“Kim Vũ, mau quay lại đây.” Giọng nói quen thuộc vang lên khiến anh phải chú ý.
Đôi mắt hướng về phía người con gái đang tiến tới, gương mặt nghiêm túc cùng giọng nói nghiêm khắc khiến cho Thẩm Kim Vũ hơi sợ. Cô bé chạy ra đằng sau Hoắc Viễn Thành trốn khi có cảm giác mẹ đang chuẩn bị nổi giận.
“Mẹ phải hứa không giận cơ.” Cô bé ló đầu ra, đòi điều kiện.
“Mau qua đây cho mẹ.” Cô gằn giọng, Thẩm Kim Vũ càng sợ, con bé nhảy hẳn lên đùi của Hoắc Viễn Thành.
Cả cô lẫn anh đều giật mình, duy chỉ có Thẩm Kim Vũ một mực ôm lấy anh như thể bản thân sẽ an toàn.
Thân hình nhỏ bé trong lòng khiến cho anh có cảm giác muốn cưng chiều nó, nhìn bộ dáng của nó hình như là đang trốn cô.
“Con không sợ chú bắt con đi sao?”
“Chú chắc chắn là người tốt, người xấu sẽ không bao giờ mua thú bông cho con.” Cô bé lên tiếng, ý tứ chắc nịch khẳng định. “Chú cứu con đi, mẹ đáng sợ quá.”
Anh nghe vậy thì mỉm cười, không ngờ chỉ với một con thú bông mà cô bé đã khẳng định anh là người tốt. Còn biết cách làm nũng để cầu cứu. Khẽ thở dài, anh bế cô bé lên, tiến đến chỗ cô.
Nhìn thấy con mình đang ở chỗ Hoắc Viễn Thành, trái tim cô khẽ run. Nhưng khi thấy hai người họ hòa hợp khi bước đi thì vô cùng ngạc nhiên, hơn nữa không biết có phải do ở quá gần anh hay không mà con bé có nét mặt rất giống anh.
Cô bé nhìn thấy mình đang ngày càng gần mẹ thì hoảng hốt, chú này rõ ràng không phải người tốt. Định giãy dụa để nhảy xuống thì đôi chân dài ấy dừng lại, cách mẹ một khoảng, cô bé liền thở phào nhẹ nhõm.
“Đứa bé này là con cô?” Anh cất giọng, hỏi Thẩm Họa Minh.
“Đúng.” Cô cũng không giấu giếm gì cả, cũng không sợ anh sẽ bắt con bé đi.
Ngay tại đây, nếu bắt Thẩm Kim Vũ thì không ít người chứng kiến, có thể nhanh chóng bắt anh lại. Hơn nữa con bé vô can, anh càng không thể tổn thương nó.
“Không ngờ cô lại có một đứa con riêng đấy.” Anh ngạc nhiên khi nghe cô khẳng định, nhưng thần thái vẫn vậy, không hề dao động. Quay sang đứa bé, anh nhẹ nhàng hỏi: “Cháu mấy tuổi rồi?”
“Năm tuổi.” Con bé thành thật trả lời, tay nhỏ vẫn bám ở trên người Hoắc Viễn Thành.
“Năm tuổi, tức là trước khi chúng ta kết hôn. Sao cô có thể giấu được gia đình hay vậy nhỉ? Đến cả mẹ tôi cũng không biết.”
“Hừ, quá khen. Nếu không phải vì lý do bất khả kháng thì tôi còn lâu mới kết hôn với anh.” Cô nhếch mép, đối diện với Hoắc Viễn Thành.
Hoắc Tịch Sâm thấy không khí giữa cô và Hoắc Viễn Thành có chút căng thẳng thì bước tới giải hòa: “Thôi được rồi, người một nhà cả, có gì từ từ nói.”
“Đúng đấy mẹ ạ, có gì bình tĩnh nói thôi.” Thẩm Kim Vũ rúc trong người anh đến lúc này mới ló mặt ra, nhưng thấy gương mặt đáng sợ của mẹ thì lại nép vào anh.
“Con qua đây cho mẹ.” Thẩm Họa Minh gằn giọng, cô triệt để tức giận với đứa con nghịch ngợm này.
“Chú thả cháu xuống đi, mẹ giận thật rồi.” Cô bé thì thầm vào tai anh, giọng nói hơi run vì đang sợ mẹ.
Anh nghe vậy thì đáp lời: “Cháu không sợ bị mẹ đánh sao?”
“Sợ chứ, nhưng có chú ở đây thì chắc mẹ không đánh cháu đâu.”
Cuối cùng, anh vẫn thả cô bé xuống, nhìn đôi chân nhỏ nhắn đó chạy đến chỗ của cô.
“Mẹ ơi đừng giận nữa, con biết sai rồi.” Vừa chạy đến chỗ mẹ, cô bé đã nắm lấy tay cô mà làm nũng.
Cô bế Thẩm Kim Vũ lên, định rời đi thì Tạ Lạc Thần tiến đến chặn đường, trên môi hắn nở nụ cười thật tươi, cất tiếng: “Trùng hợp gặp nhau vậy rồi thì không bằng chúng ta ăn chung đi.”
Thấy người đàn ông này đi cùng Hoắc Viễn Thành, cô cũng không mấy thiện cảm. Định lên tiếng từ chối thì con gái đã nhanh nhảu chen vào hỏi: “Chú kia có ăn không?”
Tay nhỏ chỉ về phía Hoắc Viễn Thành, đôi mắt của Tạ Lạc Thần hiện lên một tia xảo quyệt mà nhìn anh. Người đàn ông kia cũng nhanh chóng nhận ra ánh mắt đó, mỉm cười.
“Tất nhiên là có rồi. Đến nhà hàng mà không ăn thì có thể làm gì khác?”
Thẩm Họa Minh bắt đầu hiểu được ý đồ của con bé. Nó đang muốn ăn chung với Hoắc Viễn Thành.
Người đàn ông đó đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, đưa tay ra đón lấy cô bé. Thẩm Kim Vũ biết chắc mẹ sẽ không ở lại, liền nghiêng người, ôm lấy cổ của Hoắc Viễn Thành.
Cô ngạc nhiên khi con bé chủ động rời khỏi tay mình, đã vậy còn để cho anh bế. Cơn giận trong người lại nổi lên, cô gằn giọng: “Kim Vũ.”
“Mẹ với cha nuôi ăn chung đi, con sẽ ăn cùng chú này.” Cô bé đang ở trong vòng tay của Hoắc Viễn Thành thì vô cùng đắc ý, biết chắc mình sẽ an toàn nên mới dám nói như thế với mẹ. “Không thì mẹ cùng cha nuôi ngồi chung bàn với chú đi.”