Thi giữa kỳ là kỳ thi đầu tiên của tôi từ khi đến Global School. Khác với trường cấp 3 tôi từng học. Global đánh giá sinh viên theo xếp hạng về điểm số qua từng kỳ thi và tính chung cho toàn khối luôn.
Nghe mấy bạn trong lớp bàn tán thì từ khi vào trường Bảo béo luôn chễm chệ đứng Top làm cho cái bạn đứng đầu mấy năm trước vô cùng tưc tối.
Hơ hờ, đương nhiên rồi, Bảo béo là ai chứ, sức ăn như vậy, đương nhiên sức học so với mọi người lại càng cao gấp bội rồi. Nhưng mà Bảo à cậu đừng đắc chí vội, cậu còn nhởn nhơ ở đầu bảng bởi vì Hoài An này chưa có xuất hiện thôi. Tớ sẽ cho cậu nếm mùi xếp sau haha. Nghĩ vậy, tôi lôi giấy bút ra, lập một bản kế hoạch ôn thi tỉ mỉ chi tiết, dĩ nhiên là cũng lên lịch học nhóm luôn cho tôi và Quân nữa, không thể bỏ lỡ 10 điểm thi đua cá nhân được.
***
Chỗ làm thêm.
Hôm nay đông khách quá, lượt đến, lượt đi chóng cả mặt, quan trọng là còn có sự xuất hiện của một nhân vật đặc biệt.
“Cho một trà thạch đào size lớn”.
Tôi ngẩng lên. Là Quân. Hôm nay cậu ta mặc áo phông, quần jean trông năng động, đứng đó nhìn tôi cười tươi rói. Tôi cảm thán, quả nhiên là trai đẹp, có khi mặc áo mưa cũng đẹp nốt.
Tính tiền xong, tôi nói nhỏ: “Chờ tôi 1 lát. 15 phút nữa mới hết ca”.
Bảo béo trông thấy ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu ta mò được đến tận đây ?”
“Là tớ rủ cậu ta đến”.
Bảo sửng sốt, cái miệng đáng yêu há hốc ra. “Cậu với hắn biến thù thành bạn từ hồi nào vậy ?”
“Không chỉ biến thù thành bạn, giờ bọn tớ còn là “đôi bạn cùng tiến” nữa cơ”. Tôi thở dài.
Tan ca, tôi tới chỗ Quân ngồi, Bảo béo cũng lật đật theo sau.
“Ê, sách vở cậu đâu. Bộ cậu tưởng tôi với cậu đang đi hẹn hò chắc.” Tôi cằn nhằn.
Bảo béo rõ ràng khó chịu khi nghe tôi nói thế, cậu ta trừng mắt nhìn Quân.
“Hôm nay buổi đầu, coi như chúng ta dành thời gian tìm hiểu nhau đi. OK ?”. Quân nháy mắt với tôi đầy điệu nghệ.
” Ê Bảo, cậu ở đây làm gì thế. Tôi nhớ là cậu đâu có chung nhóm với tụi này ?”
“Tôi rảnh, được chưa ?” Bảo nhăn nhó.
“Nhưng mà tôi không rảnh tiếp chuyện cậu. Tôi phải dành thời gian tìm hiểu An”
Tôi trực tiếp phun ngụm nước trong miệng ra ngoài, lên giọng giảng hòa:
“Được rồi, được rồi. Hai cậu đừng tranh qua cãi lại như mấy bà bán cá như thế. Bảo ơi, cậu cứ về trước đi, không phải đợi tớ đâu, mai gặp nhau ở trường nhé”. Tôi quay sang Quân: “Còn cậu, đừng có một câu “tìm hiểu”, 2 câu “tìm hiểu” như thế, tôi phát sốt. Tôi chả cần “tìm” cũng “hiểu” rõ cậu lắm rồi.”
Quân cười sáng lạng như ánh mặt trời “Chúng ta quả là sinh ra để làm tri kỷ của nhau”.
Tôi nghẹn họng, tự hỏi có phải do cậu ta đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá không. Tôi đập lên mặt bàn kế hoạch ôn tập mà tôi chuẩn bị, bảo Quân xem xem có gì thắc mắc không. Cậu ta liếc qua một lượt, quay sang nhìn tôi rất chi là nghiêm túc:
“An, cậu làm chỗ này lâu chưa? Từ khi bị đuổi khỏi rạp chiếu phim à? Cậu với Bảo béo thân nhau lắm à. Tôi thấy cậu ta đối với cậu không bình thường. Còn nữa...”
“Ngừng. Mấy việc đó thì có liên quan gì ?”
“Tôi quan tâm đến bạn cùng nhóm không được sao ?”
Sau đó, Quân lại tiếp tục quá trình hỏi cung đầy phấn khích của mình. Tôi ậm ừ trả lời rồi kết thúc luôn buổi hẹn ở đây.
Đang tính đặt mông lên xe đạp điện phóng về thì bị kéo lại.
“Cậu chở tôi về đi”. Mặt Quân phụng phịu, y như trẻ con làm nũng. Tôi chìa cho cậu ta cái bản mặt lạnh như tiền: “Nhà cậu ở đâu ?”
“Vũ Trọng Phụng”. Mắt Quân sáng ngời.
Tôi nhìn Quân cười đến rung động lòng người.
“May quá, tôi với cậu...ngược đường” rồi phóng xe đi mất. Sau đó còn bỏ lại một câu: “Cậu đến đây bằng gì thì lăn về bằng cái đó đi.”
He he, chẳng cần quay lại tôi cũng tưởng tượng được cái bản mặt ngắn tũn của cậu ta.
Mấy ngày sau đó, Quân hoàn thành xuất sắc vai diễn trong phim “đôi bạn cùng tiến” với tôi, lúc nào cậu ta cũng kè kè cạnh tôi. Bên tai tôi lúc nào cũng văng vẳng:
“Hoài An này...”
“An ơi...”
“Bạn thân mến.....”
Thật sự muốn điếc đặc trong giây lát. Mỗi lần cậu ta thốt ra một câu là vô vàn ánh mắt thù địch của hội con gái bắn về phía tôi. OK, cậu không làm thế thì người ta cũng đủ ghét tôi rồi, ngừng làm trò vô bổ được không?
Cắt. Diễn hơi sâu. Tôi gào thét trong lòng.