Những người phụ nữ đang thu hoạch đợt quả đầu tiên cúi đầu chào nó và cười thật tươi.
Thị trấn trung tâm đã hoàn toàn hồi phục lại như xưa. Khói từ các lò rèn lại tiếp tục bay cao trong nắng chiều êm dịu, tiếng bánh xe lộc cộc kéo thành từng hàng dài để chở dầu vào Thành phố Hoàng gia. Xung quanh căn nhỏ gỗ nhỏ cô đơn ngày nào, giờ đây đã có thêm nhiều căn nhà khác được cất lên để tiện cho việc trông nom gia súc và cánh đồng. Thầy Miseri chỉ cho phép xây dựng một lượng nhà gỗ nhất định, cũng như chỉ dùng một vùng đất trống giáp với thị trấn để trồng cây.
Vì ông ấy vẫn muốn giữ lại những mảng thảo nguyên bao la của tỉnh Indusace.
Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, thầy Miseri cuối cùng cũng nhận ra rằng chúng mới chính là đặc sản thiên nhiên của tỉnh, nên ông không muốn vì sự phát triển của con người mà đánh mất đi hoàn toàn giá trị quý báu này.
Ở đằng xa, Ani đang đứng càu nhàu ông Viện trưởng.
Cô ấy dạo gần đây rất bực bội về việc ông ta cứ đến đây kéo Jav đi liền cả ngày, có khi giữa đêm còn phi ngựa tới gọi nó vào thị trấn gấp. Ông Viện trưởng còn rất nhiều thắc mắc về địa lý vùng núi, và cả những cách khắc phục sự cố thiên tai trong rừng thông. Đến Jav cũng cảm thấy người đàn ông này thật phiền phức. Vì nó vốn đâu phải thiên tài thấu hiểu trời đất gì, nhưng ông ta lại một mực muốn nó giúp tìm cách phân chia nhóm đội cho phù hợp, để không bỏ sót dù chỉ là một dấu hiệu thiên tai nhỏ nhất.
Từng con người ở thị trấn trung tâm, hay phải nói là của cả tỉnh Indusace, đang sống trọn vẹn từng phút giây của cuộc đời họ. Bởi vì, giống như lời Ani vẫn hay đùa, rằng họ sợ một ngày nào đó Jav sẽ đến và thắt thòng lọng vào cổ mỗi người, nên họ mới cố gắng sống tốt nhất có thể.
Ani sau một hồi cố gắng, đã thành công làm ông Viện trưởng bỏ đi và giúp Jav thoát được một đêm cắm đầu vào giấy tờ. Cô gái nhỏ liền tung tăng đi đến trước mặt Jav, để cho nó xem chiếc vòng cổ được làm từ da bò cùng với viên pha lê lấp lánh mà nó đã nhận được từ chiếc lông vũ đầu tiên.
Chỉ tay vào những sợi tơ óng ánh phía trên viên đá, Ani nói:
- Là tơ nhện rừng đó! Mấy bác khai thác gỗ thông trên núi đã mang về tặng bác Miseri, họ nói tơ này rất bền và dính nên không sợ viên pha lê bị rơi đâu. Jav cao quá, cúi xuống để em đeo vào cho!
- Em đưa đây, tôi tự đeo vào được.
- Cứ cúi xuống đi mà!
Hàng lông mày của đôi mắt nâu vừa khẽ cau lại, Jav ngay lập tức cúi đầu xuống mà không dám nói thêm một lời nào.
Khoảng thời gian vừa qua khiến Jav nhận ra nhiều điều ở bản thân, trong đó có cả việc nó rất nghe lời Ani nữa. Chẳng hiểu sao nó không thể nào từ chối được yêu cầu mà cô ấy đưa ra. Trong khi Ani thì lại luôn chăm sóc Jav từng li từng tí, như sợ rằng nếu không có cô ấy thì chắc Jav chẳng thể nào tự mình chăm sóc bản thân được vậy.
Jav khụy gối thấp xuống để Ani đeo vào cổ nó sợi dây chuyền tự tay cô làm, rồi nhìn nó mà cười mãn nguyện. Jav cũng xoa nhẹ viên pha lê trên cổ và vui mừng cho thành quả đầu tiên của cuộc hành trình.
Đúng lúc này, thầy Miseri đứng từ xa gọi lớn:
- Jav! Mau tới đây!
- Jav lại gặp bác Miseri đi! Em vào xem các cô nướng thịt dê, tối nay mọi người sẽ tổ chức lễ hội cuối mùa gió ở đây luôn đó!
Rồi Ani nhanh chóng quay lại ngôi nhà gỗ, nơi những bà cô lớn tuổi đang vui vẻ nhóm lửa và chuẩn bị thức ăn.
Chả biết từ khi nào mà căn nhà gỗ nhỏ bé của thầy Miseri lại trở thành nơi tụ tập của mọi người nữa. Đông vui thì cũng thú vị, nhưng riêng Jav lại thích bầu không khí yên bình như trước đây hơn.
- Ani nói với ta đầu năm sau tụi con sẽ xuất phát à?
Thầy Miseri hỏi, trong khi vuốt nhẹ lên bộ lông mềm mại của chú dê con.
- Vâng ạ.
- Tụi con sẽ đi đâu?
- Con cũng chưa quyết định được nữa… Nhưng đến tỉnh nào cũng được, vì thứ con cần tìm đang nằm rải rác khắp cả nước mà.
- Nếu đi đâu cũng được, vậy con có thể giúp ta đến tỉnh Moderagula một chuyến được không? Hình như bà Ricy ở thị trấn Agula đang gặp khó khăn gì đó thì phải.
- Bà Ricy… là người bạn thường bán dê đá cho thầy vào mọi năm đúng không?
- Đúng vậy. Dạo trước ta có đến gặp bà ấy ở biên giới tỉnh, nhưng không hiểu sao lại thấy sắc mặt bà Ricy trông kỳ lạ lắm…
- Hay thầy bị phát hiện rồi? Bà Ricy đâu biết thầy là Thống lĩnh tỉnh Indusace.
- Ừ thì đúng là bà ấy không biết… nhưng linh cảm mách bảo ta rằng không phải vì lý do đó đâu. Bởi ta thấy đám cháu của bà Ricy cũng gầy gò ốm yếu đi hẳn.
- Được rồi, vậy nơi tiếp theo tụi con đến sẽ là tỉnh Moderagula!
Thầy Miseri mỉm cười gật đầu rồi không nói thêm gì nữa, và tiếp tục đùa giỡn với chú dê nhỏ đang nằm trên đùi ông.
Nhịp mấy đầu ngón tay lên tảng đá lớn, Jav trầm ngâm suy nghĩ gì đó cả một lúc lâu. Để đến khi nó thấy mái tóc đen quen thuộc đang phấp phới đằng xa, Jav mới lấy hết can đảm để hỏi thầy Miseri, về món bảo vật vô giá của ông ấy.
- Thầy thật sự yên tâm để Ani đi cùng con sao?
Hàng chân mày bạc phơ khẽ nhếch lên, rồi rũ xuống mà cười hiền từ.
- Ừ, ta vô cùng yên tâm.
- Nhưng mà… thầy cũng biết rồi đó… con không chắc bản thân có thể bảo vệ tốt cho cô ấy đâu…
- Nhưng ta tin con có thể, Jav à! Vì ta đã thấy cách con chăm sóc cho con bé, và cả cách mà Ani yêu quý con nữa.
- Ani… yêu quý con sao?
- Phải, là yêu quý như một người mà con bé rất trân trọng. Bởi vì từ nhỏ đến giờ, ngoài ta ra Ani chưa từng thực tâm vui vẻ khi ở bên cạnh ai. Nhưng với con thì khác, con bé luôn là chính nó khi ở bên cạnh con. Nên nếu được, ta mong con có thể giúp con bé luôn nở nụ cười trên môi, và… mong con có thể hứa với ta một chuyện…
- Thầy cứ nói đi ạ.
- Nếu gặp lại gia đình của Ani, hãy khuyên con bé tha thứ cho cha mình… Vì người bạn này của ta cũng đã gặp nhiều bất hạnh rồi…
Trước giọng nói có phần buồn bã của thầy Miseri, Jav không đáp thành lời mà chỉ gật đầu.
Bởi vì vốn dĩ không cần thầy căn dặn, nó vẫn chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với cô ấy. Cô gái bé nhỏ mà nó đã vô tình gặp được, và vô tình trở thành viên pha lê quý giá trong lòng Jav.