Mục lục
Phu Lang Ta Là Nam Phụ Ác Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Sơn Từ trong lòng hoảng hốt, không kịp nghĩ ngợi gì thêm, vội vã chạy thẳng về phòng ngủ.

"Đã gọi đại phu chưa?"

Kim Vân theo sát phía sau: "Đã cho người đi mời rồi, hình như là do thiếu gia không quen khí hậu."

Trịnh Sơn Từ nhanh chóng bước vào phòng. Trong phòng, người hầu đang bưng chậu nước, giúp Ngu Lan Ý lau tay hạ sốt. Đại phu – một vị trung niên – đang ngồi bên bàn kê đơn.

Đây là đại phu ở An Thần Đường, được nha dịch mời tới khám cho phu lang của huyện lệnh. Vừa bắt mạch, ông đã đoán được bệnh căn là do khí hậu không hợp, chỉ là hiếm thấy trường hợp phản ứng nghiêm trọng đến mức này.

"Bốc theo đơn thuốc này ba thang, uống liên tục ba ngày. Nếu sau ba ngày vẫn chưa thấy đỡ, ta sẽ quay lại bắt mạch và điều chỉnh phương thuốc."

Kim Vân vội đón lấy đơn, khom người đáp lời.

Khí hậu không hợp thường kéo dài từ ba đến bảy ngày. Nếu ba ngày không đỡ, buộc phải đổi thuốc, có khi phải châm cứu hỗ trợ.

Ngu Lan Ý nằm trên giường, người mỏi rã rời, tim đập nhanh, khó thở, trán đắp một khăn vải mát, da tay nổi đầy hồng ban lấm tấm đỏ, nhìn qua mà giật mình.

Thấy Trịnh Sơn Từ bước vào, Ngu Lan Ý liền rụt tay lại, còn muốn giấu luôn cả gương mặt vào trong chăn.

Hắn vốn định ra ngoài tìm tửu lâu ăn chút gì, ai ngờ chưa kịp gọi món thì Kim Vân đã phát hiện trên tay hắn nổi hồng ban. Vừa nhìn thấy, Ngu Lan Ý hoảng đến không còn bụng dạ nào ăn uống, cuống quýt trở về phủ, cho người mời đại phu ngay.

Trịnh Sơn Từ bước lên một bước: "Đại phu, phu lang ta có gì đáng lo không?"

"Không nghiêm trọng, chỉ là phản ứng do thay đổi khí hậu, uống thuốc vài hôm là ổn." Vị đại phu họ Tống đáp lời, giọng ôn hòa.

"Về ăn uống, cần kiêng cữ điều gì không?" Trịnh Sơn Từ hỏi tiếp.

Tống đại phu xoắn râu, đáp: "Tốt nhất nên ăn nhạt, tránh đồ dầu mỡ. Cháo trắng là tốt nhất. Ẩm thực ở Tân Phụng huyện khá nặng, phu lang chưa quen sẽ khó thích ứng. Cần để cơ thể từ từ làm quen, không nên nóng vội."

Trịnh Sơn Từ gật đầu: "Vậy vì sao lại sốt? Có để lại hậu quả gì không?"

"Chỉ là sốt nhẹ. Giữ ấm và uống thuốc đầy đủ sẽ không sao. Ta xem mạch thấy phu lang thời nhỏ có nền tảng sức khỏe tốt, thể trạng không yếu."

"Cảm ơn đại phu. Xin hỏi quý tính đại phu?"

"Tại hạ họ Tống, huyện lệnh không cần khách sáo."

Trịnh Sơn Từ sai Vượng Phúc đưa Tống đại phu ra ngoài, lại cho người lui xuống hết, tự mình thay khăn và lau tay cho Ngu Lan Ý.

Hắn hỏi: "Hiện tại thấy trong người thế nào rồi?"

Ngu Lan Ý rầu rĩ đáp: "Cả người rã rời, chẳng còn chút sức lực nào."

Cậu rụt mặt vào trong chăn, chỉ để lộ tay.

"Không chỉ tay đâu, người cũng phải lau. Lát nữa để Kim Vân giúp ngươi lau người." Trịnh Sơn Từ vừa nói vừa vén chăn, thấy cổ cậu trắng nõn mà đã nổi đầy ban đỏ, trong lòng thắt lại, biết cậu khó chịu đến mức nào.

"Ngươi chưa ăn tối. Có muốn ăn gì không?"

Nghe vậy, Ngu Lan Ý mới thấy đói: "Ta muốn ăn cháo hải sản."

Cậu vẫn nhớ lời đại phu dặn, không được ăn đồ dầu mỡ. Trên người đầy hồng ban, mệt mỏi chưa đáng sợ bằng cảm giác ngứa ngáy này. Trịnh Sơn Từ chắc chắn cũng nhìn thấy rồi... Cậu lúng túng kéo chăn che mặt.

Giọng Trịnh Sơn Từ vang lên: "Càng che thì hồng ban càng nổi."

Ngu Lan Ý nghe xong đành hạ tay xuống, mắt long lanh ướt át. "Ngươi không thấy ta xấu à? Xấu vậy, đừng nhìn."

"Không xấu. Ai cũng từng bị nổi ban. Ta chỉ thấy bản thân có lỗi với ngươi."

Ngu Lan Ý ngẩn người, ngước nhìn Trịnh Sơn Từ. Bàn tay kia nhẹ nhàng đặt lên tóc, xoa xoa đầu cậu.

Cậu lập tức đỏ mặt.

Sờ đầu là chuyện không thể tha thứ.

Trịnh Sơn Từ rút tay về: "Ta đi sai người mua cháo hải sản."

Ngu Lan Ý khe khẽ "ừm" một tiếng.

Chờ Trịnh Sơn Từ rời khỏi, cậu mới vùi mặt vào tay, khẽ đá chân trong chăn, lòng vẫn còn rối bời.

"Dám sờ đầu ta? Gan lớn thật!" Cậu nghĩ đến đây, không nhịn được cười thành tiếng.

Kim Vân đi bốc thuốc, lại cho người nấu ngay, xong liền quay về. Gõ cửa: "Thiếu gia, ta vào nhé?"

"Vào đi." Ngu Lan Ý lập tức đổi lại vẻ yếu ớt.

"Thuốc đang sắc. Thiếu gia thấy trong người thế nào?" Kim Vân hỏi.

"Cũng tạm, chỉ là hơi đói. Trịnh Sơn Từ đã sai người đi mua cháo."

"Đại nhân vừa về đến phủ là vào thẳng xem ngài. Lúc nãy ta còn chưa kịp đi tìm, đã thấy người quay lại rồi." Kim Vân nói: "Ta nghĩ, chắc tiệc vừa rồi không phải loại tiệc linh đình gì."

Ngu Lan Ý liếc nhìn Kim Vân một cái, giọng mang theo ý khen ngợi: "Ngươi còn chú ý được mấy chuyện đó, không hổ là người bên cạnh ta, quả thật lanh lợi."

Kim Vân cười hề hề: "Việc gì liên quan đến thiếu gia, ta tất phải để tâm."

Trong phòng bếp biết đêm nay Trịnh Sơn Từ dự yến, đã sớm nấu sẵn một bát canh giải rượu. Thấy Trịnh Sơn Từ đích thân mang cháo hải sản về, người hầu cũng bưng canh giải rượu đến.

"Đại nhân, đây là canh giải rượu."

Tuy uống không nhiều, Trịnh Sơn Từ vẫn nhận lấy uống.

Hắn gõ cửa được đáp mới đẩy cửa vào. Trong phòng nến sáng lập loè, cửa sổ đóng kín, hơi ấm đọng lại. Kim Vân thấy Trịnh Sơn Từ vào, hiểu ý lui ra ngoài.

Trịnh Sơn Từ đặt cháo hải sản lên bàn, đỡ Ngu Lan Ý ngồi dậy, lót thêm gối phía sau rồi mới cúi người lấy bát cháo.

"Để ta đút ngươi ăn."

Ngu Lan Ý thử cử động tay, vẫn thấy mệt nên ngoan ngoãn há miệng nhận cháo từ Trịnh Sơn Từ.

Ăn xong, bụng ấm lên, tâm trạng cũng dễ chịu hơn hẳn.

"Trịnh Sơn Từ, ngươi đi dự tiệc, bọn họ có làm khó dễ gì không?"

Tinh thần Ngu Lan Ý đã khá hơn.

Trịnh Sơn Từ đáp: "Cũng tạm, chỉ là tiệc đón gió ngày đầu, chưa xảy ra việc gì gay gắt."

"Ngươi đi nghỉ đi, thay áo ngoài rồi rửa mặt. Trên người toàn mùi rượu, ta không muốn nghe ngươi nói chuyện trong tình trạng này."

Ngu Lan Ý nằm trên gối, không ngờ Trịnh Sơn Từ còn để tâm chi tiết như vậy.

Trịnh Sơn Từ vừa nghe tin y phát sốt nổi ban đã luống cuống, ở thời đại này y học hạn chế, sốt cao rất dễ nguy đến tính mạng.

Nếu thật xảy ra chuyện, hắn cũng chẳng biết làm thế nào.

Điều hắn lo không chỉ là vì Trường Dương Hầu phủ, mà chính là vì Ngu Lan Ý.

Lúc đi lấy áo trong, hắn vẫn không yên lòng, quay lại sờ trán Ngu Lan Ý lần nữa.

Ngu Lan Ý nhìn bóng lưng Trịnh Sơn Từ, rồi lại tự sờ trán mình.

Trịnh Sơn Từ vẫn còn lo cho mình sao?

...

Việc đón gió tẩy trần mà Thích huyện thừa sắp đặt lại khiến Trịnh Sơn Từ chiếm được uy thế. Các cường hào địa chủ trong huyện giờ đều dè chừng vị tân huyện lệnh trẻ tuổi này.

Nhớ tới cảnh Hạ gia chủ bị ép uống vài vò rượu ngon, trong lòng Thích huyện thừa cũng dâng lên một luồng khí lạnh.

Một người như vậy sao có thể là kẻ dễ sai khiến? Những mưu tính trước đó, giờ chỉ như trăng đáy nước, gió thoảng ngoài hiên.

Thích gia chủ nhìn thần sắc âm trầm của Thích huyện thừa, im lặng không dám nói gì. Cùng là người một nhà, hắn hiểu rõ: giờ nói gì cũng sai.

Nhận rõ thực tế sớm chừng nào, mới là thượng sách chừng đó.

Trình gia chủ về đến phủ, Trình phu nhân định bước lên cởi áo choàng cho chồng thì bị xua tay: "Ta đi bái kiến phụ thân trước đã."

"Lão gia, phòng bếp có chuẩn bị canh giải rượu."

Thanh âm tan vào không trung. Trình phu nhân thu lại áo choàng, ngửi được mùi son phấn vương lại trên người chồng, vẫn giữ nguyên nụ cười: "Đêm nay để tân nạp di nương hầu hạ lão gia."

"Vâng, phu nhân."

Trình gia chủ không biết chuyện đó, chỉ nhanh chóng đến gặp phụ thân. Vừa bước vào đã bẩm báo:

"Phụ thân, hôm nay con đi dự tiệc, vị Trịnh đại nhân này tính tình không dễ đối phó, làm người cũng rất cứng rắn."

Trình Nho đang ngồi, bên cạnh là vài tiểu thị đang đấm chân bóp vai. Nghe vậy liền nâng mắt: "Nghe ngươi nói, vị Trịnh đại nhân này làm các ngươi mất thể diện?"

Trình gia chủ liền kể lại hết mọi việc xảy ra trong yến tiệc.

Trình Nho thở dài: "Vậy thì tốt. Có thể thấy hắn là người biết làm quan. Đã cho các ngươi bậc thang để lui, lại đủ khiến các ngươi phải sợ, chứng tỏ hắn không đơn giản. Dù sao cũng là huyện trưởng, các ngươi đều làm việc dưới trướng hắn, về sau phải biết điều. Hắn cũng chẳng rảnh mà bới lông tìm vết đâu. Lui xuống đi."

"Vâng, phụ thân."

Trình gia chủ nghe xong lời Trình Nho dặn dò, đành áp xuống tâm tư đang định tìm Trình phu nhân. Bên cạnh, gã sai vặt thấp giọng nhắc: "Lão gia, Bạch di nương đang đợi ngài, phu nhân cũng căn dặn mời ngài đến chỗ Bạch di nương."

Bạch di nương vốn xuất thân từ chốn phong trần, vóc dáng cùng thủ đoạn đều khéo léo tuyệt vời, đúng lúc Trình gia chủ đang say mê. Vừa nghe đến đó, hắn lập tức trong lòng khoan khoái.

Trình gia chủ mặt mày giãn ra, cười tươi: "Phu nhân thật là hiền đức, có thể cưới nàng là phúc ba đời của ta."

Nói rồi quay đầu đi ôm di nương ngủ.

Nam nhân có tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, chỉ có điều trong bữa tiệc hôm nay, vị Trịnh đại nhân kia lại bày ra dáng vẻ chính trực nghiêm trang, thật khiến người ta khó chịu.

Sáng hôm sau, khi Trịnh Sơn Từ tỉnh dậy, điều đầu tiên là đưa tay sờ trán Ngu Lan Ý. Đêm qua y vẫn còn sốt nhẹ, giữa đêm hắn đã dậy sờ một lần. Giờ chạm lại, trán đã mát, nhiệt độ như người bình thường.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, không đánh thức Ngu Lan Ý mà lặng lẽ dùng bữa sáng rồi đi đến huyện nha.

Trịnh Sơn Từ chỉnh tề y phục, vừa vào cổng huyện nha đã có nha dịch hành lễ: "Trịnh đại nhân chào buổi sáng."

Hắn gật đầu đáp lại. Rõ ràng hôm qua khiến bọn họ kinh sợ một trận, hôm nay mới thấy tác dụng.

Vượng Phúc vẫn theo sát bên, vốn có võ nghệ phòng thân, là người hắn yên tâm mang theo.

Thích huyện thừa từ sớm đã có mặt, phía sau là thư lại, nha dịch và các viên chức theo thứ bậc sắp hàng ngay ngắn.

"Trịnh đại nhân, đây là danh sách quan viên trong huyện nha cùng chức trách cụ thể. Nếu ngài muốn phân công nhiệm vụ, chỉ cần đọc tên, người đó sẽ tự bước ra khỏi hàng."

Hôm nay Thích huyện thừa lễ độ hơn hẳn hôm qua, nói xong liền cúi đầu chờ sai bảo.

Trịnh Sơn Từ tiếp nhận quyển danh sách, từng người lần lượt tiến lên bái kiến.

Hắn mở lời: "Bổn quan vừa tiếp nhận nhiệm vụ trấn thủ Tân Phụng, mong cùng chư vị đồng tâm hiệp lực, đồng đức đồng chí, cùng mưu cùng tiến, vì việc hưng thịnh của huyện nha mà nỗ lực. Nếu ai vì công mà tận tụy, bổn quan nhất định không bạc đãi; ngược lại, kẻ nào lừa trên dối dưới, tất phải nếm uy lôi đình."

Mọi người đồng thanh đáp: "Hạ quan tuân lệnh."

Trịnh Sơn Từ gật đầu, gọi lớn: "Giang chủ bộ."

"Có hạ quan."

"Ngươi hãy dán bố cáo ngoài cổng nha môn, thông báo rằng ta đã chính thức nhậm chức, từ hôm nay trở đi có thể tiếp nhận đơn kiện của bách tính."

"Tuân lệnh, hạ quan lập tức đi làm."

Việc tân huyện lệnh công bố nhậm chức là thủ tục cần thiết, để dân biết đã có quan mới tiếp quản, từ nay không cần tìm đến Thích huyện thừa như trước nữa.

Ánh mắt Thích huyện thừa trầm xuống, song không lên tiếng.

Trịnh Sơn Từ chuyển lời: "Thích đại nhân trước đây tạm quyền huyện lệnh, công lao vất vả không nhỏ, bổn quan ghi nhận. Có thể cùng đại nhân cộng sự, là vinh hạnh của ta."

Thích huyện thừa đang định từ chối thì Trịnh Sơn Từ liền tiếp lời: "Đã vậy, xin đại nhân giao lại toàn bộ công văn cho ta, ta sẽ tiếp nhận xử lý."

Thích huyện thừa cắn răng, cúi đầu đáp: "Vâng, hạ quan đã rõ."

"Được rồi, các vị lui xuống đi."

Mọi người đồng thanh: "Vâng, Trịnh đại nhân."

Trịnh Sơn Từ vào phòng làm việc riêng. Bàn lớn kê ngay giữa, tường treo một bức tranh sơn thủy, bên trong còn có nơi tiếp khách, một cửa nhỏ dẫn sang chỗ nghỉ tạm có giường và chậu rửa mặt — tiện cho huyện lệnh dùng lúc trực đêm hoặc nghỉ ngơi giữa buổi.

Vượng Phúc từng lo Trịnh Sơn Từ sẽ không kiểm soát được người trong huyện nha, nào ngờ hắn xử sự đâu ra đó, không hề giống một tiến sĩ trẻ vừa bước chân vào quan trường.

Trịnh Sơn Từ ngồi xuống ghế, vừa định sắp xếp lại hồ sơ thì nghe tiếng gõ cửa.

"Vào đi."

Thích huyện thừa bày ra gương mặt tươi cười, bưng tập công văn đến: "Trịnh đại nhân, đây là công văn của nha môn. Một vài vụ việc trong tháng vẫn chưa xử lý xong."

"Ta hiểu rồi. Thích đại nhân có biết huyện chí của Tân Phụng đang lưu ở đâu không?"

Thích huyện thừa trong mắt thoáng hiện nét ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp: "Huyện chí cùng hồ sơ huyện nha đều được lưu cùng một nơi. Nếu Trịnh đại nhân cần, hạ quan sẽ lập tức căn dặn người bên đó, đưa tới ngay."

"Được ."

Trịnh Sơn Từ gật đầu, Thích huyện thừa nói xong liền lui xuống.

...

Vượng Phúc đứng chờ ngoài cửa, trong phòng chỉ còn lại Trịnh Sơn Từ một mình. Hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm. Dù sao cũng là ngày đầu tiếp nhận chức vụ, nói không căng thẳng là giả. Trước mắt vẫn chưa thể xác định nên bắt đầu từ đâu, đành tạm thời xem qua công văn thuộc hạ trình lên.

Thích huyện thừa chuyển tới các văn kiện liên quan đến thuế má, điền địa, hộ tịch, thủy lợi... Trịnh Sơn Từ cầm bản hộ tịch lên xem trước. Toàn huyện Tân Phụng có khoảng bốn vạn nhân khẩu, tính trong vùng Tây Bắc thì cũng xem như một huyện quy mô trung bình.

Hắn tiếp tục mở hồ sơ thuế má năm trước, các sổ sách đều ghi chép rõ ràng. Vốn dĩ, nguồn thu chủ yếu của huyện nha là từ thuế ruộng, cho nên việc thu hoạch mùa thu luôn mang tính then chốt.

Theo quy định của triều đình, mỗi huyện đều phải lập kho lương, hằng năm phải trích một phần thu thuế để dự trữ, đề phòng khi hữu sự. Huyện nha sự vụ phức tạp, Trịnh Sơn Từ quyết định trước tiên sẽ phân rõ các khoản thuế và tình hình điền địa, để có thể chuẩn bị chu toàn cho vụ thu sắp tới.

Bên kia, Giang chủ bộ đã viết xong bố cáo, sai người dán ngay bên ngoài nha môn để dân chúng đều hay biết. Viết xong hắn mới ung dung nhấp ngụm trà, nghĩ bụng trưa nay tan việc sẽ đi dạo chợ, chọn lấy một cây cần câu thật tốt, về nhà luyện vài đường để ngày sau còn có thể "cùng Trịnh đại nhân đàm đạo chuyện câu cá". Dù gì cũng đã mở lời, nếu đến lúc đó không câu được con nào thì hỏng cả thể diện.

Trong lòng Giang chủ bộ ngầm tán thưởng tân huyện lệnh. Mới ngày đầu nhậm chức đã khiến Thích huyện thừa phải cụp đuôi. Tuy vậy hắn cũng không dám lộ ra vẻ gì, dù sao nhiệm kỳ của huyện lệnh chỉ ba năm, nhưng Thích huyện thừa thì gốc rễ bám sâu tại Tân Phụng, ba năm sau vẫn có thể tiếp tục trấn thủ nơi này.

Làm quan, quả thực khó xử.

Nha dịch mang bố cáo đi dán, một đám dân chúng lập tức vây quanh. Trong đám có thư sinh đọc to nội dung, người dân thì tụm lại nghe, thích thú bàn tán. Người đọc sách thường thích đến xem bố cáo của huyện nha, họ quan tâm tới tình hình quốc gia và địa phương.

"Tân huyện lệnh tới rồi!" – tiếng xì xào vang lên.

"Hôm qua ta còn thấy có một đoàn người đi qua cổng thành, trong đó có cả Thích đại nhân, Giang đại nhân, Chu đại nhân, họ đi theo sau một đôi phu phu trẻ tuổi. Nhìn dáng vẻ kia thì chắc hẳn là tân huyện lệnh rồi." – một bà thím phấn khích nói.

"Ta cũng nhìn thấy, tân huyện lệnh dáng dấp thật tuấn tú, phu lang của ngài ấy vừa nhìn đã biết xuất thân cao quý. Da dẻ trắng trẻo như ngọc, không phải thứ có thể dưỡng ra từ vùng đất chúng ta."

Bách tính vốn thích nghe những chuyện như vậy, ai nấy đều chăm chú lắng nghe, mong người kể thuật lại rõ hơn.

Thế là tin tức truyền đi nhanh chóng: huyện thành Tân Phụng có vị tân huyện lệnh trẻ tuổi, diện mạo khôi ngô, phu lang quý khí xuất chúng.

Lúc này nha dịch cũng đã đưa huyện chí tới, Trịnh Sơn Từ dặn: "Đặt trên bàn cho ta là được."

"Vâng, Trịnh đại nhân."

Trịnh Sơn Từ xoa nhẹ ấn đường, tự mình ghi chép những điểm quan trọng vào giấy. Xem xong phần thuế má và điền địa, hắn mới mở huyện chí ra đọc.

Hắn không đọc tùy tiện, mà chọn xem từ các bản ghi đầu tiên đến bản cập nhật gần nhất, nắm trước đại thể về địa hình và phong thổ Tân Phụng huyện.

Chờ xem được quá nửa, Vượng Phúc tiến vào bẩm: "Đại nhân, đã tới giờ trưa, nên dùng cơm."

Trịnh Sơn Từ gấp huyện chí lại, đứng dậy đến thiện đường dùng bữa.

Ngày trước, các huyện lệnh thường dùng bữa ở phòng ăn riêng, do người khác dọn sẵn. Nhưng Trịnh Sơn Từ lại tự mình đến thiện đường lấy cơm.

Đầu bếp vừa thấy hắn đã phấn chấn hẳn lên. Mọi người ở thiện đường đều ăn cơm phần giống nhau, chỉ riêng huyện lệnh và huyện thừa có thể dặn trước đầu bếp để được chuẩn bị món riêng, chuyện này là được phép.

Trịnh Sơn Từ thấy chuyện này khá mới lạ, giống như lúc hắn còn đi học, ăn cơm ở trường.

Hắn liếc qua một lượt, thấy món ăn cũng khá phong phú: hắn chọn thịt hầm hương tô, huyết vịt xào, măng chiên, thêm một chén canh rau xanh.

Đầu bếp như muốn chất đầy cả đĩa của Trịnh Sơn Từ, cơm cũng múc thành ngọn.

Chu điển sử cảm thấy đầu bếp cứ như muốn dâng hết món ăn của thiện đường lên cho tân huyện lệnh.

"Đủ rồi, ta ăn không hết nhiều như vậy." Trịnh Sơn Từ cười ngăn lại.

Hắn ngồi một mình một bàn ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện với Vượng Phúc, thấy hắn gật đầu liền tự đi lấy cơm ăn cùng.

Trịnh Sơn Từ nếm thử, thấy đồ ăn hơi nhạt, nhưng cũng tạm ổn. Khẩu vị hắn vốn chuộng chua cay, món ăn như vậy vẫn có thể chịu được. Uống một ngụm canh, hắn lại nhớ tới Ngu Lan Ý, không biết cậu thế nào rồi. Ở huyện nha, buổi trưa được nghỉ nửa canh giờ, Trịnh Sơn Từ tính bụng lát nữa về thăm một chút, trong lòng vẫn thấy vương vấn.

...

Tối qua Ngu Lan Ý ngủ muộn, sáng nay Trịnh Sơn Từ đi huyện nha cũng không gọi dậy, Kim Vân cũng để mặc hắn ngủ thêm hai canh giờ, lúc này mới gọi người hầu đến rửa mặt cho hắn.

Sau khi tỉnh giấc, tinh thần Ngu Lan Ý khá hơn nhiều, người cũng có sức trở lại, hôm qua sốt ra một thân mồ hôi.

Dùng bữa sáng xong, Ngu Lan Ý hỏi: "Trịnh Sơn Từ đi huyện nha rồi à?"

"Thiếu gia, đại nhân đi từ sớm, còn dặn chúng tôi đừng làm phiền ngài nghỉ ngơi."

Nghe vậy, trong lòng Ngu Lan Ý thấy ấm áp. Hôm qua bị sốt cao, cậu vẫn còn sợ hãi. Lúc Trịnh Sơn Từ đến, tâm cậu mới yên ổn lại. Trước kia mỗi lần ốm trong phủ, mọi người cũng lo lắng cho cậu như vậy. Nghĩ đến nhà, cậu lại thấy nhớ: không biết phụ thân, cha với ca ca thế nào rồi.

Cậu lắc đầu xua đi ý nghĩ đó, rồi đứng dậy: "Ta muốn ra ngoài một chút."

Kim Vân vội nói: "Thiếu gia, thân thể ngài còn yếu, hay là cứ nghỉ ngơi trên giường đi."

"Ta thấy có sức rồi, nằm mãi cả ngày hôm qua, xương cốt mềm nhũn. Chi bằng ra ngoài dạo một chút, biết đâu tâm trạng sẽ khá hơn."

Kim Vân nghe vậy đành phải theo ý, khoác thêm áo choàng cho cậu, rồi gọi mấy người hầu khỏe mạnh cùng ra ngoài.

Ra đường, người qua lại vẫn đông, phần lớn ăn mặc đơn giản, không hoa mỹ như người kinh thành. Có người gánh hàng rong vừa đi vừa rao:

"Bánh dày đây, thơm dẻo bánh dày đây!"

"Đậu phụ khô! Nhà làm đây!"

Ngu Lan Ý muốn ăn bánh dày, liền bảo người đi mua. Cắn một miếng, bánh dày quả có hương thơm, nhưng lại không có đường đỏ, ăn không ngon miệng bằng loại quen ăn.

"Kim Vân, ngươi về nói với phòng bếp, tối nay ta muốn ăn bánh dày có đường đỏ."

"Vâng, thiếu gia."

Đi ngang một cửa hàng nhỏ, thấy có vài món đồ lạ mắt, Ngu Lan Ý ngồi xổm xuống xem thử. Cậu cầm một món đồ khắc gỗ lên xem.

Tiểu thương thấy Ngu Lan Ý ăn mặc sang trọng liền sinh lòng tính toán.

"Vị thiếu gia này, ngài xem mấy món này bày trong nhà rất đẹp, lại là hàng mang từ Tây Vực về đấy."

Kim Vân nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh tanh.

Ngu Lan Ý đặt món đồ xuống, mắt nheo lại: "Ngươi nghĩ ta ngốc chắc?"

Tiểu thương: "..."

Có người bỗng bật cười. Ngu Lan Ý quay sang, thấy là một ca nhi đeo trâm ba nhánh trên đầu, xem dáng vẻ thì đã thành thân.

"Thật xin lỗi." Ca nhi vội vàng nói, trong mắt mang theo chút áy náy. Đôi mắt hắn có sắc xanh biếc, ngũ quan hài hòa.

Ngu Lan Ý đứng dậy, ôm ngực nhìn hắn: "Ngươi là người ngoại tộc à?"

Ca nhi đáp: "Tổ tiên ta có dòng máu ngoại tộc, nên màu mắt hơi khác người thường."

"Chắc người bán rong kia thấy thiếu gia diện mạo xuất chúng, lại mặc hoa phục không giống người bản xứ, nên mới tính lừa. Ta định nhắc nhở, nhưng may mà ngài không bị lừa."

"Ta nhìn không giống người địa phương sao?"

Ca nhi khẽ lắc đầu. Hắn biết mặt tất cả con cháu nhà giàu trong huyện thành, chưa từng thấy người như Ngu Lan Ý. Hôm qua nghe cha nói tân huyện lệnh vừa tới, dẫn theo phu lang. Hắn đoán, người này chắc là phu lang của huyện lệnh.

Ngu Lan Ý bỗng có cảm giác như bị theo dõi, vội nói: "Kim Vân, chúng ta về phủ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK