Mục lục
Phu Lang Ta Là Nam Phụ Ác Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An ca nhi tỉnh dậy, vùi cả người vào gối, siết chặt chăn đệm, mặt đỏ bừng. Tối qua hắn lại nằm mộng, mộng đẹp mà cũng quá hoang đường, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy thẹn.

Hắn gần như giận chính mình — sao lại có thể mơ mộng như thế.

Người hầu gọi hắn dậy dùng bữa sáng, An ca nhi thu lại thần trí, mặc y phục chỉnh tề, theo mẫu thân ra ăn cơm.

"Ngươi ăn xong thì đến phòng thu chi lấy ít bạc, mua vài bộ xiêm y. Nếu chê xiêm y bán sẵn, thì mua vải tốt về nhờ sư phó may. Làm ca nhi hay làm phu lang, kiểu dáng xiêm y cũng có chỗ khác biệt, mang nhiều thêm một chút sang Trường Dương Hầu phủ cũng không sai gì."

An ca nhi khẽ đáp một tiếng. Ca nhi nào lại không thích mặc đồ mới, hắn cũng vậy, trong lòng vui vẻ.

Hắn cầm ngân phiếu mua năm sáu bộ xiêm y, lại chọn thêm ba bốn xấp vải đẹp. Đến lúc thấy một xấp vải xanh đen, hắn liền ôm lấy mang ra tính tiền.

"Làm phiền đưa đến Hầu phủ là được."

Chưởng quầy nghe thế liền vui vẻ tiễn hắn ra tận cửa.

"Thiếu gia nên chọn xiêm y màu tươi một chút, sao lại chọn màu xanh đen vậy?"

An ca nhi cũng không giấu người hầu bên cạnh: "Ta nghĩ, Ngu đại nhân đã tặng ta nhiều thứ như thế, ta cũng nên có chút đáp lễ. Nếu tặng vàng bạc châu báu, hắn chưa chắc thích. Ta nghĩ, hay là tự tay thêu một chiếc túi tiền tặng hắn, như vậy mới có thành ý."

Người hầu gật đầu tỉnh ngộ: "Thiếu gia thêu cực khéo, Ngu đại nhân nhất định sẽ thích."

"Chỉ mong hắn thích." An ca nhi đỏ mặt đáp khẽ.

Ánh nắng sớm chưa gay gắt, chiếu lên mặt An ca nhi ánh lên sắc ngời. Hắn đưa tay vén một lọn tóc ra sau tai, vừa đi vừa trò chuyện cùng người hầu.

"Phòng thu chi phát bạc vẫn còn dư, thiếu gia có muốn mua thêm một đôi giày mới không? Dù gì thì gả chồng rồi, mọi thứ đều nên là đồ mới cả."

Người hầu đọc sách cũng kha khá, lời nói nghe cũng thật ý vị.

An ca nhi cười không lộ răng, ánh mắt sáng long lanh: "Ngươi nói đúng, hết thảy đều trở lại từ đầu."

Nghe lời ấy, hắn liền sai tiểu nhị mang giày mới tới Hầu phủ, mình thì không tiện đi lấy. Hôm nay hắn ra cửa ngoài chuyện mua xiêm y, còn định mua một chiếc bút lông. Bút cũ dùng quanh năm đã mòn, hắn muốn thay mới, tiện một thể mua luôn.

Mua được bút lông sói, An ca nhi về nhà liền bắt tay viết thiệp báo hỷ. Đây đều là phần cần tự tay viết cho thân thích trong tam phục*, ngoài phạm vi ấy sẽ do người viết thay.

(*) *Tam phục: chỉ ba vòng thân thích — thân sơ nội ngoại theo lễ giáo cổ truyền.

An ca nhi viết rất cẩn thận. Đến khi viết tới tên "Ngu Trường Hành", hắn lại ngập ngừng, bối rối chẳng dám hạ bút. Cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, trấn định rồi viết xuống.

Viết xong bức đầu tiên, bức thứ hai liền mạch hơn nhiều. Chẳng mấy chốc hắn đã viết liền một mạch hơn mười tờ mới dừng tay.

Nói đến chuyện sắp làm phu lang, còn biết bao nhiêu việc phải chuẩn bị, An ca nhi lại thấy hăng hái. Bận rộn, nhưng lòng đầy mong chờ.

Bên kia, sau khi chuyện đính hôn giữa Ngu Trường Hành và An ca nhi lan truyền, Võ Minh Đế cũng nghe được, liền trêu chọc: "Trẫm còn tưởng ngươi cả đời chỉ biết làm việc, chẳng hiểu phong tình. Ngươi nói thử xem, ngươi quen An ca nhi bao lâu, sao bây giờ lại định hôn?"

Ngu Trường Hành dung mạo tuấn tú, chắp tay đáp: "Bệ hạ, thần tuy nhận biết An ca nhi, nhưng vốn không thân quen. Nay có phần quen thuộc hơn, mới dám định việc hôn nhân."

Võ Minh Đế vốn là người từng trải, cười nói: "Ngày ngươi thành thân, trẫm đích thân tới dự."

"Bệ hạ giá lâm, thần vô cùng cảm kích." Ngu Trường Hành cúi đầu cung kính.

Lúc Võ Minh Đế còn muốn trêu thêm vài câu, Ngu Trường Hành đã trình lên một phần hôn giản.

Phùng Đức lật đật tiến lại, hai tay dâng hôn giản lên cho Võ Minh Đế. Võ Minh Đế thoáng sững người, cười nói: "Trẫm đi khắp Đại Yến này, đây là lần đầu tiên có người đưa hôn giản cho trẫm."

"Trẫm sẽ đi."

Ngu Trường Hành đem hôn giản chia cho các huynh đệ trong cấm quân. Đám cấm quân nhận được hôn giản thì vô cùng hứng khởi.

"Phó thống lĩnh sắp thành thân rồi!"

"Ta có ba đứa con rồi, cuối cùng Ngu đại nhân cũng chịu lấy vợ."

Ngu Trường Hành vẫn như thường lệ, đi tuần tra trong cung. Về đến nhà, Ngu phu lang nhìn thấy hắn lại càng thuận mắt, trên mặt tươi cười không dứt.

Trước ngày thành thân, trong phủ đã treo đầy lồng đèn đỏ và vải lụa đỏ. Thân thích từ khắp nơi cũng trở về dự hôn lễ. Ngu Trường Hành ngồi ở mép giường, nhìn căn phòng rực một màu đỏ. Ngoại trừ chăn đệm vẫn dùng sắc lam hắn yêu thích, thì mọi thứ đều là màu hồng. Trong phủ, nha hoàn và người hầu tấp nập, khí thế hân hoan lan khắp hành lang. Hầu phủ lâu lắm mới có một sự kiện hỉ sự lớn, trên dưới đều vui mừng rạng rỡ.

Ngu Trường Hành hiếm khi thấy bản thân cũng có chút khẩn trương. Hắn nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Nghĩ đến tối mai, trên chiếc giường này sẽ có thêm một người khác, hắn bỗng thấy ngượng ngùng, tâm trí rối loạn.

Sau khi nhận chức, hắn cũng từng được chỉ dạy lễ nghĩa phòng the, người hầu lớn tuổi còn từng gợi ý nên tìm một thông phòng nha hoàn hoặc ca nhi để thử trước một lần. Ngu Trường Hành đều từ chối.

Với hắn mà nói, dù là thông phòng hay chính thất, đều là trách nhiệm. Khi còn trẻ khí huyết phương cương, hắn cũng không muốn giống những kẻ ăn chơi trác táng, sa vào chốn ôn nhu hương.

Huống hồ nếu dễ dãi chọn một người, dễ dãi làm chuyện ấy, thì hắn cũng chẳng khác gì người tùy tiện. Hơn nữa, hắn còn phải nghĩ cho chính thất về sau, vì vậy từ đầu đến cuối đều không nhận thông phòng.

Tối ấy, Ngu Trường Hành chợp mắt được một lát.

...

Hắn ngủ chẳng yên, mà bên kia, An ca nhi cũng chẳng ngủ được.

Ngọn nến đã tắt, hành lang ngoài phòng vắng lặng. Người hầu ngủ ở phòng nhỏ bên cạnh, còn An ca nhi nằm trằn trọc mãi trên giường. Trong đầu hắn không nghĩ gì rõ ràng, nhưng càng nghĩ lại càng tỉnh.

Hắn khẽ thở dài. Ngày mai sẽ rời khỏi nhà, về Trường Dương Hầu phủ. Hắn luyến tiếc mái nhà này, may mắn thay, vẫn còn ở trong kinh thành, có thể thường xuyên trở về thăm cha mẹ.

Trong nhà còn có đại ca, nên hắn cũng yên tâm phần nào. Còn bản thân, về hầu phủ rồi thì cha mẹ cũng có thể yên lòng. Ngu phu lang và Hầu gia đều là bậc trưởng bối hiền lành, nhân hậu. Hắn biết họ là người tốt, không có gì phải sợ. Nhưng nghĩ đến việc sống chung, lòng vẫn có chút thấp thỏm.

Càng nghĩ lại càng không ngủ nổi.

Tới gần sáng, An ca nhi mới mơ màng chợp mắt. Nhưng chưa được bao lâu đã có người hầu khẽ gọi hắn dậy. Người hầu nhỏ giọng: "Thiếu gia, ta để thêm gối dưới đầu cho ngài, ngài cứ nhắm mắt nghỉ thêm một chút cũng được."

An ca nhi gật đầu.

Có ai đó đang động vào hắn, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn. An ca nhi lơ mơ buồn ngủ.

Người hầu đến thỉnh An ca nhi dậy mặc áo cưới, An ca nhi lập tức tỉnh táo, đưa tay để người hầu giúp mình mặc vào áo cưới. Từng đường kim mũi chỉ trên áo cưới đều là chính tay hắn thêu, chiếc áo này, đời này chỉ mặc một lần.

An ca nhi đứng trước gương trang điểm, An Tín Hầu phu nhân bước vào, thấy hắn thì vui mừng gật đầu: "Ngươi là đứa nhỏ ngoan, gả qua rồi nếu có điều gì ủy khuất, nhớ rõ quay về nói với nương. Nhà chúng ta tuy không thể sánh với Trường Dương Hầu phủ – nơi thánh quyến, nhưng ca nhi nhà ta cũng không đến mức để người khác khi dễ. Ngươi gả đi là để làm chủ phu, vạn sự đừng để bản thân chịu thiệt."

Bà vỗ nhẹ tay hắn, chậm rãi nói tiếp: "Tóm lại, gả đi rồi thì ăn ngon ngủ yên, phu phu hòa thuận, so với gì cũng đáng quý hơn. Việc phiền lòng thì để sang một bên, sống ngày tháng của mình cho tốt là được. Việc quản gia của ngươi, ta không lo. Của hồi môn có thôn trang, cửa hàng, khế đất, lại thêm một xấp ngân phiếu. Ngươi đến Hầu phủ rồi còn phải sắm sửa nha hoàn, tiền bạc này không thể thiếu. Mặt khác, của hồi môn phải nắm chắc trong tay, người khác nói gì cũng không được dao động."

Những lời An Tín Hầu phu nhân nói đều là lời thật tâm. An ca nhi gật đầu đồng ý.

"Phu nhân, giờ lành đến rồi."

An Tín Hầu phu nhân vỗ tay hắn một lần nữa: "Đi thôi, để đại ca ngươi cõng ngươi một đoạn."

Nghe câu ấy, vành mắt An ca nhi bất giác ươn ướt. An Tín Hầu phu nhân đắp khăn voan đỏ lên cho hắn, nắm tay hắn dẫn ra cửa. Khi còn nhỏ, hắn cũng từng nắm tay mẫu thân ra đường chơi đùa, tung tăng chạy nhảy, chỉ cần có mẫu thân ở bên thì chẳng sợ gì cả.

Lần này, mẫu thân đưa hắn ra cửa gả đi.

Đại ca hắn đã khom lưng chờ sẵn.

An ca nhi nép vào lưng An Tín Hầu thế tử, rời khỏi nhà.

Hắn lên kiệu hoa, tiếng sáo và trống nổi lên suốt một đoạn đường, đến tận Trường Dương Hầu phủ. Từ đầu bên kia, một dải lụa đỏ được truyền tới, hai người mỗi người cầm một đầu. Ngu Trường Hành đỡ hắn bước qua chậu than.

Sau khi bái thiên địa xong, An ca nhi vẫn còn ngẩn ngơ, mãi đến lúc lấy lại tinh thần thì đã ngồi trên giường hỉ.

"Thiếu gia, thế tử dặn ngài trước tiên ăn chút gì."

An ca nhi yên lặng dùng bữa, sau đó vẫn đeo khăn voan đỏ ngồi bên mép giường. Hắn có chút bối rối, tay vân vê áo cưới. Người hầu mang đến một chén trà: "Thiếu gia uống chút trà cho tỉnh táo."

"Được ." An ca nhi nhẹ giọng đáp.

Dù uống xong trà ấm, lòng hắn vẫn không yên. Tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vã của người hầu, lại có tiếng ồn ào từ tiền sảnh truyền đến.

Trong chiếc khăn voan đỏ, trước mắt hắn chỉ là một màu đỏ tươi, trong hỉ phòng không ai trò chuyện, nhĩ lực lại càng thêm mẫn cảm. Qua thật lâu, hắn mới nghe thấy một tràng bước chân trầm ổn, liền căng thẳng, tay chân rối loạn.

Ngu Trường Hành ở sảnh uống không ít rượu, cũng may tửu lượng hắn khá, uống vài chén cũng không sao. Hắn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy An ca nhi ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, ánh mắt liền dịu lại. Hắn nhẹ tay vén khăn voan đỏ, đối diện là đôi mắt e lệ của An ca nhi.

Hỉ bà nói vài lời cát tường, nhưng hai người đều không chú tâm nghe. Đến khi uống rượu giao bôi, ánh mắt họ gặp nhau, An ca nhi vội rũ mắt xuống, gò má đỏ bừng.

Sau đó, người hầu đưa thưởng, hỉ bà lại nói một loạt lời cát tường rồi lui ra. Trong phòng chỉ còn lại hai người. An ca nhi ngồi bên giường, không dám nhìn Ngu Trường Hành.

"Chúng ta đi rửa mặt trước." Ngu Trường Hành nói.

An ca nhi gật đầu. Hắn đi rửa mặt rồi mặc áo lót, chui vào trong chăn. Ngu Trường Hành lên giường, giường khẽ lún xuống, hơi ấm và nhịp thở của hắn gần ngay bên.

Trong phòng chỉ còn tiếng hô hấp của hai người. Ngu Trường Hành xoay người, kéo chăn lên, áp lại gần.

An ca nhi run nhẹ hàng mi, ngón tay nắm chặt tấm khăn trải giường đỏ thẫm.

Ngu Trường Hành cầm hương cao trong tay, tay còn lại tháo dần đai lưng của An ca nhi. Ca nhi dòng văn gia da dẻ vốn trắng nõn, eo nhỏ chân dài, làn da trắng đến lóa mắt như tuyết. Ngu Trường Hành nhất thời thất thần. Gương mặt An ca nhi ửng hồng vì ngượng ngùng, chiếc cổ thon dài tựa thiên nga trắng.

Ánh mắt Ngu Trường Hành dần sâu lắng.

...

Ngày đầu tiên sau thành thân, Ngu Trường Hành dậy từ sớm. Hắn bước ra ngoài sân luyện kiếm, động tác gọn gàng, yên lặng. Xong xuôi mới trở vào rửa mặt. An ca nhi vẫn ngủ say, Ngu Trường Hành khẽ gọi hắn dậy.

Dậy chào trưởng bối xong, hắn có thể trở về ngủ tiếp.

An ca nhi mở mắt, còn chút mơ hồ, vừa thấy rõ dung mạo thâm trầm của Ngu Trường Hành thì giật mình ngồi dậy, ngó quanh một vòng. Ngu Trường Hành đưa tay ra nắm lấy tay hắn: "Chờ gặp trưởng bối rồi, ngươi trở về nghỉ tiếp."

An ca nhi bật cười, gật đầu. Hai người cùng ra sân ăn sáng. Trường Dương Hầu và Ngu phu lang đều rất hòa nhã với An ca nhi, tặng hắn vòng tay bằng vàng và hai phong bao đỏ.

"Hảo, từ nay nội trợ giao cho ngươi quản. Nếu có gì không rõ thì hỏi ta hoặc hỏi Tào ma ma."

Tào ma ma hành lễ: "Nô tỳ tham kiến thế tử chính quân."

An ca nhi khẽ đỡ tay bà: "Ma ma xin đứng lên, sau này còn cần ma ma giúp đỡ nhiều."

Ngu phu lang nhìn An ca nhi dịu dàng mà rộng lượng, trong lòng vô cùng hài lòng. Lại nhìn ánh mắt đại nhi tử, thường dừng trên người tân lang, liền buồn cười. Lần này là phu lang tự hắn chọn, tên đại nhi tử này không nói ra miệng, nhưng tâm ý rõ ràng.

"Hảo, các ngươi mới thành thân, về nghỉ tạm một lát đi, tối đến đây dùng bữa." Ngu phu lang cười nói.

An ca nhi cũng thả lỏng tâm tình, gật đầu: "A cha, tối con sẽ qua."

Vừa rời khỏi chính đường, An ca nhi liền thở phào một hơi. Dù trong lòng vẫn còn hồi hộp khi nói chuyện với trưởng bối, nhưng nhớ lại lễ nghi mình làm không sai, hắn dần dần thấy bình tĩnh trở lại.

Ngu Trường Hành bất chợt hỏi: "Ngươi muốn ta đi cùng không?"

An ca nhi vừa nhìn hắn liền đỏ mặt: "Ta tự đi được, ngươi có việc thì cứ đi lo."

Ngu Trường Hành nghiêm giọng: "Ta có ba ngày nghỉ thành thân, không vội."

An ca nhi cúi đầu nhỏ giọng: "Vậy... chúng ta cùng về viện."

Trở lại phòng, An ca nhi chưa vội nghỉ ngơi, mà nhận diện lại người trong viện, gọi quản sự đến nhận mặt rồi mới uống một chén trà, ngồi xuống nghỉ.

Ngu Trường Hành chưa từng thấy bộ dáng An ca nhi xử lý việc nhà như thế, trong lòng nghĩ thầm: "Ngươi làm rất tốt."

An ca nhi cười nói: "Trước kia ở nhà học mấy việc này, nên nay làm cũng không khó."

Ngu Trường Hành gật đầu: "Làm lâu rồi sẽ quen tay."

Hắn vốn thích người chững chạc, nghiêm túc.

"Giờ không còn sớm, ăn cơm trưa rồi ngủ một lát đi. Trong bếp nhỏ còn chưa rõ khẩu vị ngươi, chờ đầu bếp đến, ngươi nói thử xem thích ăn gì, kiêng gì." Ngu Trường Hành liền sai người đi gọi đầu bếp đến.

An ca nhi trong lòng ấm áp, khẩu vị hắn vốn thiên về thanh đạm.

Ngu Trường Hành gật đầu.

Hai người khẩu vị khác nhau, nhưng đầu bếp trong phủ sẽ tự điều chỉnh.

Bữa trưa dọn lên, có món thanh đạm cũng có món cay nồng.

An ca nhi từ lúc tỉnh dậy vẫn còn mơ hồ, nhưng giờ cùng Ngu Trường Hành dùng bữa, trong lòng hắn dần ổn định lại. Trước kia ở nhà, lúc ăn cơm đều cùng cha mẹ, đại ca ngồi chung. Giờ đây, đã có tiểu gia đình riêng, trong nhà này chỉ có hắn và Ngu Trường Hành cùng nhau dùng bữa.

An ca nhi gắp thức ăn cho Ngu Trường Hành.

Ngu Trường Hành khẽ đưa tay đỡ lấy đôi đũa của hắn, ăn phần thức ăn ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK