Giám đốc Lưu như một miếng thịt nhão, lão bị Dạ Đình Sâm đánh, từng đòn từng đòn đều như
muốn lấy mạng, làm lão thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
Từng cú đấm của Dạ Đình Sâm nện xuống thịt lão, thương cân động cốt, giám đốc Lưu chỉ có
thể liều mạng ôm đầu, cố gắng bảo vệ những nơi quan trọng, cũng chính vì thế mà lão không
nhìn rõ được người đang đánh mình rốt cuộc là ai.
Lại một lần nữa rơi xuống đất, lúc này, giám đốc Lưu gào to:
- Mày dám đánh tao! Mày có biết tao là ai không hả?
Dạ Đình Sâm túm lấy cổ áo giám đốc Lưu, lôi lão từ sàn nhà lên, trong mắt là lạnh lẽo như
muốn giết người:
- Lưu Uy, dám động vào người phụ nữ của tao! Con mẹ nó, nhìn xem tao là ai!
Nghe thấy giọng Dạ Đình Sâm, giám đốc Lưu run rẩy rụt cổ vào. Mặc dù chỉ mới nghe qua vào
lúc họp, thế nhưng giọng nói quen thuộc thế này, sao giống giọng của chủ tịch thế...
Chịu đựng đau đớn toàn thân, giám đốc Lưu liều mạng hé mắt ra, xuyên qua máu, lão cố gắng
lắm mới có thể nhìn rõ ràng, người trước mặt lão quả thật là Dạ Đình Sâm.
- Chủ... chủ tịch...
Giám đốc Lưu bị dọa sợ đến vỡ mật, thậm chí còn không dám giãy giụa.
Dạ Đình Sâm vẫn chưa nguôi giận, nghĩ đến tên lợn béo này khi nãy dám đụng tới Nhạc Yên
Nhi, hắn không có cách nào đè sát ý đang sục sôi trong lòng xuống.
Dạ Đình Sâm đứng lên, vươn tay với người mặc áo đen bên cạnh, nói:
- Súng.
Người đàn ông mặc áo đen không dám chậm trễ, anh ta lập tức rút súng trong ngực ra, dùng
hai tay đưa tới cho Dạ Đình Sâm.
Trong đáy mắt Dạ Đình Sâm là màu đỏ ngầu, đó thực sự là tàn bạo và sát ý.
- Kẻ nào dám động tới người của tôi, tôi muốn mạng kẻ đó.
Nòng súng đen kịt nhắm thẳng vào đầu giám đốc Lưu.
Giám đốc Lưu chẳng qua chỉ muốn ngủ với một diễn viên mà thôi, dù cho có nằm mơ đi nữa,
lão cũng không nghĩ rằng mình lại chọc tới chủ tịch. Mặc kệ thương tích chất chồng trên người,
lão giãy giụa quỳ xuống, đau khổ van xin:
- Chủ tịch xin tha mạng, chủ tịch xin tha mạng.
Dạ Đình Sâm không hề lay chuyển, hắn chậm rãi bóp cò súng.
- Dạ Đình Sâm...
Giọng nói nhỏ đến độ gần như không thể nghe thấy vang lên, yếu ớt và nghẹn ngào vậy mà lại
giống như sấm sét, chính giọng nói ấy đã khiến ngón tay bóp cò súng của Dạ Đình Sâm ngừng
lại.
Thép cứng đã tôi luyện trăm lần cũng chẳng ngăn nổi ngón tay mềm.
Gần như ngay lập tức, Dạ Đình Sâm nhào tới bên giường, hắn quăng súng trên tủ đầu giường,
mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào người con gái đang nằm bên trên, trong đôi mắt
vốn bình thản không gợn sóng lúc này là lo lắng khôn nguôi, chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ bất kỳ một
trạng thái nào của cô vào lúc nào.
- Tôi đây, tôi đây rồi, Yên Nhi, em khó chịu ở đâu?
Nhạc Yên Nhi cố gắng mở to mắt nhưng toàn thân đều không có sức lực, cô chỉ cảm thấy khô
nóng và cháy bỏng, đầu óc hỗn loạn như có một đống lửa đang thiêu đốt từng mạch máu.
Mùi Cologne dễ ngửi trên người Dạ Đình Sâm quanh quẩn trong khoang mũi làm cho Nhạc Yên
Nhi an tâm, hệt như vô số ác mộng đã bị đẩy lùi, ánh sáng mặt trời dần chiếu rọi.
Nhạc Yên Nhi nhắm mắt lại, nước mắt làm ướt lông mi, cô gắng gượng chống tay dậy:
- Tôi khó chịu lắm... Dạ Đình Sâm...
Trên khuôn mặt trắng sứ của cô giờ là vệt ửng hồng bất thường, Dạ Đình Sâm chợt nhớ tới lời
An Tri Ý nói khi nãy, giám đốc Lưu bỏ thuốc Nhạc Yên Nhi.
Ngay sau đó, lửa giận lại bừng bừng.
Nhưng bây giờ không phải lúc giải quyết con lợn béo kia.
Dạ Đình Sâm giật ga trải giường xuống, cẩn thận quấn kín người Nhạc Yên Nhi rồi ôm cô ra
ngoài.
Khi đi ngang qua giám đốc Lưu, hắn nói với người mặc đồ đen:
- Phế đi.
Giọng nói không mang hề có tình cảm.
Người đàn ông mặc áo đen cung kính đáp:
- Vâng.
Chờ cho đến khi Dạ Đình Sâm ra khỏi phòng, mấy người mặc đồ đen mới giữ chặt giám đốc
Lưu, một người thì cầm súng, nhắm vào vị trí ngay dưới hông lão, thẳng tay bắn.
Bang.
Trong phòng, chỉ còn lại tiếng kêu rên như lợn bị chọc tiết của giám đốc Lưu.
Dạ Đình Sâm bế Nhạc Yên Nhi ra khỏi phòng, tổng giám đốc khách sạn đang chờ bên ngoài
cũng vội vàng chạy theo.
Tổng giám đốc biết người của Dạ Đình Sâm xảy ra chuyện, quả thật là mồ hôi lạnh chảy ròng
ròng.
Lúc chạy đến, y nhìn thấy bên ngoài là hai hàng người mặc vest đen, trong lòng lại càng run, y
biết mình đã đến muộn rồi.
Người trong ngực Dạ Đình Sâm được bao bọc bằng ga trải giường trắng một cách vô cùng cẩn
thận, làn da không hề lộ ra chút nào, mặt người đó chôn trong ngực hắn, chỉ có mái tóc dài
mềm mại xõa xuống mà thôi.
Tổng giám đốc len lén liếc sang rồi không dám nhìn thêm nữa, y vội vàng đuổi theo bước Dạ
Đình Sâm, cúi đầu, khom lưng nói:
- Dạ thiếu, phòng tổng thống trên tầng cao nhất đã chuẩn bị xong, ngài cùng với người này... đi
nghỉ ngơi trước đi ạ. Chuyện này xảy ra tại khách sạn Á Vịnh khiến chúng tôi cảm thấy vô cùng
có lỗi, nếu có bất luận yêu cầu gì, xin ngài cứ trực tiếp sai bảo...
Bang.
Tổng giám đốc còn chưa nói hết lời, trong căn phòng mà Dạ Đình Sâm vừa bước ra đã vang lên
một tiếng súng.
Âm thanh này dọa tới tổng giám đốc, y loạng choạng, suýt nữa thì chân nọ đá chân kia rồi tự
khiến mình vấp ngã. Đây là lần đầu tiên trong đời y nghe thấy tiếng súng ở ngoài!
Sẽ không xảy ra chuyện liên quan đến mạng người chứ hả?
Tổng giám đốc thầm sợ hãi thế nhưng y tuyệt đối không dám hỏi thành lời, nhìn những người
đàn ông mặc vest đen xung quanh đều không hề có biểu tình gì, y chỉ đành nuốt nghi ngờ vào
bụng, theo sát bước chân Dạ Đình Sâm.
- Đừng...
Khô nóng mãnh liệt khiến Nhạc Yên Nhi vô thức vùng vẫy trong lòng Dạ Đình Sâm một hồi.
Dạ Đình Sâm cúi đầu nhìn Nhạc Yên Nhi, thấy cô khó chịu, cuối cùng hắn cũng lạnh nhạt mở
miệng với tổng giám đốc:
- Thẻ phòng.
Tổng giám đốc dùng hai tay giao thẻ phòng, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đêm nay, Dạ thiếu ở lại cũng cho thấy hắn đồng ý bỏ qua, không truy cứu trách nhiệm từ phía
khách sạn nữa.
Đến trước cửa thang máy, cũng vừa kịp lúc thang máy từ dưới lầu lên, Dạ Đình Sâm bế Nhạc
Yên Nhi vào, hắn nói với những người mặc áo đen kia:
- Xử lý đi, đừng để Lưu Uy chết, sau đó mọi người cứ về trước.
Bọn họ lập tức cung kính đáp:
- Vâng.
Dạ Đình Sâm ấn số tầng cao nhất, cánh cửa thang máy dần dần khép lại.
Thang máy nhanh chóng lên tới tầng cao nhất, toàn bộ tầng ba mươi chỉ có duy nhất một
phòng, đó chính là phòng tổng thống.
Dạ Đình Sâm quẹt thẻ vào phòng, hắn nhẹ nhàng đặt Nhạc Yên Nhi lên giường, nhìn thấy cô bị
tấm ga trải giường quấn khó chịu liền vươn tay kéo nó ra.
Trong tích tắc, khi ga trải giường bị kéo ra, Dạ Đình Sâm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Chiếc váy của Nhạc Yên Nhi vốn đã bị xé rách tươm, chỉ còn một chút vải mỏng manh che chắn
những vị trí nhạy cảm, điều này lại khiến cho người ta cảm nhận được vẻ đẹp như ẩn như hiện
càng thêm mê người. Vì khô nóng, cô toát một lớp mồ hôi mỏng làm cho vải vóc dán chặt lấy
làn da trắng như ngọc của cô.
Hơn nữa, vì tác dụng của thuốc kích thích, Nhạc Yên Nhi thở hổn hển, ngực lên xuống không
ngừng, cô vô thức uốn éo người, đôi chân mày tinh tế nhăn lại, phát ra một tiếng rên mảnh mai
bằng giọng mũi:
- Ưm...
Thanh sắc dụ hoặc thế này, đối với Dạ Đình Sâm mà nói, chính là cực hình.
Dạ Đình Sâm nhìn đôi môi đỏ mọng của Nhạc Yên Nhi, hắn cảm thấy cổ họng khô khốc, gần
như muốn nhào lên ngay lập tức.
Nhưng lý trí đã khống chế được hắn, Dạ Đình Sâm bỗng thấy căn phòng này quá nóng, hắn khó
chịu cởi vest ra, bắt đầu nới lỏng cổ áo như để hả giận, ngay cả việc một chiếc khuy áo bung ra
hắn cũng không chú ý tới.
Nhạc Yên Nhi như biết trong phòng có người, cô mở cặp mắt mông lung ra.
Suy nghĩ của cô hiện giờ rất hỗn loạn, hoàn toàn không phân rõ được không gian và thời gian,
cũng quên hết chuyện Dạ Đình Sâm vừa mới cứu mình, cô kinh hoàng hỏi:
- Là ai đang ở đó?
Xem thêm...