“Đúng rồi, còn người kia trở thành người thực vật nữa cơ mà.”
“Tôi còn nghe nói nạn nhân vụ tai nạn đó là người chồng hiện tại của cô ta cơ.”
“Đây rõ ràng là vụ án có chủ đích còn gì? Vậy mà cảnh sát lại để cô ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật vì lý do có chứng cứ ngoại phạm.”
Thẩm Họa Minh đi qua chỗ họ đang làm việc, mặt cô vẫn tỉnh bơ, phớt lờ những lời đồn đó là những gì cô nên làm. Bọn họ vốn dĩ không hề có đủ chứng cứ để buộc tội cô nhưng họ vẫn có thể nói như thể bản thân chính là người chứng kiến sự việc.
Trước đây khi nghe những lời nói khó nghe của họ, cô chắc chắn không nhịn được mà muốn cãi tay đôi, nhưng càng về sau càng thấy khinh thường những kẻ nhiều chuyện nhưng ở ngoài cuộc, cô đã lựa chọn im lặng.
Thực hư chuyện năm đó, chỉ có cô và một vài người biết được. Tất cả mọi chuyện vẫn chưa được đưa ra ánh sáng khiến cho những người bạn xung quanh cô vô cùng bức xúc, nhiều khi còn đi gây lộn với người khác vì thấy bất bình.
Càng nghĩ càng thấy buồn cười. Ngày xưa cô là một con người thẳng tính, có bạn có bè, cũng rất nghịch ngợm. Nhưng không ngờ sau mấy năm, cô lại biến thành một người hoàn toàn khác, bây giờ nhìn trong gương cũng không ai tin ngày xưa đã từng có Thẩm Họa Minh ngang tàng.
Hiện tại, cô sống trước mũi dùi của dư luận, sống trước những hiềm khích với mẹ chồng, sống dưới sự khinh bỉ của chồng, sống trong sự uy hiếp của em gái. Nếu không phải vì tiểu Vũ, chắc chắn cô cũng không nhẫn nhịn đến bây giờ. Chỉ cần con gái có thể an toàn thoát ra, cô chắc chắn sẽ không cần ở nhà họ Hoắc mà nhịn nhục, cũng sẽ tìm cách chứng minh bản thân mình trong sạch.
“Thẩm Họa Minh, tổng biên tập gọi cô đấy.” - Đồng nghiệp của cô bước tới, lên tiếng. Đôi mắt của cô ta là ganh ghét, là khinh bỉ giống như bao người khác. Nhưng việc được giao chắc chắn phải làm, dù bản thân không tình nguyện đến đâu.
Cô bước vào trong văn phòng của tổng biên tập, đối diện với người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc.
“Tổng biên tập cho gọi tôi?”
“Cô xem chuyện tốt của mình đi, cả tòa soạn không ai là không biết chuyện của cô hết. Tôi chỉ có sự lựa chọn duy nhất đó chính là đuổi việc cô thôi.”
“Sếp, những lời nói của họ không hề có bằng chứng, cũng không phải điều gì liên quan đến hợp đồng, anh không thể đuổi việc tôi.”
“Nhưng đây là lệnh của cấp trên, tôi có nói đỡ cho cô vài câu nhưng bọn họ đã quyết định như vậy thì khó có thể thay đổi. Trừ khi…”. Truyện Mỹ Thực
“Trừ khi làm sao?” - Thấy tổng biên tập kéo dài lời nói, trong lòng cô dâng lên hiếu kỳ, nhướn mày tiến lại gần.
“Trừ khi cô phỏng vấn Hoắc nhị thiếu, nạn nhân của vụ tai nạn đó để tăng sức nóng cho bài báo.”
“Thưa sếp, chuyện này đã xảy ra được hai năm rồi, đến bây giờ chắc chắn không còn được sự quan tâm của dư luận như trước nữa đâu.” - Cô thở dài, đây rõ ràng là đang muốn làm khó cô. Chắc hẳn là kế của tên tổng biên tập, cấp trên chắc chắn không hề liên quan đến chuyện này.
“Bây giờ cô chỉ có hai lựa chọn, một là phỏng vấn, hai là chấp nhận bị đuổi việc.”
“Tôi sẽ đi nói chuyện với cấp trên.” - Cô xoay lưng, định rời khỏi thì hắn ta bật dậy, đi đến trước mặt cô.
“Chuyện tôi nói cô nghe không hiểu à? Họ là đang muốn đuổi việc cô, tôi là đang tạo cho cô một cơ hội để ở lại đây đấy.”
“Tổng biên tập, anh có thể nhìn thẳng vào mắt tôi và nói điều đó.”
Tên tổng biên tập như chột dạ, hắn đảo mắt liên tục khiến cô khó chịu. Nhưng cuối cùng cũng đành thỏa hiệp. Dù gì đây không còn là tin sốt dẻo được mọi người săn đón nữa, có viết lên cũng chẳng sao.
“Được thôi, nếu quả thực là như vậy thì tôi sẽ đi phỏng vấn anh ta. Để xem là anh đúng, hay là tôi đúng.” - Cô nhếch mép, xoay lưng rồi bước ra khỏi cửa.
Nhưng vừa về đến nhà, cô lại gặp một thân ảnh quen thuộc, tưởng chừng như sẽ không bao giờ gặp lại. Đó chính là Mạc Du Cẩn, bạn trai cũ của cô, bên cạnh chính là người em cùng cha khác mẹ của cô - Thẩm Liên Đình.
Mạc Du Cẩn và cô quen nhau được hai năm đại học, nhưng ngay sau đó thì lại giấu diếm cô qua lại với cô em gái ngoan này. Đến năm ba, trong một buổi làm bài thu hoạch nhóm thì hắn giấu cô đi chơi cùng với Thẩm Liên Đình và bị bạn cùng nhóm của cô bắt gặp. Khi đó cô cũng thuộc dạng chơi bời nên những đau khổ mà ai nấy cũng cho rằng cô sẽ gánh chịu hoàn toàn không xảy đến.
Lạnh nhạt nói ra lời chia tay, mặc kệ hắn níu kéo bao nhiêu lần, cô vẫn kiên định với quyết định của mình. Nay lại mặt dày đến tận nhà chồng cô, không biết Thẩm Liên Đình dự tính chuyện gì.
Cô bước vào trong thì thấy Hoắc Viễn Thành đang ngồi trên sofa, gương mặt lạnh băng đối diện với hai người trước mặt. Giả vờ như không biết gì, cô bước tới và ngồi xuống bên cạnh Hoắc Viễn Thành, nở một nụ cười xã giao rồi hỏi.
“Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến thăm chị vậy em gái?”
Thẩm Liên Đình nghe vậy thì nhếch mép, đắc ý khoác tay Mạc Du Cẩn. Giọng nói ngọt ngào cất lên mang đầy tính khiêu khích.
“Sắp tới em và Du Cẩn sẽ kết hôn, mong rằng chị và anh rể sẽ đến.”
Cô nhướn mày, nở một nụ cười mỉa mai.
“Em cho rằng chị sẽ đến sao?”
Thẩm Liên Đình nghe vậy thì lập tức nhăn mặt nhưng nội tâm cô ta đang vui sướng vô cùng. Vội vàng tiến tới ngồi bên cạnh chị gái, lay lay tay cô.
“Chị à, lễ cưới không thể thiếu người nhà được. Em biết chị vẫn còn giận tụi em chuyện năm đó, nhưng chúng em là yêu nhau thật lòng.”
“Chuyện này… Còn liên quan đến chị không?” – Cô dựa vào ghế sofa, hứng thú nhìn sắc mặt của em gái đang biến đổi.
“Chị, chị đừng như vậy được không?”
Cô nghe vậy thì giật tay ra khỏi ả. Cô nhớ rất rõ câu nói của cô ta năm đó, những người đàn ông được Thẩm Họa Minh nhìn trúng đều sẽ được Thẩm Liên Đình nhìn trúng. Chỉ có điều Hoắc Viễn Thành lại bị cô ta đẩy ra vì thương tật.
“Chuyện đi hay không, không chỉ do tôi quyết định.”
“Chị nhất định phải tới.” – Nói giữa chừng, cô ta ghé sát tai cô, gằn ba từ. – “Thẩm Kim Vũ.”
Cô nghe vậy thì giật mình, mày liễu nhíu lại khi nghe thấy ba từ này. Nó là tên của con gái cô, con bé vẫn ở trong tay Thẩm Liên Đình.
“Được.”
“Em và Du Cẩn chờ chị.” – Ả ta đắc ý, đặt thiệp đỏ lên bàn.
Hoắc Viễn Thành nghe vậy thì hiếu kỳ. Không ngờ khi nãy còn có ý muốn từ chối, nay lại đồng ý một cách dứt khoát. Chắc hẳn là có uẩn khúc đằng sau.