Mục lục
Phu Lang Ta Là Nam Phụ Ác Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Lan Ý đã quyết định xong thì không chần chừ, liền cùng Kim Vân quay về phủ. Trước đó, hắn có dạo qua một vòng chợ và mấy cửa tiệm ở Tân Phụng huyện. Hàng hóa ở đây không phong phú lắm, vải vóc chỉ một vài màu và hoa văn, quà vặt ven đường cũng ít hơn so với các huyện thành khác. Địa thế nơi này bằng phẳng, không quá phức tạp.

Tân Phụng huyện tuy rộng lớn, nhưng một nửa là đất cát khô cằn. Vừa mới đến, hắn vẫn chưa nhìn ra rõ tính nết và thói quen của người bản địa, chỉ đành quay lại huyện nha nằm tiếp trên giường dưỡng bệnh.

Kim Vân đã dặn phòng bếp nấu vài món thanh đạm cho Ngu Lan Ý. Có đậu hũ cúc hoa, rau xà lách trộn, canh gà hầm sâm, củ cải sợi xào chay. Ngoài ra, phòng bếp còn làm bánh mứt táo để dùng làm điểm tâm sau bữa chính. Trà Long Tỉnh từ Tây Hồ do phủ hầu mang tới cũng được pha sẵn.

Đầu bếp trong phủ vốn kiến thức khá rộng, nhưng hôm nay đến chợ Tân Phụng huyện mới ngỡ ngàng nhận ra đồ ăn ở đây rất đắt. Cũng dễ hiểu, khí hậu khắc nghiệt, gió cát nhiều, rau củ khó trồng, nguồn cung ít mà nhu cầu lại lớn, nên giá cả rau dưa ở đây cao hơn hẳn.

Hắn không nhịn được mà cảm thán liên tục: "Giá cả ở đây còn đắt gấp đôi mấy huyện thành khác, ăn một bữa mà như tiêu hai bữa!"

"Ta nhớ lúc theo đại nhân đến đây, có một huyện thành cách Tân Phụng không xa, nơi đó ít gió cát hơn, rau dưa chắc cũng rẻ hơn nhiều."

Đầu bếp vừa nói chuyện với người giúp việc trong bếp, vừa nhanh tay xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Trịnh Sơn Từ dùng xong cơm trưa liền quay về hậu viện. Trong sân đã được thay đổi lại gần như nguyên trạng, ngoại trừ cảnh trí thì phần lớn đều giống hệt ban đầu. Trong lòng hắn không khỏi tán thưởng: đám hầu hạ, nha hoàn do phủ hầu phái tới quả thật hiệu suất rất cao, không phải ai cũng có thể làm chu đáo đến vậy.

Hắn vào phòng ngủ, thấy Ngu Lan Ý vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường, người còn vương mùi thuốc.

"Ngươi sao đã về rồi?" Ngu Lan Ý có phần kinh ngạc khi thấy hắn.

"Trong lòng không yên, về xem một chút." Trịnh Sơn Từ cởi quan bào: "Với lại ở huyện nha ngủ trưa không được thoải mái, nên ta về đây nghỉ một lát."

Ngu Lan Ý chưa từng thấy Trịnh Sơn Từ mặc quan bào. Hắn là chính thất phẩm huyện lệnh, quan bào màu lục nhạt, đầu đội mũ quan, tóc được búi gọn bên trong. Vừa nhìn đã thấy vẻ tuấn tú đĩnh đạc. Nghe Trịnh Sơn Từ nói trong lòng không yên vì mình, trong lòng cậu thấy ngọt ngào. Lại nghe hắn muốn ngủ cùng, vội vàng nói: "Ta còn đang bệnh đó, ngươi không sợ ta lây cho ngươi à?"

"Ta đã bảo Kim Vân thu xếp một phòng bên cạnh rồi, mấy hôm nay ngươi cứ qua đó ngủ."

Trịnh Sơn Từ bật cười: "Tối hôm qua đã ngủ cùng rồi, giờ còn nói gì nữa. Ta không chê ngươi đâu, nếu có lây bệnh thì cũng là tại thân thể ta yếu thôi."

Ngu Lan Ý trong lòng vui như mở hội, nhưng miệng vẫn cằn nhằn: "Tối qua ta mệt quá nên ngủ mất tiêu, không biết ngươi ở bên cạnh. Nếu ta tỉnh thì đã chẳng để ngươi nằm cùng rồi."

Trịnh Sơn Từ bật cười: "Ta biết rồi."

"Ngươi ăn trưa chưa? Trước khi đi ta có dặn phòng bếp làm cho ngươi đồ ăn thanh đạm, không chiều theo khẩu vị của ngươi được đâu." Trịnh Sơn Từ rửa mặt xong thì lên giường, vì thuận tiện nên vẫn nằm phía ngoài.

"Đầu bếp nghe lời ngươi, ta cũng ăn đồ thanh đạm." Ngu Lan Ý nhớ đến mấy nốt hồng chẩn trên người, nghĩ thầm trước đây ở kinh thành, cậu có bệnh cũng chẳng kiêng cữ gì, lần này lên mẩn đỏ, cậu sợ quá, không dám cãi lời thầy thuốc nữa.

"Vậy là tốt rồi." Trịnh Sơn Từ nghe vậy trong lòng cũng yên tâm hơn.

Hắn chợt nhớ lúc trước mình có viết thư về nhà báo tin đã thành thân, nhưng không rõ người nhà có đến Tân Phụng được không. Nơi này tuy hơi hẻo lánh, nhưng hắn vẫn có thể lo liệu. Trong nguyên tác, nguyên chủ chỉ là nhân vật pháo hôi, nên tác giả không tốn nhiều bút mực miêu tả về người nhà hắn. Nhưng ở đời thật, sống nơi cổ đại không dễ dàng, một nhà mới có được một tiến sĩ, nay lại có chức quan, sao có thể không nhớ đến họ cho được.

Hắn nghĩ một lúc rồi nói: "Ta có viết thư về nhà báo chuyện ta và ngươi đã thành thân. Phụ thân ta, a cha, đại ca và tiểu đệ hiện sống ở thôn, ta có nhắn họ đến Tân Phụng huyện. Trước đó quên chưa nói với ngươi."

Ngu Lan Ý nghe vậy giật mình, hơi lo lắng. Cậu gả cho Trịnh Sơn Từ đã hơn hai tháng, mọi việc trong ngoài đều theo ý cậu, không phải chung sống với cha mẹ chồng, nhìn bề ngoài thì như gả thấp, nhưng thực ra rất tự do. Giờ nghe nói phụ thân, a cha của Trịnh Sơn Từ, còn cả đại ca và em trai sắp tới, cậu không biết phải ứng phó thế nào.

"Bọn họ đến cũng phải thôi, chỉ là ta không biết nên chung sống thế nào với họ." Ngu Lan Ý từ nhỏ đã được nuông chiều, tuy trong lòng cũng lanh lợi, biết cách làm nũng hay tỏ vẻ ngoan hiền trước mặt người lớn, cũng biết trưởng bối thường thích kiểu tiểu bối thế nào. Nhưng đối với cha mẹ và người thân của Trịnh Sơn Từ, cậu thấy xa lạ, không biết bắt đầu từ đâu. Cuộc sống của cậu trước giờ toàn giao tiếp trong giới quyền quý, chưa từng quen với người như vậy.

"Ứng xử bình thường là được rồi." Trịnh Sơn Từ dịu giọng nói: "Có ta ở đây, nếu không ứng phó được thì cứ để ta lo."

Nghe xong lời ấy, lòng Ngu Lan Ý an ổn hẳn. Cậu lim dim nói: "Ta ngủ trước một lát, người còn mệt."

"Ngươi còn chưa khỏe, cứ nằm nghỉ ngơi cho tốt."

Ngu Lan Ý hơi chột dạ. Hôm nay cậu vẫn lén ra ngoài, lại còn dính phải trận gió lạnh, chỉ mong Trịnh Sơn Từ đừng phát hiện.

Trịnh Sơn Từ cả đêm lo Ngu Lan Ý sốt, sáng nay lại mệt thêm, vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi.

Nếu không vì đang nổi hồng chẩn, Ngu Lan Ý hẳn đã xoay người lại. Nhưng giờ trên người còn nhiều vết đỏ, cậu không muốn để Trịnh Sơn Từ nhìn thấy. Ở chung mấy tháng nay, lòng Ngu Lan Ý đã bắt đầu rung động. Trịnh Sơn Từ đúng là một người chồng tốt.

Cậu chậm rãi buông lỏng đề phòng, nghĩ thầm sau này sẽ tùy tình hình mà xử lý. Trong lòng Ngu Lan Ý giờ đây, đã dần nghiêng về phía Trịnh Sơn Từ rồi.

...

Thịnh Kinh

Từ sau khi Ngu Lan Ý theo Trịnh Sơn Từ rời kinh thành đến Tân Phụng huyện, Ngu phu lang trong lòng luôn cảm thấy trống vắng. Một hôm, trong bữa tối, thấy đầu bếp trong nhà vẫn còn làm những món mà Ngu Lan Ý thích ăn, nước mắt ông liền rưng rưng nơi khóe mắt. Dùng cơm xong, ông liền muốn đến phòng Ngu Lan Ý, nhìn đồ nhớ người.

Nha hoàn thắp đèn dẫn đường, Ngu phu lang tới viện của Ngu Lan Ý. Vừa bước vào, còn chưa kịp đặt chân tới bàn thì đã sững người — trong viện hoàn toàn trống trơn.

Ngu phu lang sững sờ: "... Đây, chẳng lẽ có trộm vào phủ?!"

Ma ma bên cạnh khẽ đáp: "Phu lang còn không rõ tính cách của nhị thiếu gia mình sao? Trong phủ, nha hoàn người hầu nào dám làm chuyện đó, chẳng lẽ không sợ bị loạn côn đánh chết? Theo ta thấy, là nhị thiếu gia tự mình cho người dọn đi thôi."

Người nói là Tào ma ma, nhũ mẫu từ nhỏ của Ngu phu lang, rất thân cận.

Ngu phu lang dở khóc dở cười: "Cái tên tiểu khỉ này, gả chồng rồi mà cũng dọn cả đồ trong phòng theo."

Tào ma ma cười nói: "Phu lang đặt làm bao nhiêu món đồ quý giá cho thiếu gia trong viện, thiếu gia luyến tiếc đó mà. Nhìn những thứ đó là nhớ đến phu lang thôi."

Ngu phu lang nghe vậy, sắc mặt dịu lại, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn: "Trước kia thì cứ lo nó đến nhà chồng bị ấm ức, còn nói nó cả ngày chỉ biết gây họa. Giờ thì người không còn ở trước mặt nữa, ta lại cứ canh cánh trong lòng. Đúng là một đứa con gây phiền toái."

"Trường Hành từ nhỏ đã hiểu chuyện, còn đứa ca nhi này đúng là đại ma vương gây họa. Gả đi rồi, mà vẫn khiến ta phiền lòng."

Tào ma ma thở dài: "Phu lang vẫn còn lo lắng cho nhị thiếu gia."

Ngu phu lang lắc đầu: "Không giấu gì ma ma, ta bắt đầu hối hận rồi. Hối hận vì đã gả nó đi xa như vậy, để nó một thân một mình chịu khổ. Thân thể nó yếu thế kia, không biết ăn uống có đầy đủ không, trời lạnh có đủ ấm không. Còn Trịnh Sơn Từ đối đãi với nó thế nào? Nhìn qua thì có vẻ là người chính trực, nhưng ta cũng chưa tiếp xúc sâu, chẳng biết gốc rễ hắn ra sao, chẳng biết con ta sống thế nào..."

Tào ma ma an ủi: "Đến Tết, nhị thiếu gia sẽ về thôi. Với lại, hạ nhân đi theo thiếu gia đều do một tay phu lang tuyển chọn, dạy dỗ. Kim Vân theo thiếu gia từ nhỏ, là người trung thành tận tâm. Nhị thiếu gia lại từng học quyền cước với đại công tử, giờ theo nhị cô gia đi nhậm chức, an trí người nhà xong thì trong phủ toàn là người Ngu gia ta, người cần thấy lo lắng là nhị cô gia mới đúng."

Ngu phu lang nghe đến đây, trong đầu hiện lên cảnh Ngu Lan Ý chống nạnh đứng đối diện nhị con rể, nhị con rể bị dọa đến run rẩy, trong khi đám nha hoàn người hầu Ngu gia vây thành một vòng không cho hắn chạy.

Ông bật cười phì một tiếng.

Người hầu, nha hoàn đi sau Ngu phu lang đều âm thầm bội phục. Không trách Tào ma ma luôn là người được Ngu phu lang tín nhiệm nhất — cái tài nói chuyện ấy, ai sánh bằng? Có đưa vào cung hầu hạ chủ tử cũng không uổng.

Ngu phu lang lại liếc nhìn sân viện trơ trọi một lần nữa, rồi khẽ thở dài, "mắt không thấy, lòng bớt phiền", bảo người cầm đèn lui ra.

Trở về phòng, thấy trên bàn bày mấy bức họa ca nhi và tỷ nhi ở kinh thành, Ngu phu lang liền tiến lại xem. Trường Dương Hầu không ngẩng đầu, vừa nhìn tranh vừa nói: "Ngươi trở lại rồi à? Ta thấy mấy bức này để bừa trên bàn, nên tiện tay cầm lên xem."

Ngu phu lang cởi áo choàng, đáp: "Trường Hành cũng đến tuổi rồi, ta đang chọn giúp nó vài mối. Có mấy nhà khá hợp, cũng là tùy ý để Trường Hành xem thử. Dù sao chuyện hôn nhân là chuyện của con, chúng ta chỉ góp ý, chứ không quyết định thay."

Ngu Trường Hành tuổi gần như Võ Minh Đế, trong khi hoàng đế đã có hai hoàng tử thì Trường Hành còn chưa lấy vợ. Ở kinh thành, người bằng tuổi hắn sớm đã làm cha, chỉ có hắn cứ chần chừ, không hề bận tâm chuyện hôn nhân. Tính tình hắn cũng bướng bỉnh, khiến Trường Dương Hầu và Ngu phu lang không khỏi phiền lòng.

Hai người nằm trên giường nghỉ ngơi, Trường Dương Hầu do dự một lúc rồi nói: "Chuyện hôn sự của Thời Ngôn, ngươi cũng nên quan tâm thêm một chút."

Vừa dứt lời, không gian lập tức im phăng phắc.

Ngu phu lang lạnh nhạt đáp: "Hầu gia xem ta là loại người nào? Ngu Thời Ngôn từ lúc chào đời, ta tuy không ưa, nhưng chưa từng dùng thủ đoạn gì đối phó. A cha hắn sinh xong thì mất, ta không khó dễ gì hắn, chỉ là không thương nổi thôi. Nó cũng tự hiểu, nên mấy dịp lễ Tết đều thu mình ở tiểu viện, không ra trước mặt ta quấy nhiễu."

"Ta xuất thân từ Quốc công phủ, lẽ nào lại làm ra mấy chuyện đê tiện, bẩn thỉu?"

Trường Dương Hầu nghe vậy trong lòng áy náy, dịu giọng nói: "Là ta lỡ lời, khiến ngươi đau lòng. Là ta không khéo ăn nói, xin lỗi ngươi."

Ngu phu lang đáp: "Hôn sự của Ngu Thời Ngôn, ta cũng đã để mắt đến. Có hai mối khá ổn. Một là con thứ ba nhà họ Thi, dòng dõi thư hương. Cha là Lễ Bộ lang trung, quan chức chính ngũ phẩm, gia phong nghiêm chỉnh, cha mẹ đều là người phúc hậu. Tam công tử văn nhã, đang làm ở Lễ Bộ, biết lễ nghĩa, cũng không có phòng nhì hay tì thiếp. Ta nghe nói, năm đó tham gia khoa cử, hắn nhất thời đầu óc rối loạn nên xin nghỉ ít lâu, vào chùa tĩnh tâm. Sau này tự cân nhắc chuyện nam nữ, lòng dạ cũng có chừng mực."

Trường Dương Hầu nghe xong liên tục gật đầu.

Ngu phu lang nói tiếp: "Còn một người nữa là con thứ nhà Trung Nghĩa Bá phủ, hiện làm quan chính lục phẩm ở Hàn Lâm Viện. Khi tư lịch đủ, sẽ được chuyển về Lục Bộ nhậm chức. Tuy là văn chức, nhưng vốn xuất thân từ nhà võ, nên tính tình thẳng thắn, dũng cảm. Có điều sau khi cập quan, trong hậu viện cũng thu nhận vài phòng nhì. So với người thứ nhất thì kém phần tinh tế, nhưng cũng coi như ngay thẳng."

"Ngươi thật có lòng." Trường Dương Hầu đưa tay nắm lấy tay Ngu phu lang.

Ngu phu lang cười lạnh, rút tay ra: "Ta không phải người hẹp hòi. Chỉ cần hắn an phận thủ thường, hầu phủ sẽ chuẩn bị cho hắn một phần của hồi môn đàng hoàng, đưa hắn gả đi là xong."

"Tóm lại, chỉ là tiễn một người ra khỏi cửa."

Ngu Thời Ngôn gả đi là tốt nhất, bằng không cứ ở lại hầu phủ, chỉ cần nhìn thấy hắn là như có cái gai đâm vào tim. Gả ra ngoài, sống cuộc đời của mình, ít trở lại hầu phủ là ổn.

Trường Dương Hầu biết rõ hai nhà trong kinh mà Ngu phu lang đang nhắm tới, trong lòng càng thêm áy náy. Chuyện Trường Hành, ông không phải lo; nhưng với Ngu Lan Ý, về sau ông nhất định phải để tâm hơn, phải chăm sóc cho hai vợ chồng son nhiều hơn. Dù sao cũng phải nghĩ cách để nhị con rể có thể hồi kinh.

Ngu phu lang xoay người cuộn chăn, nằm nghiêng sang bên ngủ.

...

Hôm sau, Tào ma ma liền đem tin tức về hai vị công tử đến báo cho Ngu Thời Ngôn. Hắn hơi mỉm cười, hành lễ nói: "Đa tạ phu lang vì ta mà nhọc lòng, trong lòng ta thật cảm kích."

Tào ma ma nói: "Tam thiếu gia biết phu lang nhà ta đối đãi ngài tốt là được rồi. Ngày trước chủ mẫu trong nhà nào có ai chu toàn như vậy. Nếu tam thiếu gia không có ý kiến, chọn một người thích hợp, phu lang sẽ sắp xếp để hai bên gặp mặt."

Ngu Thời Ngôn gật đầu: "Ta không có ý kiến."

Tào ma ma hành lễ lui ra: "Vậy để ta về bẩm lại với phu lang."

Ngu Thời Ngôn vẻ mặt điềm tĩnh, trong lòng lại thở phào. Sau đó, hắn cũng sai người đi thăm dò thông tin, quả nhiên trùng khớp với những gì Ngu phu lang đã nói. Hắn cảm thấy yên tâm — bản thân hắn cũng muốn rời khỏi hầu phủ.

Người hầu bên cạnh hỏi nhỏ: "Thiếu gia, ngài định chọn ai?"

"Đợi gặp mặt mới biết." Ngu Thời Ngôn trong lòng hơi nghiêng về Thi gia tam công tử, đối với lai lịch của người này có phần tò mò.

Thi tam công tử hiện đang làm Lang trung ở Lễ Bộ, từng có thời gian ẩn cư tại chùa. Năm đó, trưởng bối trong nhà thay phiên đến khuyên nhủ cũng không lay chuyển được hắn, suýt nữa bị hắn thuyết phục đến mức phải xuống tóc làm hòa thượng. Sự việc khiến cả nhà kinh hãi, ai nấy đều cho rằng người này có phần khác thường.

Võ Minh Đế sau khi biết chuyện thì bật cười ha hả: "Người này thật thú vị."

Sau đó, hắn được đưa vào Lễ Bộ làm quan, nghe nói hoàng đế cũng mang ý trêu chọc mà sắp xếp như vậy.

Người hầu nhắc nhở: "Trung Nghĩa Bá phủ nhị công tử thân phận cao quý, e rằng càng xứng đôi với tam thiếu gia."

Ngu Thời Ngôn lạnh nhạt nói: "Ta không xem trọng hắn. Xuất thân từ võ, nay chuyển làm văn, hiện tại chỉ tạm giữ chức ở Hàn Lâm Viện, chứng tỏ năng lực chưa đủ để vào Lục Bộ. Hắn không phải tam giáp, vậy mà vẫn muốn vào Hàn Lâm, chẳng qua là chưa đủ bản lĩnh, phải nhờ thêm tư lịch để sau này dựa vào gia thế mà tìm được chức tốt."

"Đương kim bệ hạ vốn rất coi trọng sự liêm chính và việc thi cử. Những chuyện luồn lách như vậy nếu có xảy ra, thì cái chức đó cũng chẳng đáng là bao — cùng lắm chỉ là vị trí nhàn tản mà thôi."

...

Trong lúc Ngu phu lang còn đang đau đầu vì chuyện hôn sự của Ngu Thời Ngôn ở kinh thành, thì tại Tân Phụng huyện, Ngu Lan Ý vẫn đang nằm trên giường dưỡng bệnh. Hắn thèm ăn trái cây.

Kim Vân khó xử nói: "Thiếu gia, ở đây trái cây ít lắm. Hiện giờ chỉ có mỗi quýt là còn bán."

Ngu Lan Ý: "?"

Hắn nằm vật ra giường, cảm thấy đời này không còn gì luyến tiếc: "Vậy thì bóc cho ta một quả quýt ăn thử đi."

Kim Vân vâng lời, lột cho cậu một quả. Ngu Lan Ý ăn vài múi, vị chua xộc lên khiến mặt cậu nhăn lại như trái khổ qua. Thế nhưng đã nhiều ngày chỉ ăn đồ thanh đạm, nay có vị chua kí.ch thí.ch vị giác, lại thấy cũng không tệ. Càng ăn càng thấy có hương vị.

"Kim Vân, ngươi cũng ăn thử một múi đi."

Kim Vân ăn xong cũng nhăn mặt lại.

Ngu Lan Ý lại giục: "Kim Vân, bóc thêm cho ta một quả nữa."

Kim Vân đành cầm thêm quả nữa lột ra cho cậu. Trong lòng thì khó hiểu: quả quýt chua lè thế này mà thiếu gia cũng ăn hết được? Trước kia thiếu gia có bao giờ đụng đến loại quả chua như vậy đâu...

Kim Vân thấy Ngu Lan Ý cầm quả quýt, vừa ăn vừa ra chiều thích thú, ánh mắt sáng lấp lánh.

Hắn bỗng linh quang lóe lên — chẳng lẽ thiếu gia có rồi?

Tính lại ngày tháng, nếu bắt đầu từ hôm thành thân, mà mấy lần kia động tác lại chẳng nhẹ nhàng gì... Nếu thế thì cũng không hẳn là không thể xảy ra chuyện.

"Thiếu gia..." Kim Vân hạ giọng, thần thần bí bí nhìn Ngu Lan Ý.

Ngu Lan Ý nhíu mày: "Kim Vân, ngươi làm sao vậy? Sao cứ lấm la lấm lét, kỳ quái thế."

...

Kim Vân làm mặt quỷ: "Thiếu gia, ngài... có phải... có rồi không?"

Ngu Lan Ý giật mình đến mức quả quýt rơi luôn xuống giường.

Hắn nghiêng đầu."A!.

"Ta không có! Sao ta lại có được?!" cậu nói năng lộn xộn: "Ta làm sao mà có?!"

Chính cậu còn chẳng biết mình có hạt giống đâu, sao lại có thể xảy ra chuyện ấy được?

"Thiếu gia, hay là... để tiểu nhân đi mời đại phu đến bắt mạch thử xem?" Kim Vân dè dặt đề nghị.

Ngu Lan Ý nén giận.

"Không cần! Ta có hay không, ta còn không biết à?!" Cậu trừng mắt nhìn Kim Vân.

Nhưng Kim Vân nhìn cậu, trên mặt lại viết rõ rành rành một câu: "Không chắc đâu."

Ngu Lan Ý hậm hực, cúi đầu ăn tiếp vài múi quýt nữa để át đi ngượng ngùng.

Kim Vân vẫn yên lặng quan sát bằng ánh mắt càng lúc càng hoài nghi.

Cùng lúc đó, Trịnh Sơn Từ đang xem xét sổ hộ tịch của Tân Phụng huyện thì phát hiện một điều khác thường — trong đó có rất nhiều quân hộ và goá phụ.

Hắn cau mày nói: "Vượng Phúc, gọi Giang chủ bộ tới cho ta."

"Dạ, đại nhân."

Chẳng bao lâu sau, Giang chủ bộ tới nơi, cúi người hành lễ.

Trịnh Sơn Từ hỏi: "Ngươi nói xem, vì sao trong hộ tịch Tân Phụng huyện lại có nhiều quân hộ như vậy?"

Quân hộ khác với dân thường, là hộ gia đình được triều đình quy định gánh vác trách nhiệm binh dịch. Khi đã thành quân hộ, cả đời nối đời làm lính, không được tự ý thoát khỏi thân phận đó. Nghĩa vụ ấy còn được kế thừa — cha chết, con thay, anh mất, em gánh.

Việc quản lý quân hộ cũng không giống dân thường. Huyện nha có trách nhiệm phát lương thực, muối và quân trang, mỗi năm báo danh sách lên Hộ Bộ để được cấp ngân lượng tương ứng. Đổi lại, quân hộ được miễn giảm phần nào thuế khóa.

Giang chủ bộ chắp tay đáp: "Chúng ta gần biên giới, lại dân cư thưa thớt, triều đình vì ổn định dân tình nên năm xưa dẫn binh lính từ biên cương về an cư lập nghiệp ở đây. Bởi vậy quân hộ mới nhiều."

Trịnh Sơn Từ gật đầu: "Ta hiểu rồi."

"Ngày mai ngươi theo ta đi xem ruộng đất một chuyến."

Giang chủ bộ mừng rỡ: "Tuân lệnh, Trịnh đại nhân."

Tân Phụng huyện nghèo là có lý do: một nửa diện tích toàn là đất cát, khó trồng trọt; còn lại lại nghèo vì giao thông. Đường đi cực khó, lại chẳng có ai buôn bán, nên thương nhân cũng chẳng thèm bén mảng. Thương nhân thì trọng lợi, không có lời thì chẳng ai muốn tới.

Trịnh Sơn Từ đã quan sát — các huyện khác đều có đường thông, có thương lữ qua lại. Duy chỉ con đường vào Tân Phụng là vắng hoe, trước không người, sau cũng chẳng có ai theo.

Hắn từng làm việc trong thư viện, công vụ nhàn hạ, đọc được không ít sách: 《Gieo giống nơi sa mạc — phương pháp canh tác tự nhiên và an ninh lương thực toàn cầu》, 《Thực vật hoang mạc Trung Quốc》, 《Ký sự bồi dưỡng đất khô — địa chí thực vật ở sa mạc》...

Tri thức đều nằm sẵn trong đầu.

Ngoài sách vở, Trịnh Sơn Từ còn biết sa mạc đôi khi cũng có thể sinh ra mỏ vàng — tuy xác suất thấp, nhưng vẫn là khả năng. Tuy nhiên, hắn không đặt quá nhiều kỳ vọng vào đó.

Ngày mai, hắn muốn đích thân đi khảo sát địa hình, thổ nhưỡng mới có thể đưa ra nhận định chính xác.

Nói ra thì cũng khó trách, Trịnh Sơn Từ đến giờ vẫn chưa có thực tiễn, toàn dựa vào sách vở. Giờ phải từng bước chạm vào thực tế, học hỏi mà làm. Hắn vừa nghĩ vừa nhìn lại sổ hộ tịch đầy quân hộ của Tân Phụng huyện, chỉ biết khẽ thở dài.

Triều đại nào Hộ Bộ cũng chặt chẽ, muốn moi được ngân lượng từ đó, nào phải chuyện dễ. Nhưng Trịnh Sơn Từ vẫn quyết định thử, sẽ viết một bản tấu trình thật tốt để xin ngân khoản hỗ trợ.

Hắn gãi gãi mặt, rồi tiếp tục xử lý công vụ. Hôm nay phải xem qua mấy hồ sơ mấu chốt. Quan mới nhận chức, việc đầu tiên là "đốt ba đống lửa", hắn phải nắm rõ tình hình Tân Phụng huyện, thì mới biết cách giúp huyện thành này khấm khá, giúp dân sống đủ đầy.

Đã nhận chức huyện lệnh Tân Phụng, Trịnh Sơn Từ liền quyết tâm phải làm cho ra trò.

Tối đến, Trịnh Sơn Từ rửa mặt xong, về phòng thì thấy Ngu Lan Ý đang nằm nghiêng trên giường, chân đung đưa, xem thoại bản. Trong tay còn cầm quả quýt ăn dở. Buổi chiều ở nhà quá chán, Ngu Lan Ý liền sai Kim Vân ra ngoài mua thoại bản, chỉ chọn loại có yêu tinh và thư sinh.

"Trịnh Sơn Từ, ăn quả quýt đi!" Ngu Lan Ý thấy hắn vào, mắt sáng lên, lập tức chìa quả quýt trong tay ra.

Không ngờ Trịnh Sơn Từ thật sự đưa tay nhận lấy, cắn một múi, mặt lập tức nhăn lại: "Chua quá!"

Ngu Lan Ý nhìn thấy vẻ mặt ấy liền cười tươi rói: "Ta ăn thì vừa miệng."

Trịnh Sơn Từ ngẩng đầu: "Ngươi cố tình phải không?"

Ngu Lan Ý hất cằm đắc ý: "Ta chính là cố tình đó, làm sao? Có bản lĩnh thì ngươi cắn lại ta đi."

Trịnh Sơn Từ đúng là không làm gì được cậu. Đánh không nỡ, mắng không xong, còn có khi bị cậu đập cho một chùy.

Hắn chỉ dám túm tay áo thường của cậu, còn quan bào thì không dám để bị giày vò.

Hắn đành lựa lời hỏi sang chuyện khác: "Hôm nay thân thể thế nào rồi?"

"Cũng tạm. Nhưng vẫn phải ăn thanh đạm." Ngu Lan Ý bĩu môi: "Trong miệng chẳng có mùi vị gì cả."

Trịnh Sơn Từ cười cười: "Sao lại không có, rõ ràng là một vị chua lè."

Ngu Lan Ý: "..."

Cậu giận đến mức muốn đánh người, kéo tay áo quan bào của Trịnh Sơn Từ một cái, khiến hắn bị kéo nghiêng ngồi xuống mép giường. Ngu Lan Ý ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt hắn, ánh mắt dừng lại nơi hầu kết. Người trước mắt áo mũ chỉnh tề, bộ dạng lại tuấn tú nghiêm trang.

Ngu Lan Ý chợt thấp giọng hỏi: "Vậy ngươi... dám nếm thử lại không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK