Sau khi giải quyết hiểu lầm cùng Tae. Nó và anh, có một buổi đi chơi thật dài. Kéo dài đến tận 5 giờ 30 chiều, anh và nó, lại cùng du hành đến biển. Nếu là ở trên du thuyền, có một bữa ăn dưới ánh nến, thì quả thật rất tuyệt.
Vì biết được điều ấy, Tae đã dày công sắp đặt. Và hiện tại, cả hai đã đang đứng trên du thuyền.
Nó hào hứng nhìn về phía hoàng hôn. Còn anh, lại chăm chú vào nụ cười của nó. Thấy nó vui như vậy, thì ba năm không có anh, chắc chắn nó sẽ tốt!
Thấy Tae không nói gì, nó quay lại vén nhẹ tóc, rồi lên tiếng:
-Tae! Sao anh lại có vẻ không vui? Hoàng hôn hôm nay, không được đẹp hay sao?-Anh nhìn nó, rồi lắc đầu. Đưa vội bàn tay ra, Tae nắm lấy bàn tay nó. Cười tươi, nó tiến lại áp sát vào người anh-Em muốn được ôm lấy anh như thế này mãi mãi. Anh có thể, thực hiện nguyện vọng này của em không?-Di chuyển bàn tay lên eo nó, anh chỉ muốn đẩy ra. Nhưng không hiểu sao, lại vô thức xiết chặt. Càng ngày, anh càng lún sâu xuống thì phải?
-Nếu anh còn tồn tại, anh sẽ thực hiện nguyện vọng này của em! Do đó, em phải hứa với anh: Dù sau này, chúng ta sẽ là gì của nhau, em cũng không được vì vậy mà cảm thấy khó xử, có nhớ không?-Xiết chặt Tae, nó gật đầu-Nếu em muốn biết vì sao, anh lại muốn em hứa. Thì ba năm sau, nếu anh có thể còn xuất hiện trước mặt em, thì anh nhất định sẽ nói cho em biết!-Khép chặt bờ mi, nó bật khóc. Để nghe được câu " anh thích em! " nó phải chờ suốt một năm. Bây giờ, là thời gian ba năm sao?
-Hức, em không muốn đợi nữa! Thời gian, sẽ khiến con người ta thay đổi. Em rất sợ, em sẽ không nhớ anh là ai! Hức, em rất sợ!
Từ từ buông nó ra, Tae lắc đầu, rồi đưa tay lau nước mắt cho nó.
-Nhưng tình cảm anh dành cho em, mãi mãi là nằm ở đây! Không có ai, có thể thay đổi vị trí của em trong lòng anh cả!-Cầm lấy bàn tay của nó, anh đặt nhẹ vào nơi ngực trái của mình. Cảm nhận rõ nhịp tim, nó ngày một khóc lớn tiếng-Nhưng mà nè, nếu trong thời gian anh không có ở đây. Thì em phải hứa: Chăm sóc tốt bản thân đó! Nếu có một người thích hợp với em, em phải biết nắm bắt, và..dành tình cảm cho họ, có biết không?-Nhìn anh, nó bướng bỉnh lắc đầu.
-Vậy còn anh thì sao? Tại sao buộc em phải tiếp nhận người khác? Trong khi, anh lại dành tình cảm cho em hả?
-Bởi vì: Anh.. yêu em!
_______________
-Nghe nói là: Giáo sư sắp ra nước ngoài rồi! Khoảng thời gian đó, là tận cả ba năm. Không biết ai kia, sẽ bị shock như thế nào nữa? Haizzz, tao đang lo lắng quá chừng!
Chống cằm, Tuyết Nhi vừa nói vừa ủ rũ. Hai cô bạn của cô, cũng vì thế lắc đầu.
-Nhưng mà, có cả một khối người bảo vệ nó. Chắc là sẽ không sao đâu! Hơn nữa, còn có tụi mình mà, lo cái gì chứ! Hahahaha-Nhã Hân lớn tiếng bật cười, sau đó nhận được hai cặp mắt hình viên đạn. Đang lúc lo âu, cô lại ở đấy cười-Không cười là được chứ gì? Thôi! Tao phải đi đến đó an ủi nó mới được!-Vừa đứng dậy định bỏ đi, thì ai kia đã bị kéo lại. Nhìn vào mắt Nhã Hân, hai cô gái cau mày:
-Đây là lúc, người ta cần ở bên cạnh nhau. Mày chạy đến đó làm gì hả?
-Đúng đó! Trời đánh còn tránh bữa ăn mà! Mày đừng có phá đám hai người họ!
-Nếu có xảy ra chuyện gì, người thiệt thòi là mày đó! Đừng trách, tụi tao không nhắc trước!
-...
Thế là cuộc giáo huấn bắt đầu. Nhìn vào cả hai, Hân bỗng cười e thẹn.
________________
-Rốt cuộc, giữa Young và cô bé đó, là mối quan hệ gì? Có phải vì cô bé đó, mà Young hủy bỏ hôn ước với James không?
Korn lẩm bẩm, rồi đưa mắt nhìn vào laptop. Ngoài thông tin cơ bản ra, anh không điều tra được gì cả. Cả cha mẹ nó là ai, quê quán, và xuất thân. Nhưng có một điều kỳ lạ, tại sao nó lại ở nhà Young? Còn Young, dường như rất thích nó!
*Cộc Cộc*
-Anh 2! Em vào có được không?
Là giọng của cô. Anh nghe thấy, liền đóng vội laptop. Đứng dậy, Korn đi nhanh về phía cửa.
*Cạch*
-James! Có chuyện gì mà nữa đêm rồi, em còn tìm anh hả?
Cô cười cười, rồi đi thẳng vào bên trong. Quan sát hồi lâu, cô chăm chú vào laptop đang đóng.
-Nghe nói: Anh đang muốn biết, cô bé ở bên cạnh Young và anh ấy, là mối quan hệ gì đúng không?-Quay lại nhìn James, anh bối rối-Cô bé đó, là người Young rất thích! Do đó, anh ấy đã chủ động hủy hôn với em. Nhưng lại trớ trêu thay, người cô bé đó thích, lại là vị giáo sư âm nhạc trường Sky nổi tiếng Nhậm Phong. Người đó, chúng ta cũng quen biết. Không những vậy, mà trong đó có cả anh nữa, đúng không? Triệu Lý Duy! Anh có chắc, mình đấu nỗi bọn hỏ không vậy? Hả?-Để hai tay trước ngực, cô khiêu khích. Ai kia lườm cô, rồi bất ngờ ho nhẹ:
-Em đang nói lung tung cái gì vậy? Anh chỉ là.. tò mò một chút, cho nên mới thử điều tra thôi! Em đừng có suy bụng ta ra bụng người chứ!
-Àh! Vậy còn cô gái ở công viên thì sao? Cô bé đó..đã trả lại khăn cho anh chưa vậy?