dài, lắc đầu. Hai mẹ con này quả thực là vô cùng đáng thương.
Thẩm Họa Minh khi mang thai đã bị đuổi ra khỏi nhà, sau khi sinh hạ được Thẩm Kim Vũ thì cơ thể yếu đi. Người nhà nhân lúc đó mà bắt Kim Vũ đi mất. Sau đó cô cũng trả nốt tiền trọ rồi trở về nhà, nhưng sắc mặt khi đó vô cùng kém. Chỉ mong lần này trở lại, hai mẹ con có thể nương tựa vào nhau mà sống, không bị bất cứ ai chi phối.
Vào trong nhà cũ, thấy mọi thứ vẫn sạch sẽ, ngăn nắp, cô mỉm cười. Bà chủ đúng là luôn chu đáo, lúc nào cũng dọn dẹp chờ hai mẹ con trở về. Mọi thứ nơi đây vẫn mang lại cho cô cảm giác quen thuộc đến vậy, mang lại cho cô sự thư giãn mà khi ở những nơi khác cô không có được.
“Mẹ, con đói.” - Thẩm Kim Vũ nắm lấy tay cô làm nũng.
“Mẹ đưa con đi mua đồ ăn.” - Cô con gái đáng yêu này đúng là liều thuốc tinh thần mà cô cần. Tâm can như có dòng nước ấm chảy qua, nhẹ nhàng mà bình lặng.
Dẫn Thẩm Kim Vũ đến quán bánh mì nướng mà trước đây cô vẫn hay đi ăn, trong lúc chờ cô lại nhớ về chuyện xưa.
Cũng chính là chỗ này, ngày xưa cô đã cùng với đám bạn của mình trốn học đi chơi. Cũng chính chỗ này, là nơi mà cô và Mạc Du Cẩn đã hẹn hò nhiều lần. Nơi đây lưu giữ khá nhiều ký ức thanh xuân của cô.
“Mẹ, khi nào đồ ăn mới có?”
“Sắp có rồi, con đừng gấp.” - Cô mỉm cười, xoa đầu con bé.
Khi đồ ăn được bê lên cũng chính là lúc mà Thẩm Kim Vũ đói không thể chịu nổi. Con bé nhanh chóng cầm dĩa, chọc lấy miếng bánh mì rồi bỏ vào trong miệng. Cô bé háu ăn vẫn là cô bé háu ăn, trước nay không thay đổi. Nhưng lẽ ra con bé phải béo lên mới đúng.
“Con nói cho mẹ biết, ở nước ngoài con đã ăn những gì?”
“Ở bên kia dì không cho con ăn bánh, chỉ cho con ăn phần rau còn thừa của các chị mặc đồ hầu nữ. Chỉ có buổi tối được ăn bánh ngon nhưng mà hơi ít.” - Con bé vừa ăn vừa thành thật trả lời mà không biết rằng người mẹ trước mặt mình đang chuẩn bị nổi trận lôi đình.
“Vậy ở bên đó con có học hành đàng hoàng không?”
“Dì cho con đi học, đến tối thì ép con đi ngủ sớm, không cho đọc sách nhưng Kim Vũ vẫn lén đọc.”
Nghe vậy, lửa giận đã được nhóm càng bùng cháy dữ dội hơn. Đôi mắt đen sâu thẳm của cô khiến cho người khác không biết được tâm trạng thực sự của người phụ nữ này. Hiện tại, trong đầu cô chỉ có đòi lại công bằng cho cô con gái bé bỏng bị ngược đãi bấy lâu nay.
Cuộc đời của Thẩm Liên Đình là do cô ta tự định đoạt. Nhưng đã chạm vào vảy ngược của cô, thì đừng có trách cuộc đời đối với ả quá bất công. Sóng gió trong đời ai cũng sẽ trải qua, chi bằng cô cho ả nếm trước một chút mùi vị.