Trốn tiết sau, là cái chắc rồi!
________________
“ Tại sao? Tại sao lại để anh ta hôn mình? Tại sao? Tại sao vậy? Đặng Vũ xấu xa! Tôi ghét anh! Hức hức ”
*Cộp*
*Cộp*
Dừng lại, Korn nghiêng đầu hướng về băng ghế đá. Đập vào mắt anh, là một cô nhóc với mái tóc buông dài. Khuôn mặt nó bầu bĩnh, và vô cùng thu hút. Nếu nói không động lòng, thì anh đang nói dối rồi.
-Rốt cuộc, mình có nên đến đó không đây?-Anh lẩm bẩm rồi bất giác quay đầu. Nhưng được vài bước chân, thì Korn chợt khựng lại-Không được bỏ đi như vậy chứ! Nếu như con bé suy nghĩ dại dột thì làm thế nào đây? Thôi thì, mình cứ đến đó hỏi xem chuyện gì đã xảy ra đã! Ừm, là mình đang giúp người mà! Có gì phải suy nghĩ chứ?-Lẩm bẩm một lúc lâu, anh cũng có được câu trả lời. Lôi nhẹ chiếc khăn từ bên trong áo ra, Korn cười rồi đi thẳng về phía nó.
Dừng trước mặt ai kia, anh chìa ra chiếc khăn trắng. Nhìn thấy chiếc khăn trên tay ai, nó đưa tay gạt bỏ. Điều này, khiến Korn khẽ chau mày:
-Nè cô bé! Em đúng là rất kỳ lạ đó! Anh đã có lòng tốt đưa khăn cho em, tại sao? Em lại không nhận lấy thành ý của người khác hả?-Anh lớn tiếng nói, trong lời lẽ có chút sát thương. Còn nó, chỉ đưa mắt lên nhìn. Thông qua ánh mắt đẫm nước kia, Korn cảm thấy nhói nhói. Dường như..anh đã quá nặng lời. Trong tử vi có nói, đúng là đúng thật rồi!-Khụ, hình như, em không vui thì phải? Nếu không vui, thì có thể nói ra mà phải không? Hả?-Nói rồi, anh tiến đến ngồi xuống bên cạnh nó. Quay sang gương mặt u sầu kia, anh vẫn giữ ý định ban đầu: " khăn anh đã đưa, muốn nhận hay không tùy em "
Đưa tay lấy khăn từ tay Korn, nó bất giác cúi đầu:
-Tôi sẽ không nói cảm ơn anh đâu! Cũng như, sẽ không nói việc tại sao tôi lại khóc-Nó nói, rồi cầm chiếc khăn đưa ra trước mắt anh-Còn khăn này! Nếu tôi gặp lại anh lần thứ hai, tôi nhất định sẽ trả nó cho anh. Được chứ?-Nói rồi, nó đứng nhanh dậy. Ai kia cũng đứng lên, nhìn vào nó mỉm cười.
-Được rồi! Khi nào gặp, trả cho anh cũng được!-Korn đáp, rồi chỉ tay vào mắt nó-Sao rồi hả? Đã cảm thấy ổn chưa? Nhà em ở đâu? Có cần anh đưa về không?-Anh hỏi, nó lắc đầu rồi bất giác quay người bỏ đi. Đi được một đoạn xa, nó vội vã xoay người lại:
-Nhất định tôi sẽ trả cho anh!
________________
-Đi một vòng lớn, mình lại trở về đây hả?-Dừng trước bên ngoài biệt thự Lý Gia, nó ngớ ngẩn lẩm bẩm. Đảo quanh một vòng lớn, nó vẫn đứng trước nơi này!-Young! Cho em xin lỗi! Vì trong khoảng thời gian này, đã không thường ở bên cạnh anh. Cũng không, trở về đây thường xuyên nữa!-Nó cảm thán, rồi từ từ quay người. Bất giác nhìn thấy Young, nó trợn tròn tròng mắt. Tại sao? Anh lại xuất hiện không có tiếng động chứ?
Nhìn vào đôi mắt nó, Young bỗng nhễnh môi cười:
-Tiểu Như! Lại đây với anh!
Theo bản năng, nó bước đi về phía Young. Đứng trước đối phương, nó bất giác cúi đầu:
-Young! Em..
-Không cần phải nói ra ba từ đó trước mặt anh đâu! Người nên nói ba từ đó, phải là anh mới đúng!
Cướp lời, anh đưa tay kéo nhanh nó vào lòng. Hai cánh tay Young, dần chiếm trọn cơ thể nó. Anh gục đầu xuống vai nó, rồi nhẹ nhàng thở mạnh. Sao hôm nay, anh lại lo sợ đến vậy?
-Young! Anh làm sao vậy?-Nó lo lắng hỏi, rồi di chuyển bàn tay đến eo anh. Nhưng khi đẩy ra, thì anh lại giữ chặt-Young! Nói em biết, có được không?-Vẫn gục đầu trên bờ vai nó, đôi mắt anh khép chặt. Không! Anh phải nói làm sao đây?
Bảo với nó " anh thích nó " hay " anh lo lắng sẽ mất nó " hay bằng một cách khác là: " anh ganh tị với Nhậm Phong? "
-Hôn thê của anh đã trở về. Vì vậy, anh đang cảm thấy rất khó xử. Tiểu Như! Anh không yêu cô ấy! Trong trái tim của anh, vốn đã có người khác chiếm dụng. Rốt cuộc thì anh, nên làm thế nào đây?
Rời khỏi bàn tay khỏi eo anh, nó như con diều bị đứt dây lơ lửng. Young sẽ kết hôn sao? Không! Nó không muốn điều đó xảy ra một chút nào hết!
Vì lòng kiêu ngạo của nó, không cho phép anh làm vậy!
Nhưng mà..
Nó là tư cách gì đây?