Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra tại thành phố A, cô và Dư San San
chơi ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Phượng Sơn rất vui vẻ.
Trước khi gặp Dạ Đình Sâm, hai người họ vốn là bạn thuê phòng, quan hệ rất tốt, lần này khó
khăn lắm mới có cơ hội nghỉ phép nên họ lại càng chơi cho thỏa thích.
Nếu không phải ngày nào Dạ Đình Sâm cũng gọi giục cô về nhà, Nhạc Yên Nhi thật sự muốn ở
lại chơi thêm mấy ngày.
Xe tiến vào địa phận thành phố A, Dư San San cố ý hít sâu một hơi:
- Ôi chao ôi, lại ngửi được không khí ô nhiễm quen thuộc của thành phố A rồi, đúng là chẳng
quen gì cả.
Nhạc Yên Nhi biết Dư San San đang quanh co biểu đạt bất mãn, cười hì hì đẩy bạn:
- San San đừng giận, lần này không chơi được thỏa thích với cậu, lần sau vậy nhé.
Để nghỉ phép cùng đợt với Nhạc Yên Nhi, Dư San San đã phải tốn kỳ nghỉ phép mấy năm liền,
cuối cùng lại chỉ chơi có ba ngày đã trở lại, Nhạc Yên Nhi cũng cảm thấy băn khoăn.
- Hừ, có gấu đã là vô nhân tính, bây giờ cậu còn là phụ nữ có gia đình, làm sao có thời gian mà
chơi với tớ được.
Dư San San bạn thân nhất của Nhạc Yên Nhi, vậy nên cô không hề gạt bạn mình mà kể hết về
quyết định kết hôn thực sự của mình với Dạ Đình Sâm, tuy nhiên cô vẫn giấu những chuyện liên
quan đến gia đình hắn.
Cho nên bây giờ Dư San San hiểu rất rõ rằng Nhạc Yên Nhi lập gia đình thật rồi.
Nghĩ tới Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi cũng nóng lòng muốn về.
Đã ba ngày không gặp chồng thân yêu rồi, cô cũng rất nhớ.
- Người ai mà chẳng phải kết hôn, cậu cũng không tránh được đâu, chỉ là tớ sớm chui vào trong
bức tường hôn nhân sớm hơn cậu thôi.
Dư San San cười nhạo:
- Tớ không kết hôn đâu, một người thì có gì không hay, công việc của tớ lại có khởi sắc, sắp
được thăng chức tăng lương rồi. Với tớ mà nói đàn ông chẳng có tác dụng gì cả.
Nhạc Yên Nhi thấy Dư San San như vậy, cô chỉ biết thầm thở dài.
Thật ra, Dư San San rất thanh tú, dù không phải mỹ nhân vừa nhìn đã khiến người ta choáng
ngợp nhưng cũng có thể tính là một cô gái xinh xắn.
Chỉ vì cô quá chú trọng vào sự nghiệp nên mới cố ép mình trở thành nữ hán tử, cho tới giờ vẫn
chẳng yêu đương chính thức nổi mấy lần.
- Trước kia tớ cũng nghĩ vậy, thế nhưng chờ đến lúc gặp được đúng người, người ấy khác hẳn
những người xung quanh, cậu sẽ muốn chung sống bên người ấy suốt quãng đời còn lại.
Nghe thế, Dư San San bỗng nghiêm mặt:
- Yên Nhi, cậu yêu Dạ Đình Sâm thật à?
Nhạc Yên Nhi gật đầu không hề do dự:
- Yêu.
Cô luôn là một người dám yêu dám hận, với Lâm Đông Lục năm xưa cũng thế, với Dạ Đình Sâm
bây giờ cũng vậy, một khi đã hiểu rõ lòng mình, cô sẽ không do dự lùi bước nữa.
- Người giàu chẳng dễ ở chung, nghe nói nhà giàu sẽ không để con dâu làm trong ngành giải
trí đâu, cậu chấp nhận được không?
Lần này, Nhạc Yên Nhi suy nghĩ một lát rồi mới nói:
- Đóng phim là sự nghiệp của tớ, cũng là công việc tớ thích, tớ sẽ không từ bỏ dễ dàng đâu.
Nếu quả thực có một ngày như vậy, tớ nghĩ cũng có biện pháp giải quyết khác thôi.
Dù sao đi nữa chỉ cần có Dạ Đình Sâm đối mặt với mọi chuyện cùng cô là đủ.
Vốn dĩ Dư San San cảm thấy cặp đôi này không ổn lắm, lúc nào cô cũng lo lắng Nhạc Yên Nhi
chỉ vì xúc động nhất thời mà thôi, thế nhưng bây giờ thấy bạn suy nghĩ cẩn thận lại tin tưởng
Dạ Đình Sâm như vậy, cô cũng không nói thêm gì nữa.
Dư San San gật đầu:
- Vậy cậu cứ sống thật tốt, dù sao không có hy vọng gì vào tớ được đâu, trông cả vào cậu mau
sinh em bé để cho tớ thỏa cơn nghiện làm mẹ nuôi đấy.
Hai người cười cười nói nói, chẳng mấy chốc đã tới nhà trọ của Dư San San.
Nhạc Yên Nhi nhìn phòng trọ cũ nát, bùi ngùi mãi không thôi.
Thấy cô sầu não, Dư San San cố ý trêu ghẹo:
- Cậu đúng là đồ vô lương tâm, sau khi cậu đi rồi, tớ vườn không nhà trống hằng đêm, chờ
mong kẻ phụ tình là cậu quay về, chẳng ngờ lại chờ được tin cậu tái giá.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy có lỗi với bạn rất nhiều, hai người họ đều lẻ loi ở thành phố này, đã nói
sẽ luôn ở bên nhau, vậy mà mình lại rời đi trước.
- San San, hay cậu tìm thêm bạn cùng phòng đi? Một mình cô đơn lắm.
Dư San San xua tay:
- Tìm gì mà tìm, nhỡ đâu lại tìm được một đứa dở hơi thì sao, dù gì tiền thuê nhà cũng là Dạ
thiếu trả, tự nhiên được ở trong căn nhà lớn thế này tớ còn chỗ nào không hài lòng đâu. Mà lại
nói, dù gì cậu cũng chẳng có người thân nào khác ở đây, nhà họ Cố thì không về được rồi, nhỡ
đâu có ngày cậu tức giận bỏ nhà đi thì ít ra còn có chỗ tớ coi như nhà mẹ đẻ.
Mắt Nhạc Yên Nhi đỏ hoe.
Cô có tài đức gì mà lại có một người bạn thân như vậy?
Trước khi Dư San San xuống xe, Nhạc Yên Nhi nhào qua ôm bạn mình một cái.
- San San, có đôi khi tớ bận rộn quay phim, không để ý tới cậu được, cậu phải tự chăm sóc lấy
mình đấy.
- Yên tâm đi mà Dạ thiếu phu nhân, cậu cứ kệ tớ đi. Cậu đấy, dù nhìn thì sung sướng lắm nhưng
chắc chắn chẳng dễ dàng gì, phải tự chú ý đấy.
Hai người tạm biệt, sau khi thấy Dư San San khuất bóng trong hành lang, Nhạc Yên Nhi mới để
tài xế lái xe đi.
Về biệt thự Hoàng Đình, vừa đẩy cửa ra, Nhạc Yên Nhi đã ngửi được mùi thức ăn thơm phức.
Cô còn đứng trước cửa nhưng đã nghe thấy giọng quản gia Thẩm vang lên trong bếp:
- Thiếu gia, cho thêm muối, thêm muối.
Nhạc Yên Nhi cười thầm, bình thường Dạ Đình Sâm luôn để cô muốn ăn gì thì hắn nấu cái đó,
chẳng ngờ phía sau lại luống cuống tay chân thế này.
Người hầu thấy cô về, đang định chào hỏi thì Nhạc Yên Nhi vội giơ ngón tay lên, ra hiệu "suỵt",
sau đó cô rón rén vào phòng bếp.
Trong bếp, Dạ Đình Sâm mặc tạp dề của mợ Trần, cảm giác không hài hòa với vẻ anh tuấn của
hắn, tay áo hắn được xắn lên rất tùy ý.
Quản gia Thẩm đứng cạnh đó, ông đã sớm chấp nhận chuyện thiếu gia nhà mình thích nấu cơm
rồi. Do đã có dặn dò của thiếu gia, ông không dám hỗ trợ, chỉ có thể đứng cạnh nhắc nhở thôi.
Nhạc Yên Nhi nhìn Dạ Đình Sâm thái thịt, cho vào nồi, đảo lên, trông rất chuyên nghiệp.
Vốn đang rất chăm chú, Dạ Đình Sâm bỗng nhận ra bên cạnh có người, đôi mắt phượng lạnh
lùng định trách cứ, chẳng ngờ nhìn lại thì thấy Nhạc Yên Nhi, hắn dừng tay, tắt bếp.
Dạ Đình Sâm kéo Nhạc Yên Nhi đến trước mặt, cẩn thận nhìn cô một lượt, mặt mày khó chịu:
- Còn biết về à?
Giọng nói chua loét.
Nhạc Yên Nhi thấy chồng mình vụng về nấu cơm chỉ vì muốn mình vừa về nhà đã có đồ ăn
ngay, cô cảm thấy rất ấm áp, mỉm cười đáp:
- Tất nhiên là phải biết rồi rồi, chồng em đang ở nhà chờ mà.
Chẳng mấy khi Nhạc Yên Nhi ngọt ngào như vậy, dù không hiểu nguyên nhân nhưng Dạ Đình
Sâm rất hưởng thụ, hắn khẽ nắm cằm cô định hôn, chẳng ngờ lại bị bàn tay nhỏ của cô chặn lại.
- Ăn cơm đã! Em đói rồi!
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô có vẻ ngượng ngùng.
Dạ Đình Sâm thuận thế hôn tay cô một cái:
- Được, ăn cơm trước rồi sẽ ăn em.
Đến đêm, Nhạc Yên Nhi mới hiểu rằng câu nói tiểu biệt thắng tân hôn của các cụ quả là không
sai.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK