Rồi đưa tay xoay xoay lọn tóc dài, Nhã Hân bật cười. Đã chạy chậm vậy còn đòi đuổi theo cô sao? Quả là, không biết trời cao đất rộng là thế nào mà. Mà nhắc đến mới nhớ, cô lo ở đây không biết nó sao rồi!
- Nhanh lên! Tao e Tiểu Như gặp nguy hiểm!
Cô hét, rồi tức tốc chạy đi. Nhìn theo dáng vóc kia, hai cô khẽ thở dài. Mới dừng lại, lại phải chạy tiếp sao?
______________
Đưa tay vỗ vai Young, Rin gật đầu. Sau đó, anh bước đến cạnh nó, khụy xuống. Đúng là anh rất giận, nhưng lại không đành lòng.
-Em đang nói vớ vẩn gì vậy? Young thương em như vậy, thì làm sao, cậu ta có thể ra tay với em? Hả?
Anh hỏi, rồi di chuyển bàn tay lên khuôn mặt nó. Cái chạm tay, khiến nó khẽ cau mày, nhanh chóng né tránh anh.
-Tôi không cần anh an ủi đâu! Nếu muốn phạt, thì cứ phạt tôi đi!-Nó nói, rồi quay lại nhìn Rin-Anh muốn sao? Đuổi học tôi? Hay là muốn tôi xin lỗi anh?-Nhìn thẳng vào mắt anh, nó thẳng thắn. Còn anh, chỉ bất giác cười trừ. Nếu được, anh đã làm từ một năm trước. Đâu phải, đợi đến ngày hôm nay.
-Tôi chỉ cần, em..
*Ầm Ầm*
-Thầy Đặng Vũ mở cửa! Tiểu Như! Mày có sao không? Trả lời tao biết đi! Anh ta có làm gì mày không? Hả? Sao lại khóa cửa chứ? Thầy Đặng Vũ! Mau mở cửa cho em!
Giọng này là của Nhã Hân mà! Nó nghĩ thầm, rồi cố gắng đứng dậy. Nhưng đúng lúc, chân nó tê trầm trọng.
-Để anh / tôi giúp em!-Đồng thanh. Cả hai cùng giữ lấy tay nó. Nhưng khi nhìn Young, thì Rin khẽ mỉm cười. Anh buông vội, rồi từ từ đứng dậy-Young! Đưa chìa khóa cho tôi!-Anh nói, Young gật đầu rồi đưa chìa khóa cho anh. Giữ chiếc chìa khóa trong tay, Rin khẽ xoay người vội.
*Cạch*
-Tiểu Như! Hả? Sao lại là thầy? Tiểu Như đâu?
Cô hỏi, ánh mắt khó hiểu nhìn vào anh. Ai kia cười nhạt, rồi bất giác thở dài:
-Người ở bên trong. Thầy có việc phải đi trước. Em có gì, thì cứ gặp trực tiếp con bé đi!
Anh nói, rồi xoay người bỏ đi. Nhìn theo bóng dáng kia, Nhã Hân khẽ xoa cằm.
À quên! Còn có cả Young! Nếu cô không nhầm, là hai nam một nữ! Họ còn khóa chặt cửa? Thế thì bạn của cô!? Không phải như vậy chứ?
-Tiểu Như! Mày..
-Xin lỗi Tiểu Như! Anh không phải cố ý muốn ra tay với em! Thật sự lúc đó, anh.. không kiềm nén được cảm xúc của mình. Anh, có làm em sợ không?-Anh nói, vòng tay giữ chặt cơ thể nó. Còn ai kia, chỉ lẳng lặng gật đầu. Hai bàn tay nó, cũng giữ chặt lấy anh-Đừng khóc nữa, có được không? Anh còn có, một bất ngờ dành cho em! Cho nên-Để nó ra một khoảng, anh cười-Em phải thật xinh đẹp! Không được như trẻ con đụng chuyện là khóc nhè nữa, được chứ?-Ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Young, nó ngoan ngoãn gật đầu. Cả ba người bên ngoài, đứng nhìn nhau đỏ mặt.
-Tiểu Như! Mày đừng khóc nữa! Không thôi, có người đau lòng đó, hahahaha-Hướng mắt vào bên trong, cả ba cùng hét lớn. Còn ai kia, chỉ bất giác gãi đầu.
_______________
NGHĨA TRANG
-Nói cho anh biết, anh phải làm gì đây? Có một người, tự dưng xuất hiện trước mặt anh. Làm anh phải chao đảo. Làm anh phải đau khổ. Rồi, lại khiến anh rất hạnh phúc. Có thể là ông trời, muốn anh phải trả nợ cho con bé. Nhưng mà, cái ranh giới đó, lại khiến anh rất mệt mỏi! Thiên Thiên! Em không trách, anh đã yêu người khác chứ?-Dừng trước bia mộ cô, anh nói khẽ. Cái khoảng lặng không gian, chỉ vọng lại tiếng gió lùa. Sau đó, là viễn cảnh, hoa bồ công anh đang bay trước mặt anh-Sao ở đây, lại xuất hiện hoa bồ công anh chứ? Phải chăng, đó là sự tình cờ?-Rồi xòe bàn tay ra trước không trung, anh bất giác cười nhạt. Anh không nghĩ, mình có sở thích quái đản này!
PHÍA BÊN NÀY
*Xoạt Xoạt*
-Rin à? Chỉ là sự tình cờ vậy thôi sao?