Đặc biệt là đối với những nơi có khí hậu nóng ẩm như tỉnh Indusace.
Ngày đầu tiên của một mùa gió yên lành đã bắt đầu bằng những tia nắng ấm chiếu rọi khắp mọi nơi. Vùng thảo nguyên bao la rộng lớn như xoay mình tỉnh dậy sau khoảng thời gian nằm yên dưới mưa lạnh. Những mầm cỏ xanh nhô lên khỏi mặt đất tung mình đón nắng gió, và tạo thành những đợt sóng cỏ bồng bềnh.
Từ trong sân nhà, Jav nhìn về hướng mặt trời mọc và thấy rõ được thị trấn trung tâm cách đó không quá xa.
- Đã hết mùa typhon rồi…
Jav vừa lẩm bẩm, vừa trầm ngâm nghĩ ngợi về một người.
Ngôi nhà gỗ này đã khá lâu rồi không còn nghe thấy tiếng cười nói rôm rả của giọng nói ngọt ngào ấy nữa. Mùa bão đã trôi qua cùng với sự buồn chán và những nỗi nhớ nhung không tên.
Kể từ đêm đó, sau khi trút hết những nỗi bực dọc vào khu rừng bên bờ suối, và vào cả đôi mắt nâu trong veo, Jav đã tự ép bản thân quên đi bọn người khốn khổ ở thị trấn. Dù rằng, thật tâm bên trong trái tim Ác quỷ vẫn luôn mong chờ một kết quả có thể làm hài lòng nó. Về một dịch bệnh không kết thúc và cứ thế mang hết những con người lười nhác kia đi.
- Nhưng em không muốn thấy công sức của bác Miseri đến cuối cùng lại trở thành công cốc. Nếu ta không cố gắng thì làm sao ta biết ta không làm được. Jav cũng nghĩ vậy, đúng không?
Jav thở dài.
Đó là mấy lời Ani từng nói với nó trước khi rời khỏi đây. Chắc mục đích cũng chỉ để khuyên giải một đứa cố chấp như nó đừng nên can thiệp vào chuyện dịch bệnh nữa.
- Thế mà bảo sẽ về nếu có người nhớ tới mình… Đã 14 ngày rồi còn gì…
Con dê đá nhìn vào đôi mắt đen đang hờn dỗi, rồi phụt đám cỏ trong miệng ra như để trêu ngươi Jav. Đến cả một con vật như nó còn biết cái thói hay dối lòng của Jav nữa mà.
- JAV ƠI!!!
Tiếng gọi thân thuộc bỗng nhiên vang đến từ bên ngoài.
Ngay lập tức, Jav chạy như bay ra trước cửa. Cô gái nhỏ nhắn cùng đôi mắt nâu trong veo đang mỉm cười thật tươi với nó. Đúng như những gì nó vẫn luôn mong chờ.
- Đã tìm ra thuốc chữa bệnh rồi! Dịch bệnh đã được kiểm soát hoàn toàn!
Nụ cười liền vụt tắt trên môi Ác quỷ.
Jav giúp Ani treo áo choàng lên sào, trong khi cô gái nhỏ cứ không ngừng huyên thuyên về những việc đã xảy ra ở thị trấn.
- Quân đội hoàng gia đã truy ra được lý do khiến dịch bệnh cứ hoành hành mãi không dứt. Chính là do người dân trong trấn vẫn lén sử dụng thịt chuột rừng ở Núi Cấm. Nhưng lần này là món thịt chuột khô được rao bán là không mang mầm bệnh.
- Mọi người tin sao?
Jav hỏi với gương mặt ba phần chán nản bảy phần dửng dưng.
- Vì mọi người tin nên mới thành ra cớ sự vậy đó! Bà già sáng tạo ra món thịt chuột khô này đã ăn thử và không bị gì nên ai nấy cứ tin sái cổ thôi. Nhưng thật ra thì cũng đa phần là do thịt chuột rất ngon và hiếm nên mọi người mới dễ dàng bị thuyết phục như vậy. – Ani nhún vai – Cho đến khi quân đội tiến hành điều tra, thì mới phát hiện ra bà ấy không bệnh là do bà ta đã từng bị nhiễm và qua khỏi lúc còn nhỏ cơ. Loại bệnh dịch này hóa ra còn xuất hiện từ rất lâu rồi kìa, trước cả khi nó bùng phát vào 7 năm trước nữa. Nhưng chắc do chỉ có vài người sống trên núi bị nên mới không ai phát hiện được thôi.
- Thế còn thuốc trị bệnh?
- Còn về thuốc chữa trị ấy hả… - Ani cười thật tươi và ưỡn ngực ra vẻ tự hào lắm - Chính là nhờ bác Miseri tài giỏi của chúng ta chứ đâu!
- Thầy Miseri á?
- Phải! Chính là nhờ cây opun mà bác ấy và Jav đã tìm thấy đó! Thật ra kể từ khi dịch bắt đầu bùng phát, bác Miseri đã để ý thấy món súp opun có khả năng đẩy nhanh quá trình hồi phục của bệnh nhân, nên bác đã trình báo việc này cho các y sĩ của Lâu đài Hoàng gia và họ đã lập tức bắt tay vào nghiên cứu loại cây này. Thuốc trị bệnh chính là sự kết hợp giữa thân và trái của cây opun, chúng có tác dụng đẩy lùi tác nhân gây bệnh vô cùng hiệu quả đấy!
- Vậy bà bán thịt đó sẽ bị xử lý thế nào?
- Phạt săn sóc bệnh nhân đến hết dịch, rồi sau đó sẽ theo Quân đội Hoàng gia về lâu đài để chịu tội…
- Nhưng cụ thể là bà ấy sẽ chịu tội như thế nào?
- Bà ấy cũng già rồi, và sự việc lần này cũng là do bà ấy thiếu hiểu biết… nên em nghĩ bà ấy sẽ bị phạt làm lao dịch trong nhà giam một thời gian dài đấy!
- Làm lao dịch? Chỉ đơn giản vậy thôi?
- Đơn giản… ý Jav là sao?
Jav không trả lời Ani.
Nó cảm thấy việc vì tham tiền mà bất chấp mạng sống người khác nên chịu một hình phạt khác thích đáng hơn.
Nhưng trên hết, rốt cuộc thì Thần vẫn quá nhân từ với đám người lười biếng này.
- Jav có biết không?
Ani đột nhiên hỏi.
- Biết gì cơ?
- Người đã thông báo cho quân đội về món thịt chuột khô… chính là một trong hai người đàn ông đã gây sự với Jav trước đây đấy.
- Thế à… Tốt nhỉ?
Jav nhếch miệng cười mỉa mai.
- Jav có biết chuyện đó không?
- Không. Bạn đang đọc tr𝓾𝔂ện tại ~ 𝘛rUm𝘛r𝓾𝔂ệ n.Vn ~
- Jav không biết thật sao?
- Không.
- Thật sự không biết?
- KHÔNG!!! Tôi đã bảo không rồi mà! Sao em cứ hỏi…
Sẵn đang khó chịu vì kế hoạch thất bại, Jav đã tức giận mà quát thẳng vào mặt Ani khi cô cứ hỏi mãi nó một câu. Nhưng khi bắt gặp đôi mắt nâu vẫn cứ nhìn chăm chú vào nó, với ánh sắc của sự đau buồn hiện rõ trên gương mặt, Jav mới bắt đầu cảm thấy có lỗi.
Vì nó không những đã nói dối Ani, mà thậm chí còn phụ lại sự mong mỏi của cô ấy nữa.
Sự mong mỏi về một “người tốt” vẫn có trong Jav.
- Em biết mà Ani, tôi không…
- Jav không biết cũng phải thôi mà! Đến em còn không ngờ bọn họ chỉ vì những lời Jav nói mà cảm thấy hối hận đấy! Jav lại làm được việc tốt rồi!
Một lần nữa, Ani lại cố tìm cách lảng tránh vấn đề.
Dù cô có biết rõ Jav đã suy nghĩ những gì, đã âm mưu những gì, thì vẫn cứ cố lùng sục cho bằng được một “việc tốt” nào đấy để khen ngợi nó. Giống hệt như một người mẹ đang cố dạy dỗ cho đứa con thơ ngây về cách để trở thành một “con người”.
Nhưng thay vì Ani cứ chú tâm vào loại người như Jav, thì cô nên tìm hiểu xem bọn người mà cô đã ra sức giúp đỡ là loại người như thế nào. Lần này có thể là bọn họ không chết vì dịch bệnh, nhưng ai biết được, sự lười biếng đó sẽ lại đem đến rắc rối gì nữa.
Và rồi, Jav sẽ lại có thêm cơ hội để trút giận thôi.
- Mà Jav ơi…
Ani ngập ngừng nói, với giọng điệu lo lắng thấy rõ.
- Chuyện gì?
- Bác Miseri… bác ấy…
- Thầy làm sao?
- Sau khi tìm ra thuốc trị bệnh, bác Miseri đã phải thức và đứng liên tục suốt nhiều ngày để chăm sóc bệnh nhân. Vì quá lao lực nên bác ấy đã…