Mục lục
Phu Lang Ta Là Nam Phụ Ác Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Trường Hành và An ca nhi dùng xong cơm trưa, hai người cùng nhau đi nghỉ trưa. Màn giường buông xuống che nắng, Ngu Trường Hành nằm trên giường, duỗi tay ôm lấy eo An ca nhi, đầu ghé sát sau cổ hắn. Tư thế ấy mang theo cảm giác chiếm hữu và khống chế rất rõ.

An ca nhi rất quen với vòng tay của Ngu Trường Hành, cảm thấy an tâm, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp.

Khi An ca nhi tỉnh lại, Ngu Trường Hành đã không còn ở trên giường. Hắn rời giường rửa mặt, người hầu nhỏ giọng báo: "Thế tử đang ở thư phòng đọc sách."

"Kia ta sửa sang lại tay nải trước đã." An ca nhi vẫn chưa kịp thu dọn đồ đạc mang từ An Tín Hầu phủ sang.

Hắn mở tủ quần áo. Mấy bộ y phục thường mặc của Ngu Trường Hành được treo gọn ở tầng trên, quan bào của phó thống lĩnh cấm quân cũng được đặt trong đó. An ca nhi treo quần áo thường dùng của mình bên cạnh, còn lại xếp gọn vào ngăn dưới.

Trên bàn trang điểm là son phấn hắn hay dùng, vài món trang sức nho nhỏ, ngoài ra không mang theo gì thêm. Nhà của Ngu Trường Hành rộng rãi, đồ dùng đầy đủ. An ca nhi lấy bình hoa từ nhà mẹ đẻ mang sang, đặt lên bàn.

"Thiếu gia, trong vườn có rất nhiều hoa, nếu ngài thích có thể ra ngắm một vòng."

An ca nhi gật đầu.

Người hầu bật cười: "À, quên sửa miệng rồi. Về sau không thể gọi thiếu gia nữa, phải gọi là chính quân."

An ca nhi nghe vậy không khỏi thẹn thùng. Hắn và Ngu Trường Hành vừa mới thành thân, tình cảm đang thắm thiết. Chỉ cần ai nhắc đến chuyện liên quan tới Ngu Trường Hành trước mặt hắn, trong lòng đều thấy ngượng ngùng.

Chính quân thì chính quân vậy.

"Chính quân nghỉ được một canh giờ, phòng bếp có đưa điểm tâm tới. Người trong bếp còn hỏi chính quân khẩu vị, ta liền nói với họ món ngài thường dùng."

"Chuyện nhỏ này giao cho ngươi xử lý là được. Ngươi theo ta đến Hầu phủ, sau này chính là quản sự trong viện này." An ca nhi nói.

Người hầu mặt đầy vui mừng: "Ta chỉ sợ mình làm chưa tốt, khiến chính quân phải bận tâm."

"Ta cũng giống ngươi, mới đến nơi này. Về sau đây là nhà của chúng ta, cùng nhau quản tốt cái viện này." An ca nhi dịu dàng đáp.

"Dạ, chính quân."

An ca nhi ăn vài miếng điểm tâm rồi ngồi xuống xem sổ sách trong phủ. Hắn muốn tự mình nắm rõ để có thể quản lý tốt. Ngu Trường Hành là đích trưởng tử, từ nhỏ đã được Ngu phu lang chuẩn bị đầy đủ gia sản.

Tính toán tỉ mỉ một lượt, An ca nhi phát hiện chỉ riêng khế đất của Ngu Trường Hành đã rất nhiều, trong đó không ít là ruộng đất và châu báu do bệ hạ ban thưởng. Một mình hắn đã có khối tài sản vượt xa cả nhà họ An.

An ca nhi đây là lần đầu tiên thấy nhiều tài sản đến thế.

Ngu Trường Hành cũng không để tâm tới bạc. Mấy năm trước khi quốc khố thiếu thốn, hoàng đế còn không thường ban thưởng, nhưng mấy năm gần đây có chút dư dả, mỗi năm Ngu Trường Hành đều được ban thưởng. Hoàng đế nghĩ, đã muốn ban thì ban cho thư đồng của mình là chắc nhất.

Ngu Trường Hành lãnh bổng hàng tháng, chi tiêu trong phủ cũng không thiếu, bản thân ăn ở đơn giản, đến cuối tháng còn giúp đỡ Ngu Lan Ý. Hắn thật sự chẳng đặt nặng chuyện tiền bạc.

Lúc này, Ngu Trường Hành đọc xong một đoạn binh thư liền rời thư phòng, định xem An ca nhi đã tỉnh chưa. Nếu chưa thành thân, chắc hắn đã ra ngoại thành cưỡi ngựa, chứ chẳng ngồi đọc sách trong thư phòng như thế này.

Vừa bước vào phòng, đã thấy An ca nhi đang tính sổ sách. Hắn tiến lại gần, An ca nhi ngẩng đầu nhìn, liền cười: "Trong phủ có phòng thu chi, ngươi có việc cứ gọi họ lên."

An ca nhi gật đầu cười: "Ta xem vùng ngoại ô có mấy khu đất, muốn nhờ người khai khẩn một nửa làm ruộng, còn lại làm vườn hoa."

Hắn ngượng ngùng cười: "Ta nghĩ hoa tươi có thể bán được giá, nhưng mà cũng có chút tư tâm, ta muốn có một vườn hoa."

Ngu Trường Hành nói: "Chuyện trong nhà ngươi làm chủ. Ngươi thích thì cứ làm, thích vườn hoa thì lập vườn hoa."

An ca nhi nghe vậy ánh mắt liền sáng rỡ.

Việc trong viện, An ca nhi cần có quyền làm chủ và tự quyết, trong mắt Ngu Trường Hành đó là điều đương nhiên. Hắn phụ trách ngoại sự, còn An ca nhi trông coi nội vụ. Mỗi người một phần, không xâm phạm lẫn nhau.

Đến giờ cơm tối, An ca nhi cùng Ngu Trường Hành tới chính đường. Món ăn trong phủ nghiêng về thanh đạm, song cũng có vài món cay, hợp khẩu vị đôi bên.

Ngu phu lang nói: "Ngươi nếm thử món thịt viên tứ hỉ này xem."

An ca nhi ngoan ngoãn đáp lời.

Ngu phu lang càng nhìn càng vừa lòng. Khi mới sinh hạ Ngu Lan Ý, hắn từng muốn dạy dỗ thành một ca nhi ôn nhu quý khí, về sau có thể dẫn theo tham dự yến hội, để người ta nhìn vào phải trầm trồ khen ngợi: nuôi được một đứa nhỏ như thế thật không dễ.

Nay nhớ lại, không nói cũng đành.

An ca nhi là danh môn ca nhi được người trong kinh thành tán dương, nay có một người con dâu như thế, Ngu phu lang cảm thấy chẳng khác gì con ruột do mình sinh dưỡng. Trường Dương Hầu thì hỏi Ngu Trường Hành chuyện triều chính, hai người trò chuyện bên này, còn Ngu phu lang hỏi An ca nhi đã quen chưa, mỗi người một đề tài.

"Coi nơi này như nhà mình là được. Bữa tối nhà ta thường ăn chung, nếu buổi trưa muốn qua đây ăn cũng cứ đến. Buổi tối nếu muốn ăn khuya thì cứ sai nhà bếp nấu, trước kia họ không quen làm món khuya, là do Lan Ý đi chợ đêm tìm một đầu bếp về. Giờ món gì cũng có thể làm. Có thể chịu khổ, nhưng không được chịu đói."

An ca nhi không ngờ Ngu phu lang lại dễ gần như vậy, trong lòng có chút vui mừng, liền gật đầu.

"Nhà ta cũng không có nhiều quy củ, không cần phải dậy sớm thỉnh an đâu. Nếu muốn ngủ thêm một chút thì cứ ngủ." Ngu phu lang từ sau khi có Trường Hành và Lan Ý thì cũng chẳng còn ai đến thỉnh an nữa.

Ngu Trường Hành lúc nhỏ còn từng dậy sớm thỉnh an, sau khi được chọn làm bạn đọc thì mỗi ngày đều vào cung. Còn Ngu Lan Ý thì cứ như tiểu trư, mỗi ngày ngủ nướng, hắn còn lâu mới nghĩ đến chuyện thỉnh an.

Ngu phu lang bèn thôi luôn, sáng nào cũng ngủ thêm một chặp.

An ca nhi nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, "Dạ, a cha."

Sau bữa tối, An ca nhi theo Ngu phu lang dạo một vòng trong hoa viên. Trường Dương Hầu gọi Ngu Trường Hành vào thư phòng căn dặn vài việc. An ca nhi vươn tay kéo tay Ngu phu lang, Ngu phu lang mỉm cười vỗ vỗ tay hắn.

"Tới đây rồi thì phải sống cho tốt. Ta xem Trường Hành rất thích ngươi, sau này sinh thêm mấy đứa nhỏ nữa thì càng náo nhiệt. Trường Hành không phải đứa hồ đồ, nếu nó có chỗ nào không đúng, ngươi cứ tìm ta, ta thay ngươi làm chủ."

"Tướng công hắn tốt lắm." An ca nhi đỏ mặt.

An ca nhi đưa Ngu phu lang đi dạo xong liền trở về viện. Phòng bếp đưa đến món cao hoa lê, An ca nhi nếm vài miếng rồi đặt xuống — hắn không dám ăn nhiều, sợ mập.

Ngồi trong sân, ngẩng đầu nhìn trời, gió nhẹ mang theo hương hoa từ trong vườn thoảng qua, An ca nhi mỉm cười. Ngày đầu tiên sau khi gả vào phủ, mọi thứ cứ như trong mộng — cha mẹ chồng hiền hậu, tướng công chính trực, tiền đồ rộng mở, gia sản đầy đủ.

An ca nhi chợt nghĩ, cô nương và ca nhi trong kinh thành ai cũng muốn gả cho Ngu Trường Hành không phải không có lý. Gả cho hắn, ngày tháng sau này đều yên ổn, chỉ cần an phận, liền là những tháng ngày ca nhi ao ước nhất.

An ca nhi cầm quạt xếp phe phẩy, ngửa đầu ngắm sao, trong lòng nhẹ nhõm tự do.

Ngu Trường Hành từ hành lang dài bước tới, đến bên cạnh An ca nhi rồi cũng nằm lên ghế, cùng hắn ngắm sao. Rất hiếm khi Ngu Trường Hành có thời khắc nhàn nhã thế này, lại còn đủ nhàn tâm để ngắm trời đêm. Chỉ là thấy An ca nhi ngẩng đầu nhìn sao, hắn liền làm theo.

Hắn vươn tay nắm lấy tay An ca nhi.

An ca nhi như bị một luồng điện nhỏ chạy qua, lúc đầu hơi ngượng, sau đó chậm rãi buông lỏng, rồi phản nắm lấy tay Ngu Trường Hành.

Ngu Trường Hành thật thích nắm tay hắn, An ca nhi nghĩ thầm.

Tối qua, cũng chính tay này nắm lấy hắn trên giường, áp chặt từ phía sau.

An ca nhi ở Trường Dương Hầu phủ thích nghi rất nhanh. Đến ngày thứ ba, khi hồi môn, Ngu Trường Hành đã chuẩn bị đầy đủ lễ vật, cùng An ca nhi quay lại An Tín Hầu phủ.

An Tín Hầu phu nhân thấy hai phu thê cùng nhau về, An Tín Hầu thì ngồi nói chuyện cùng Ngu Trường Hành, bà liền kéo con mình vào trong phòng để nói chuyện riêng. Đầu tiên là ngắm kỹ An ca nhi một lượt, khiến hắn đỏ mặt.

"Thấy ngươi khí sắc tốt, ta yên tâm một nửa. Cô gia ngươi bấy lâu bên người không có ca nhi hay nữ nhân, bên ngoài còn có lời đồn rằng hắn thích nam nhân."

An ca nhi nghe xong dở khóc dở cười: "Đó toàn là lời đồn nhảm, tướng công con rất tốt."

An Tín Hầu phu nhân lại hỏi hắn ở Ngu phủ sống ra sao, Trường Dương Hầu và Ngu phu lang đối đãi thế nào. An ca nhi trả lời từng chuyện một: "Nương, ngài không cần lo cho con."

"Ngươi sống tốt, ta cũng không lo lắng nữa. Kế tiếp phải lo liệu hôn sự cho đại ca ngươi."

An ca nhi cùng mẫu thân trò chuyện một hồi, tâm tình càng thêm thư thái. An Tín Hầu phu nhân cũng yên lòng hơn với hắn, càng nghĩ càng thấy chuyện Trương thế tử từ hôn lại thành việc may, nếu không sao có được mối hôn sự tốt thế này. Về sau hai nhà còn phải qua lại nhiều, gắn kết quan hệ thêm khăng khít.

Hai người ở An Tín Hầu phủ dùng cơm trưa xong trở về nhà, An ca nhi thấy cha mẹ và đại ca đều mạnh khỏe, trong lòng cũng yên ổn hơn.

Ngu Trường Hành nói: "Ngươi muốn đi thăm bọn họ thì cứ đi."

Nhà cao cửa rộng, ra ngoài đều phải báo với trưởng bối, đợi đồng ý mới được về nhà mẹ đẻ — nhưng nhà này không câu nệ như thế.

An ca nhi gật đầu, nhẹ tay giúp Ngu Trường Hành c.ởi áo ngoài: "Ta đã biết."

Ngu Trường Hành nắm lấy tay hắn, cúi đầu hôn lên môi hắn, tay kia lần ra sau lưng nhẹ vu.ốt ve, rồi ôm cả người hắn vào lòng.

An ca nhi ngửa đầu, ánh mắt mê ly.

...

Sau ngày thứ ba lại mặt, Ngu Trường Hành phải vào cung thượng giá trị, An ca nhi thì ở nhà. Đến cấm quân doanh, đám thuộc hạ còn trêu chọc hắn, bị Ngu Trường Hành đá cho một cước, cười vang cả doanh trướng.

Ngu Trường Hành hạ giá trị trở về, thấy An ca nhi đang chờ, trong lòng liền an ổn. Về sau mỗi lần trở về, trong nhà luôn có người chờ hắn, nghĩ tới hắn.

Ngu phu lang cũng từng chờ hắn, nhưng cảm giác ấy khác với An ca nhi. Tại khoảnh khắc ấy, lòng Ngu Trường Hành mềm nhũn, càng tin mình chọn An ca nhi là đúng. Tất cả những gì An ca nhi có, hắn đều yêu thích.

Ngu Trường Hành nhìn nghiêng sườn mặt của hắn, khẽ nhúc nhích ngón tay.

Về sau, hai người sẽ như vậy mà cùng nhau đi hết đời.

Ngu Trường Hành nghĩ đến đó, tâm cũng dần mềm xuống. Hắn từng cân nhắc đủ thứ khi chọn phu lang: thân phận, tính cách, dung mạo. May thay, An ca nhi đều phù hợp.

Vì thế, hắn mới có thể quả quyết hạ quyết định, nếu không e là đã lỡ mất nhau.

Hai người ngồi ngoài sân một lúc, An ca nhi kể lại tình hình trong phủ, Ngu Trường Hành thì lật tủ lấy quần áo đi tắm.

"Ngươi xử lý là tốt rồi, ta cảm thấy..." Ngu Trường Hành vừa nói vừa khép cửa phòng tắm.

An ca nhi hơi đỏ mặt, lấy chiếc khăn còn dang dở ra thêu, nhưng tâm trí chẳng ở trên hoa văn, chỉ để tay theo thói quen mà khâu từng mũi.

Ngu Trường Hành tắm xong bước ra, đang lau tóc. An ca nhi cũng đã tẩy trang, ngồi bên giường tiếp tục thêu. Ngu Trường Hành ghé nhìn mấy lần rồi nói: "Buổi tối đừng thêu nữa, hại mắt."

An ca nhi lập tức nghe lời, thu kim chỉ lại.

"Ta thấy có chiếc áo tay đã rách — cái áo màu huyền ấy. Ta giúp ngươi vá lại."

Hắn thấy chiếc áo ấy hơi cũ, mà Ngu Trường Hành không chịu bỏ, ắt hẳn có nguyên do.

Ngu Trường Hành đáp: "Chiếc áo đó là do bệ hạ khi còn là hoàng tử, từng cùng ta ra ngoài chơi, mua cho ta."

An ca nhi vốn biết Ngu Trường Hành và Võ Minh Đế thân thiết, giờ ghi nhớ kỹ trong lòng.

"Đa tạ ngươi."

An ca nhi khẽ lắc đầu: "Chuyện này là ta nên làm."

Ngu Trường Hành hôm nay mở tủ quần áo tìm áo trong, nhìn thấy bên trong tủ đã đầy ắp, hắn không khỏi sửng sốt. Trước kia quần áo của hắn chỉ đơn điệu lấy huyền, hôi, thanh lam làm chủ, mà giờ đây tủ áo lại rực rỡ hẳn lên, có cả áo choàng màu lam nhạt, thiển hoàng, trong ngăn tủ phảng phất mùi hương dịu nhẹ.

Mùi hương ấy, hắn từng ngửi thấy trên người An ca nhi. Lúc này ngửi được hương kia, hắn chỉ cảm thấy bản thân bị An ca nhi bao phủ bốn phía.

Hắn cầm lấy áo trong đi rửa mặt, thầm nghĩ sau này cũng nên mua thêm mấy bộ xiêm y mới, nếu không nhìn sang tủ bên kia sẽ thấy chênh lệch quá rõ.

Ngu Trường Hành định chờ ngày nghỉ tắm gội sẽ cùng An ca nhi đi mua xiêm y, cũng muốn dẫn hắn đi cưỡi ngựa.

Huân quý con cháu ai cũng phải biết cưỡi ngựa đôi chút, không tinh thông cũng không sao, hắn có thể dạy.

Nếu An ca nhi muốn hắn cùng làm việc gì, Ngu Trường Hành đều sẵn lòng, xem như là trải nghiệm điều mới mẻ. Mỗi người đều có điều mình thích, có điểm trùng, có điểm chẳng trùng.

An ca nhi nằm xuống giường, đưa tay níu lấy vạt áo Ngu Trường Hành, ghé tới hôn lên môi hắn. Ngu Trường Hành vốn không hay cười, nhưng mỗi khi cười lại mang theo nét sắc sảo tuấn mỹ, đôi môi mỏng lại rất mềm.

Hắn đưa tay vòng ra sau cổ An ca nhi, dùng chút sức kéo người kia vào lòng, cùng hắn môi lưỡi dây dưa.

An ca nhi đỏ mặt lùi ra, môi lưỡi vẫn còn tê tê, chân tay mềm nhũn.

Ngu Trường Hành khẽ thở, ánh mắt nhìn An ca nhi đầy dịu dàng, tay còn vuốt nhẹ sau cổ hắn.

"Nghỉ tắm gội ngày ta định cùng ngươi đi mua mấy bộ xiêm y, tiện thể ra ngoại ô cưỡi ngựa. Ngươi đi cùng ta, được chứ?"

Tuy lời nói như hỏi, nhưng kỳ thực chẳng để lại đường lui. An ca nhi vốn chẳng muốn từ chối.

"Hảo."

Ngày nghỉ, Ngu Trường Hành quả nhiên cùng An ca nhi ra ngoài chọn xiêm y. Mấy ca nhi đi ngang qua thấy hai người cùng nhau mua sắm, lại thấy An ca nhi chọn áo cho Ngu Trường Hành, trong lòng vừa hâm mộ vừa ganh tị.

An ca nhi thật đúng là vận khí không gì sánh được — bên kia mới từ hôn với Trương thế tử, chưa bao lâu đã gả vào Trường Dương Hầu phủ làm chính quân. Ngày thành thân, bệ hạ và Phượng Quân đều thân chinh tới dự, thể diện lớn đến mức ngoài quốc công phủ và vương phủ ra, chẳng ai có được.

Chọn xiêm y xong, dặn chưởng quầy gửi về phủ, hai người liền cùng nhau đi cưỡi ngựa ngoại ô.

"Ngu đại nhân thành thân rồi."

"Nhìn thật khiến người ta hâm mộ. Có Ngu đại nhân làm tướng công, An ca nhi làm gì còn nghĩ tới Trương thế tử. So với Ngu đại nhân, Trương thế tử căn bản là..."

Mọi người gật đầu, ai nấy đều hiểu ý chưa nói hết lời.

Chờ đến ngày An ca nhi sinh con cho Ngu Trường Hành, sợ rằng bọn họ lại càng đỏ mắt hơn.

Khi Ngu Trường Hành được phong Hầu gia, việc đầu tiên hắn làm là vì Ngu Hòa Bách thỉnh phong thế tử. Khi tướng công đã là Hầu gia, thì nhi tử cũng thuận lý thành chương thành thế tử — chuyện đại cát.

Dù mang danh Hầu gia, Ngu Trường Hành vẫn chẳng khác gì xưa, chỉ thay quan bào. Phẩm cấp của Hầu gia còn cao hơn thống lĩnh cấm quân.

"Ta thêu cho ngươi cái túi tiền mới, ngươi thử xem." An ca nhi đưa túi tiền tới.

Ngu Trường Hành đeo túi vào: "Ngươi thêu thật khéo."

An ca nhi nay đã có thể tự nhiên nhận lấy lời khen của hắn.

"Ngươi thích là được." An ca nhi tiến tới, ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, tựa mặt vào lưng hắn.

Ngu Trường Hành hỏi: "Làm sao vậy?"

"Chúng ta như vậy yên ổn qua vài năm, ta thật lòng cảm tạ ngươi." An ca nhi khẽ nói. Ở Trường Dương Hầu phủ, hắn sống rất hạnh phúc, có hai đứa con đáng yêu. Mỗi lần hắn ngồi trong sân ngắm con chơi đùa, Ngu Trường Hành hạ giá trị xong cũng ra cùng chơi.

Cảnh tượng ấy giống hệt mộng tưởng thuở nhỏ của hắn — có một tướng công biết lo cho gia đình, yêu thương vợ con. Mà thật sự, sau giờ thượng triều còn dành thời gian chơi với con, chẳng phải ai cũng làm được.

Quan trọng hơn, An ca nhi phát hiện, bất kể thời gian trôi qua bao lâu, hắn vẫn yêu Ngu Trường Hành. Càng gần, tình càng sâu.

Ngu Trường Hành cúi đầu thì thầm bên vành tai hắn: "Ngươi đừng nói cảm tạ ta."

An ca nhi khẽ cười, khẽ đáp: "Được."

"Ngươi nên nói — ái ngươi."

Ngu Trường Hành hài lòng gật đầu.

"Ta có chuyện muốn nói với ngươi — ta muốn đi chinh phạt Man Di."

An ca nhi hơi ngẩn người, song vẫn gật đầu chấp thuận.

Ngu Trường Hành rời kinh thành, An ca nhi liền không ngủ được giấc nào trọn vẹn. Hắn vẫn luôn lo lắng, phải nhờ đại phu kê an thần tán mới khá hơn.

Trong lúc chờ đợi, An ca nhi làm được gì liền làm. Không phải việc lớn lao, nhưng hắn trích một phần tiền của mình giúp đỡ thê nhi binh lính, làm những việc trong khả năng.

Hắn từng đi cầu thần, từng lạy Phật, nhưng rồi hắn nghĩ — không thể chỉ biết cầu khấn, còn phải tự mình làm điều gì đó.

Vậy nên hắn liền đi làm.

...

"Chính quân, Hầu gia đã trở về!" Người hầu vui mừng chạy vào báo.

An ca nhi lần nữa nhìn thấy Ngu Trường Hành, cảm giác như mộng giữa ngày đêm.

Ngu Trường Hành bị thương ở chân, đi lại có chút bất tiện. Ngự y xem qua đều bảo cần tĩnh dưỡng.

"Không sao, chỉ cần ngươi còn trở về là tốt rồi." Tiễn ngự y, tiễn cha và a cha, tiễn cả hai đứa nhỏ ra ngoài — trong phòng chỉ còn lại hai người. An ca nhi dịu dàng nói.

"Mọi thứ khác, đều không quan trọng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK