Bước chân Jav chạy thật nhanh trên con đường quen thuộc dẫn về nhà. Những âm thanh ồn ào sau lưng cứ mỗi lúc một nhỏ dần, và ngôi nhà yêu dấu sắp hiện ra trước mắt nó.
Jav muốn gặp mẹ. Nó muốn khóc và nói với mẹ rằng nó đang rất sợ.
Cực kỳ hoảng sợ.
Cánh cửa vừa bật mở, thứ đầu tiên đập vào mắt Jav là những dây vải màu sắc treo khắp nhà, một bàn đầy các nguyên liệu thức ăn ngon lành, và còn có cả những bộ quần áo mới tinh.
- Cảm tạ Thần ân! Con tôi về rồi! Jav của mẹ ơi!
Bà Loa hớt hải chạy từ dưới bếp lên với gương mặt đầm đìa nước mắt.
- Em đã đi đâu thế hả Jav? Em có biết chuyện gì đã xảy ra không hả?
Chị Bala ôm chầm lấy đứa em nhỏ.
- Mọi người… những thứ này là…
Đôi mắt đen bần thần đảo quanh căn nhà phủ đầy màu sắc.
- Ngày mai là sinh nhật của con mà! Cả nhà muốn tạo bất ngờ cho con bằng một bữa tiệc khuya!
- Phải đấy! Chuyện lúc sáng chỉ là giả vờ thôi. Em đừng giận mọi người nhé!
- Nhưng lúc nãy mẹ nghe nói có một đứa trẻ bị lạc vào rừng. Mẹ đã sợ đó là con nên nãy giờ cứ lo lắng thấp thỏm! Bili cũng đã chạy đi tìm con rồi đấy!
- Thật may là em đã về nhà rồi, Jav!
Vẻ mặt vui mừng của mẹ và chị gái khiến Jav chỉ biết đứng như chôn chân một chỗ. Những lời thú nhận hay nỗi lo sợ cũng tự dựng nghẹn lại ở cổ mà không thể nào thoát ra được. Thay vào đó, sự ân hận lại hiện rõ lên trên gương mặt nó.
Vì chính Jav đã tự mình giết chết đi niềm vui mà đáng lý ra nó sẽ được có được.
Cánh cửa gỗ một lần nữa bật mở, nhưng lần này lại bằng một cách vô cùng mạnh bạo.
Anh Bili chạy xộc vào nhà với gương mặt bàng hoàng. Khi nhìn thấy Jav, anh ấy tóm lấy hai vai nó mà hỏi dồn:
- Em đã làm gì vậy Jav? Tại sao cha thằng Fato lại nói với mọi người là em đã dẫn Kiki vào rừng hả? Người dân trong làng đang đổ xô đi tìm thằng nhóc kia kìa! Nếu nó có mệnh hệ gì họ sẽ không tha cho em đâu!!!
- Không thể nào có chuyện đó được! Jav nó biết rõ mùa này trong trừng có nhiều sói bờm xanh lắm mà! – bà Loa hốt hoảng – Con không làm chuyện ngu ngốc đó đâu phải không? Nói mẹ biết đi! Jav!!!
Những câu hỏi liên tiếp được đặt ra, nhưng lại không thể nhận được câu trả lời.
Vì cuống họng Jav đã khô cứng lại, chỉ còn có nước mắt cứ trào ra mãi không thôi. Jav không muốn đánh mất niềm hy vọng nhỏ nhoi của mọi người, cũng như không thể nào để sự thật làm họ hoảng sợ thêm được nữa.
Nhưng nếu bây giờ nó không nói, thì chắc sẽ chẳng còn cơ hội nào để nói nữa.
- Là con… Tụi thằng Fato xúi con dẫn Kiki vào rừng! Nhưng tụi nó hứa là trước chiều tối sẽ vào đưa thằng bé ra mà! Phải rồi! Có khi tụi nó đã đưa thằng bé về nhà rồi mà mọi người không biết đó thôi!
Những lời nức nở của Jav làm cả gian nhà chìm vào khoảng không yên lặng.
Nó có thể tự trấn an bản thân mình, nhưng lại không thể trấn an những người thân yêu bên cạnh. Vì lúc này đây, tiếng đám đông bên ngoài đã kéo đến mỗi lúc một gần hơn, và cả tiếng khóc lóc vô cùng thảm thiết.
- Con cứ ở trong nhà, dù có bất cứ chuyện gì cũng không được ra ngoài. Bili, cùng mẹ ra đó gặp mọi người!
Ôm chặt đứa con út bé bỏng một lần, bà Loa sau đó cùng con trai lớn bước ra khỏi nhà.
Lúc này, chị Bala nãy giờ ngồi yên lặng không nói một lời cũng bỗng nhiên bật dậy và chạy xuống bếp. Jav thấy vậy nên thôi không đứng như trời trồng nữa. Nó từ từ tiến về phía cửa sổ để nhìn ra ngoài qua khe hở nhỏ.
Ngay lập tức, hai chân Jav khụy xuống, còn hai tay thì ôm lấy khuôn mặt đầy kinh hãi.
Ở ngoài kia, dưới nền đất lạnh, một người đàn bà gầy yếu đang ôm chặt lấy xác con bà ta mà gào khóc thảm thương. Bộ quần áo trên cái xác đã bị rách bươm và nhuốm đầy máu đỏ.
Nhưng Jav vẫn nhận ra cái xác đó thuộc về ai.
Chính là xác của Kiki.
Và nó không có đầu.
Jav bắt đầu ôm mặt khóc trong điên loạn.
Chính nó đã hại chết đứa bé đó, đứa bé mà nó còn chẳng biết tên cho đến khi cả làng đi tìm. Đứa bé đó còn chưa từng làm gì tổn hại đến nó, nhưng nó lại nhẫn tâm dẫn thằng nhóc vào rừng rồi bỏ lại ở đó. Chính nó đã gián tiếp giết chết thằng nhóc đó.
Bên ngoài, người đàn bà mất con kia vẫn đang không ngừng quát nạt vào mặt bà Loa:
- Tại sao nó dám đem mạng sống của con tôi ra làm trò đùa như thế hả? Thằng bé chỉ mới có bảy tuổi thôi mà! Tại sao con của bà lại giết con tôi? Nó đã làm gì sai hả? Trả con lại cho tôi đi!!!
- Bà Loa, đem “thằng nhóc đầu trắng” đó ra đây! Fato con tôi nó nói chính con út của bà đã dẫn Kiki vào rừng!
Một người đàn ông to con lớn tiếng.
- Này, ông nói vậy là sao chứ? Chính thằng con ông là người đã xúi Jav làm chuyện đó mà! Giờ ông còn dám đổ hết tội lên đầu em tôi như vậy hả!?
Bili ra sức gào lên để biện hộ cho Jav.
Còn bà Loa, người mẹ đáng thương này chỉ biết ngồi sụp xuống bên cạnh mẹ của Kiki mà liên tục xin lỗi.
Tất cả mọi người trong làng đều vô cùng phẫn nộ và đòi gia đình họ giao đứa con hư đốn ra để xử tội. Khung cảnh trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, khác hoàn toàn với không khí yên bình vui vẻ trước giờ của làng Redpi.
Ở bên trong, ngay lúc Jav đang hoảng sợ nhất và không ngừng cào cấu vào hai bàn tay mình, chị Bala đã chạy đến kéo nó ra sau nhà.
Chị ấy đẩy một túi đồ vào trong người nó rồi nói thật nhanh:
- Em phải thật bình tĩnh nghe chị nói. Bây giờ, em lập tức đi về phía vườn hoa oppy ở bìa rừng, hái mấy đóa tươi nhất rồi chạy thật nhanh theo con đường mòn dẫn ra khu vực khai thác gỗ. Cho dù tới cuối đường em cũng phải tiếp tục chạy, đến khi nào tìm thấy một hang đá to bên dưới gốc cây thông cổ thụ gần nhất. Em hãy chui vào đó đốt đèn dầu lên, đồng thời rải hết số hoa oppy em hái được ở trước cửa hang. Trong đây có ít bánh nếp, một bình nước, một cái đèn dầu cùng vài hòn đá đánh lửa. Đêm nay em cứ trốn trong hang đó trước rồi cả nhà sẽ nghĩ cách tiếp theo. Đi nhanh đi!
Sau đó, chị Bala không để Jav có cơ hội nói lời nào thì đã đẩy mạnh nó ra khỏi cửa.
Trước khi cánh cửa gỗ đóng sập lại, Jav vẫn kịp nhìn thấy đôi mắt nâu xinh đẹp đang ngấn lệ của chị ấy, cùng giọng nói nghẹn ngào:
- Cả nhà đều tin em! Em phải dũng cảm lên!