Nếu như tình yêu mà giống như thức ăn thì tốt rồi, chỉ cần cho vào miệng nhai nuốt, hôm sau sẽ tự động đào thải ra ngoài.
Khổ nỗi tình yêu lại giống bệnh nan y, một khi mắc phải là suốt một thời gian dài thậm chí cả đời bị nó giày vò không thôi.
Tôi chẳng còn tâm trí nào nhìn hình ảnh đẹp đẽ trước mắt thêm nữa. Tôi đâu phải cao tăng đắc đạo, tôi cũng có hỉ nộ ái ố. Rõ ràng đau lòng muốn chết, lại bắt mình phải hi hi ha ha cười chúc mừng hạnh phúc, tôi không làm được.
Lặng lẽ lùi lại phía sau vài bước, tôi định cứ vậy không tiếng động mà bỏ đi, tốt nhất là Cảnh Minh không biết đến sự tồn tại của tôi đêm nay. Nhưng mà, “người tính không bằng thằng bên cạnh tính”, tôi vừa định quay lưng, thì cánh tay đã bị níu lấy. Tôi ngẩng lên, đối diện với đôi con ngươi trong suốt, mang theo ý cười nhàn nhạt, ánh mắt thâm thúy xoáy thẳng vào tôi như muốn nhìn ra những suy nghĩ ẩn sâu bên trong. Tôi cúi mặt, không muốn ai khác nhìn ra những cảm xúc đang vỡ vụn của mình.
“Tôi còn ở đây. Cậu tính đi đâu.” Giọng Quân nhàn nhạt vang lên.
“Tôi mệt, muốn về nhà.”
Quân đem lời nói dối vừa rồi ném ra sau đầu, một lần nữa chăm chú nhìn tôi. Đừng nhìn nữa, xin cậu, nếu không tôi sẽ khóc lên mất.
Quân vốn định mở miệng nói gì đó, nhưng sau lưng đã vang lên giọng nói quen thuộc, dịu dàng đầy từ tính:
“Hai đứa đến lâu chưa???”
Thân thể tôi bất giác run lên một cái. Không, tôi không muốn đối diện Cảnh Minh vào lúc này, tôi muốn rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt. Nhưng tên vô lại bên cạnh nào chịu buông tha cho tôi. Cậu ta đẩy tôi lên phía trước, thân mật khoác vai tôi. Tôi ngẩng đầu, trước mặt là cặp trai tài gái sắc, nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay. Nàng duyên dáng đáng yêu, chàng ôn nhu phóng khoáng. Tôi cụp mắt, chợt nhận ra một sự thật đắng lòng: Thì ra ngay từ đầu, tôi đã chẳng có một mảnh cơ hội nào. Bao lâu cứ ảo tưởng mình là nữ chính ngôn tình. Hóa ra, ngay cả nữ phụ cũng chẳng đến lượt. Từ đầu đến cuối vẫn luôn làm tròn vai diễn viên quần chúng, lâu lâu nhảy ra đọc vài ba câu thoại, cái mặt cũng chẳng ai nhớ tới.
Tôi lén thở dài một cái, ngẩng lên nở nụ cười gượng gạo:
“Chúc anh sinh nhật vui vẻ, trông chị thật xinh đẹp.”
Cảnh Minh nhìn tôi, cười dịu dàng, nếu như trước đây, trông thấy nụ cười ấy, tôi sẽ ngơ ngẩn tâm thần mất một lúc, còn lúc này, chỉ thấy vô cùng chua chát, vô cùng chói mắt.
“Cảm ơn em, Hoài An. Hôm nay trông hai đứa đẹp đôi lắm.”
Quân vòng tay qua ôm eo tôi, ưỡn ngực tự đắc: “Đây là điều không cần bàn cãi.”
Hai người bọn họ đi rồi, tôi thở ra một hơi, khẽ liếc Quân, tôi truy vấn:
“Cậu cố ý đúng không?” Đúng thế, cậu ta biết rõ tôi thích Cảnh Minh, biết rõ Cảnh Minh có người yêu, vậy mà vẫn mang tôi đến đây, biến tôi thành một con ngốc.
Quân giữ lấy hai vai tôi, nghiêm túc nói: “Có những sự thật, chỉ có tận mắt chứng kiến chúng ta mới đủ sức đối mặt với nó, vượt qua nó. Cảnh Minh không dành cho cậu. Nếu bình thường tôi nói câu này, cậu tin sao?”
Hừ, cậu ta cho rằng tôi không tin, tôi u mê, cho nên thay vì lay gọi nhẹ nhàng cho tôi tỉnh, cậu trực tiếp dội thẳng xô nước lạnh vào mặt tôi đúng không. Tôi thầm mắng.
Quân lại khôi phục bộ dáng thiếu đứng đắn thường ngày, vỗ vai tôi: “ Đến cũng đến rồi, đau lòng cũng đau lòng rồi, bây giờ có phải nên quậy banh nóc nhà không?”
Đúng lúc đấy, phục vụ bưng đồ uống đi qua, Quân với tay lấy một ly nước cam và một ly rượu vang.
“Nâng ly, vì một Hoài An vừa sáng mắt ra.”
Tôi quẫn bách, đang đau lòng muốn chết còn chúc mừng cái vẹo gì. Tôi giằng lấy ly rượu vang, không chờ Quân ngăn cản, ngửa cổ uống một hơi gần cạn.
“Cay quá, không phải nói rượu vang có vị chua chua ngọt ngọt sao chứ.”
Quân trợn mắt nhìn tôi: “Cô nương, đây là rượu vang nho, đâu phải sốt cà chua.”
Nhưng chất rượu cay nồng chậm rãi chảy xuống cổ họng, thấm vào dạ dày, làm cho tâm tình của tôi tốt lên đôi chút. Tôi kéo tay Quân:
“Nào đi, chúng ta qua bên kia, chúc mừng Hoài An thôi chúc đầu vào bãi phân trâu.”
****
Trên đời có ba thứ đáng sợ:
Thứ nhất là con gái thất tình.
Thứ hai là con gái say rượu
Mà cái thứ ba mới chân chính là thứ đáng sợ nhất: Con gái vì thất tình mà say bét nhè.
Ợ...
Tôi càng uống càng hăng, cảm giác như máu trong người lưu thông với tốc độ chóng mặt, cuồn cuộn từ bụng, trào lên ngực rồi chạy thẳng lên đầu. Thần trí tuy có điểm mơ hồ nhưng tôi có cảm giác lâng lâng nhẹ nhõm khác thường.
Ly rượu trong tay tôi bị thô bạo giằng lấy, tôi bất mãn chu môi kiến nghị:
“Hây, trả đây, tôi mới uống có hai ly thôi mà”
“Hai ly cái đầu cậu, ly thứ sáu rồi, đồ sâu rượu.” Quân cốc đầu tôi, nhăn nhó nói.
Tôi ôm đầu, ngẩng lên nhìn hình ảnh Quân ngày càng nhòe mờ như màn hình ti vi nhiễu sóng. Tôi ngồi thụp xuống, nức nở mà khóc lên:
“Hức hức. Cảnh Minh không cần tôi...hức... bây giờ đến cả cậu cũng bắt nạt tôi. Hức hức...Cậu nói xem, rốt cuộc tôi làm sai chỗ nào, rút cuộc tôi có điểm gì chưa tốt, sao ai cũng nhìn tôi không vừa mắt như vậy. Hức hức...”
Càng nói càng thấy tủi thân, nước mắt thi nhau lã chã rơi. Quân xốc tôi dậy, tôi thấy đầu óc ngày càng nặng nề, mặt bốc ra khí nóng phừng phừng, người Quân chao nghiêng trước mắt tôi, sau đó lại làm động tác lộn vòng, sau đó lại nhòe đi. Tôi lắc lắc đầu, cố mở mắt để nhìn cho rõ, nhưng vô ích. Hình ảnh trước mặt nhập nhằng, đến khi tôi nhìn thấy rõ thì hơi sửng sốt. Trước mắt tôi là Cảnh Minh đang nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, trên tay còn cầm ly rượu của tôi. Mà điều lạ là Quân lại biến mất không thấy bóng dáng, lạ hơn nữa là Cảnh Minh đang mặc trên người bộ vest của Quân, cả kiểu tóc cũng đổi sang giống Quân luôn.
Ủa, có cái gì không đúng ở đây.
Quân và Cảnh Minh đổi đồ cho nhau khi nào thế?