Thẩm Kim Vũ cũng rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn đi theo mẹ xuống nhà bà chủ, hôn lên má mẹ một cái rồi vẫy đôi tay nhỏ để chào mẹ cho đến khi không còn thấy bóng lưng của cô nữa.
Cô đến tòa soạn để đón Thuần Vu, người hôm nay sẽ đi cùng cô thu thập tin tức. Cả hai người đều luôn có những điểm tương đồng nên ở trong tòa soạn, cũng có thể nói là quen thân. Nhưng chỉ là ở mức đồng nghiệp.
Hai cô gái đến buổi họp báo rất sớm, chọn chỗ tốt nhất để bao quát toàn bộ. Tác phong làm việc của cả hai vô cùng nhanh, không lâu sau đã sẵn sàng để phỏng vấn và thu thập thông tin.
Từng nhân vật quan trọng bước lên bục, cô đều cùng các phóng viên ở tòa soạn khác hỏi vô cùng trôi chảy, những người như Thuần Vu sẽ ghi âm lại rồi tổng hợp sau khi về. Nhưng vạn lần cũng không ngờ tới, một trong những nhân vật sẽ lên phỏng vấn cũng có cả Hoắc Viễn Thành.
Cao ngạo, khí chất, đôi mắt tinh tường cùng ngũ quan quyến rũ đều có hết ở chỗ của hắn, vào ống kính là đẹp không góc chết. Nữ phóng viên, nhà báo nào ở đây cũng phấn khích khi nhìn thấy hắn bước lên bục. Chỉ riêng Thẩm Họa Minh luôn niệm chú hắn sẽ không nhìn thấy mình. Nhưng càng tránh thì càng bị dính, ánh mắt của Hoắc Viễn Thành đã hướng thẳng đến chỗ cô.
Hắn vừa trả lời phỏng vấn, vừa chú ý nhìn cô như bị trúng tà, nãy giờ vẫn đang bất động.
Thấy hắn nhìn mình, cô cảm thấy không tự nhiên. Nhưng nghĩ lại thì đây là công việc, cô không thể để cảm xúc cá nhân chi phối được. Những câu hỏi được đặt ra khiến cô nhất định phải lên tiếng. Đến khi không còn ai hỏi, Thẩm Họa Minh mới tiến tới.
Hoắc Viễn Thành thấy cô thì khóe môi nhếch nhẹ, cuối cùng cũng chịu ra mặt rồi. Các nhà báo thấy cô thì cũng không giấu nổi sự sùng bái. Cô chính là người nổi tiếng ở trong giới phóng viên, tất cả là nhờ vào văn phong cùng với sự sắc sảo trong từng bài viết. Hơn nữa, cô cũng là một tiểu thuyết gia có tiếng.
Những câu hỏi của cô đều xoáy sâu vào chủ đề được đặt sẵn, khiến cho các nhà báo cảm thấy khá bất ngờ, tại sao bản thân lại không nghĩ ra được những câu hỏi đó.
Cả hội trường vang lên tiếng máy ảnh, cùng với cuộc hội thoại giữa Thẩm Họa Minh và Hoắc Viễn Thành. Ai nấy cũng nể phục tài ứng xử cùng với những câu hỏi hóc búa mà cô đã đưa ra.
Hắn nhìn cô như một người hoàn toàn khác, không hề giống người vợ thường ngày nhịn nhục ở nhà, cũng không giống như một người con gái yếu đuối. Khi nhìn vào đôi mắt ấy, hắn không nhìn ra sự dao động hay một nửa tình cảm trong đó.
Sau buổi họp báo, một vị cổ đông lên tiếng ngỏ lời mời cô ăn cơm, đồng thời cũng có một số chuyện quan trọng muốn nói. Chuyện này chắc hẳn không bình thường, cô lập tức từ chối rồi đảo mắt tìm Thuần Vu.
Hoắc Viễn Thành thấy cô ở cùng người đàn ông khác thì lại cảm thấy tức giận. Người phụ nữ này vừa mới rời xa hắn không lâu mà đã có thể thu hút được người đàn ông khác, quả thực là không đơn giản. Hắn tiến đến, đặt tay lên vai cô.
“Thực ngại quá, cô gái này đã có hẹn với tôi trước rồi.”
“Vậy sao? Vậy tôi không làm phiền nữa.” Người kia thấy anh, lập tức cúi đầu chào rồi chạy mất hút.
Thẩm Họa Minh biết người đàn ông bên cạnh mình là ai, chính vì vậy nên cũng không hề liếc mắt nhìn một cái, chỉ cất giọng lạnh lùng: “Cảm ơn anh.”
Vốn dĩ mục đích của hắn là khiến cô mất mối làm ăn, sao bây giờ lại thành mang ơn rồi?
Hoắc Viễn Thành có chút bất ngờ, thì ra cô đang muốn thoát khỏi người đàn ông đó nhưng nhất thời chưa nghĩ ra cách. Hắn một lần nữa bị cơn giận che mờ lý trí rồi.
“Tôi đi trước đây.” Cô nói xong, liền nhấc tay anh ra khỏi vai mình rồi rời đi.
Nhìn cô gái lạnh lùng bước đi, hắn thở dài, hình như cô đã trở nên trầm lắng như trước, lạnh lùng như trước. Chỉ là sự quan tâm kia đã không còn dành cho hắn nữa. Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy trống vắng, có lẽ nhất thời không thể thích nghi với sự thay đổi đột ngột.
Thẩm Họa Minh vừa ra đứng ở vỉa hè, Thuần Vu đã đến để đón cô. Cửa kính xe hạ xuống, cô ta mỉm cười lên tiếng: “Tôi chờ cô nãy giờ. Mau, đi ăn rồi về.”
“Ừm.” Cô nghe vậy thì gật đầu, lên xe của Thuần Vu thì chợt nhận ra rằng Thẩm Kim Vũ vẫn còn ở nhà, không biết là đã ăn cơm hay chưa.
Con bé mới về nước không bao lâu, chắc chắn lạ nước lạ cái, cô phải nhanh chóng trở về. Ý định là thế, nhưng cô vẫn phải theo Thuần Vu đến tòa soạn, sau đó lại phải tới buổi phỏng vấn của một nhà kinh doanh nổi tiếng để lấy thông tin mà viết bài. Cả hai đi đi lại lại, cuối cùng hết cả buổi chiều.
Đến khi quay lại nhà trọ, cô mua một ít cánh gà chiên cho con gái rồi mới vào phòng.
Thẩm Kim Vũ nhìn thấy cô, hai mắt liền sáng rực, chạy từ chỗ bà chủ đến để ôm chân cô.
“Mẹ về muộn vậy?”
Cô nghe vậy thì mỉm cười, xoa đầu con gái rồi trả lời: “Mẹ bận chút việc, bây giờ mới về được. Sao hả? Chờ mẹ có lâu không? Có thấy đói không?”
“Không đâu ạ, bà cho con ăn rồi.” Cô bé ngoan ngoãn đáp lời.
Cô mỉm cười, bế con lên rồi gật đầu với bà chủ, đưa con bé về phòng trọ.
Hai mẹ con ở trong căn phòng ấm cúng, Thẩm Kim Vũ không hề náo, cũng không làm phiền đến cô. Con bé ngồi chơi ở một góc, đến khi cô hỏi thì mới trả lời vài câu.
Cho đến khi cô gập máy tính xuống, con bé lại chìm vào giấc ngủ.
Trái ngược với Thẩm Họa Minh, Hoắc Viễn Thành cả ngày hôm nay đều không được yên ổn. Anh luôn phải chạy ngược chạy xuôi để xử lý công việc cùng với anh trai, đến khi xong việc cũng đã hơn mười giờ tối.