Norman đau khổ nhắm nghiền hai mắt, cứ để cho bóng tối dần dần gặm nhấm mình. Cô độc, bóng tối, đau đớn anh ta đã sớm quen, vốn cho là mình có thể chịu đựng được nhiều năm như vậy rồi, chẳng ngờ lúc này anh ta không chịu nổi nữa.
Trái tim trống rỗng.
Trước kia, anh ta không biết mình phải theo đuổi cái gì, vì gia tộc, vì Arthur mà phải dũng cảm tiến lên.
Nhưng bỗng có một ngày, anh ta không còn vì những điều đó nữa mà vì bản thân mình, kẻ luôn tỉnh táo và cố chấp như anh ta lại biến thành con ruồi không đầu.
Lần đầu tiên anh ta thua thảm hại.
Thua chật vật.
- Norman, có phải ngoại trừ việc làm quân nhân thì mày chẳng làm được gì khác không? Không xứng làm anh, không xứng làm cháu, bây giờ cũng chẳng xứng làm chồng, dạng người như mày thì làm sao có thể cho người ta hạnh phúc, quả là nằm mơ!
Anh ta cười tự giễu.
Dạ Vị Ương về đến nhà đã là một rưỡi sáng, cô sợ quấy rầy người nhà nên chỉ bật đèn hành lang, đổi giày, thay quần áo rồi rón rén vào trong, chẳng ngờ đèn phòng khách bỗng sáng lên.
Ánh sáng chói mắt giúp cô thấy trước cửa có một người đang đứng.
Là Dạ Dương.
Sắc mặt anh bình tĩnh đến đáng sợ, đôi mắt cũng trở nên sâu vô cùng, cô biết anh đang giận.
Dạ Dương luôn dễ dàng tha thứ cho cô, rất ít khi tức giận, thế nhưng lần này anh đã nổi giận thực sự.
- Không ngủ à?
Cô hỏi, muốn dùng phương thức hòa hoãn để nói chuyện.
- Đi đâu? Muộn thế rồi em còn đi đâu? Vì sao không nghe điện thoại của anh, em có biết anh lo cho em thế nào không?
Anh hùng hổ hỏi.
- Xin lỗi, có chút việc ngoài ý muốn nên tới bệnh viện thăm một người bạn. Muộn rồi, ngủ sớm đi, mai em có chuyện muốn nói.
Cô mím môi, dùng lý trí phân tích và thấy hai người đều không ở trạng thái có thể nói chuyện, có gì rồi mai nói sau.
Nhưng cô vừa quay đi đã bị Dạ Dương túm tay lại.
Dạ Vị Ương bị kéo đột ngột nên lảo đảo suýt ngã.
- Anh hỏi em, có phải em đi gặp anh ta không? Có phải em giấu anh, lén đi gặp Norman không?
- Phải, em đi gặp anh ấy..
Cô không giấu giếm vì không giỏi nói dối.
Dạ Dương nghe cô trả lời thẳng thừng như vậy thì rất giận, bàn tay anh siết lại rồi đẩy cô ra ngoài.
Cô không kịp chuẩn bị, người đâm thẳng vào tường, trán đập vào tường, đỏ lên.
- Ôi.
Cô kêu đau.
Dạ Dương nghe thấy cô rên rỉ thì vội vàng lao tới, giữ chặt người cô.
- Xin lỗi, anh không cố ý, anh tức giận quá! Em ngồi xuống, anh lấy thuốc cho em.
Dạ Dương như đứa trẻ gây ra lỗi, anh xin lỗi liên tục rồi dìu cô ra ngồi trên ghế còn mình thì đi tìm thuốc.
Nhưng anh bị cô kéo lại.
- Dạ Dương, em không buông tay nổi, em vẫn còn yêu anh ấy, làm sao bây giờ...
Dạ Vị Ương đau khổ nói, cô thực sự không thể lừa mình dối người được.
Trước đây, cô luôn thuyết phục bản thân, nhưng bây giờ đến chính mình cô cũng không lừa được nữa, làm sao lừa người khác được.
Dạ Dương run rẩy, thân thể cao lớn lúc này trông thật yếu ớt.
Anh cứng ngắc quay lại, nở một nụ cười mất tự nhiên.
- Việc này... việc này không sao mà, chỉ cần anh tốt với em là được, thế nào rồi em cũng sẽ quên anh ta, chúng ta không cần đính hôn mà kết hôn luôn đi.
- Dạ Dương, xin lỗi.
Dạ Vị Ương không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô chẳng cần nhìn cũng đoán ra anh đang kinh ngạc và đau đớn thế nào. Cô cảm thấy mình là một người xấu xa, lừa gạt tình cảm của Dạ Dương, cũng phụ lòng Norman.
Một người lý trí như cô sao lại liên tiếp sai lầm trên phương diện tình cảm như thế?
Cô sắp không tha thứ nổi cho chính mình nữa rồi.
- Vị Ương, anh thấy khó chịu, anh đi nghỉ trước đây, em cũng nghỉ sớm đi, chuyện chúng ta thì mai lại nói.
Dạ Dương không muốn đối mặt, giọng anh run run.
Trong chuyện này, anh mới là người bị tổn thương nhất.
Một giây trước, anh còn cho rằng mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian, cô gái mình thầm yêu cuối cùng cũng sẽ cưới mình, nhưng bây giờ anh thấy mình là người khốn khổ nhất, dù có ngu xuẩn muốn tự lừa dối bản thân nhưng cô đã không cho anh cơ hội nữa rồi.
Dạ Vị Ương nhìn bóng dáng anh lảo đảo rời đi, cô cũng đỏ mắt.
Cô muốn khóc, rất muốn.
Cuộn mình trên salon, tự ôm chặt lấy mình, nước mắt lã chã rơi từ lúc nào.
Lát sau cô vào phòng, tắm rửa rồi đi nằm, nhưng nhắm mắt thế nào cũng không ngủ được.
Đúng lúc này, cô nghe thấy cửa phòng mình mở ra, tiếng bước chân của người đi vào khá nặng nề, là Dạ Dương.
Anh đặt gì đó xuống tủ đầu giường, sau đó, cô cảm thấy trán mình man mát.
Anh giúp cô bôi thuốc.
Dạ Vị Ương run lên, cô cảm thấy mình thật khốn kiếp, đã lừa gạt tình cảm của Dạ Dương.
Những năm tháng qua, anh luôn bên cô, chăm lo cô như một người anh trai. Vậy mà cô lại nhẫn tâm làm tổn thương anh.
Cô không dám mở mắt vì sợ sẽ đánh vỡ sự bình tĩnh này.
Cảm giác đau đã giảm hẳn.
Bôi thuốc xong, Dạ Dương không rời đi mà ngồi ở một bên giường, nhẹ nhàng cầm tay cô, dịu dàng nói:
- Vị Ương, thật ra anh luôn muốn chăm sóc em như thế. Nhớ khi anh vừa mới về nhà họ Dạ, em bước từng bước từ trên gác xuống, mặc quần áo xinh đẹp, cười tươi như một nụ hoa hồng chớm nở. Nụ cười khi ấy của em, anh còn nhớ đến tận bây giờ. Cũng từ giây phút ấy, anh đã thề sẽ bảo vệ em.
- Thật ra anh không hề muốn làm anh trai em, anh muốn ở bên em, bảo vệ em. Nhưng cuối cùng anh yếu đuối quá, mà em vẫn rực rỡ như vậy, có lẽ là anh không xứng với em.
Những lời này, dường như Dạ Dương đã phải dùng hết dũng khí để nói ra. Chúng nặng nề khiến Dạ Vị Ương cảm thấy buồn kinh khủng.
Lời này có ý gì?
Dường như Dạ Dương đang ngắm cô, ánh mắt ấy như đang bao vây lấy cô.
Cuối cùng, hơi thở của anh tới gần, tim cô cũng như sắp vọt khỏi họng.
Dạ Dương muốn làm gì?
Tim cô đập thình thịch.
Bờ môi ấm áp kia rơi xuống trán Dạ Vị Ương, trái tim cô cũng bình tĩnh lại.
Cô đã không thể chấp nhận được nụ hôn bất cứ một ai khác ngoài Norman.
Nụ hôn của Dạ Dương dừng lại rất lâu, mãi anh mới dừng lại rồi quay người đi.
Cửa đóng lại, cô từ từ mở mắt, cảm giác đau đớn ập tới.
Cô sờ lên trán theo bản năng, lại nhắm mắt lại, đêm nay là một đêm không ngủ.
Dạ Vị Ương thức trắng cho tới khi ánh bình minh dần xuất hiện. Lúc này, cô mới mở mắt.
Cô ngồi dậy, chẳng ngờ dưới bình thuốc lại có một trang giấy.
Tối qua Dạ Dương để lại?
Tối qua luôn tắt đèn, cô không biết.
Dạ Vị Ương có linh cảm xấu.
Chương 820
Dạ Vị Ương vội vàng mở ra xem. Là chữ của Dạ Dương.
"Vị Ương, khi em đọc được bức thư này, anh đã ngồi trên máy bay đi châu Phi rồi. Anh xin cha nuôi cho mình đi thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài. Sẽ phải đi châu Phi hai năm. Mong là hai năm sau khi anh về sẽ thấy em và Norman hạnh phúc bên nhau. Cô chủ của anh, phải hạnh phúc nhé. Hạnh phúc cho anh thấy, anh mới không hối hận vì quyết định hôm nay".
Dạ Dương đi rồi?
Dạ Vị Ương không kịp phản ứng.
Anh ấy gọi mình là cô chủ.
Cô lao ra khỏi phòng, cha mẹ đã ngồi dưới nhà. Một người đọc báo, một người uống sữa.
Mẹ nhướng mày nhìn cô rồi nói:
- Vị Ương, con phải chú ý thân phận của mình chứ. Nếu trong nhà đang có khách mà người ta thấy con thế này thì sao?
- Vợ, con gái chúng ta không có ngực cũng chẳng có mông, kể cả bị nhìn cũng không lỗ gì. Sandwich vừa làm xong đây, em ăn đi.
- Con gái thế này là tại ai?
- Tất nhiên là tại anh rồi, vợ.
Dạ Tu nịnh nọt cười rồi ân cần đưa cho vợ một miêng sandwich.
Dạ Vị Ương thấy thế thì suýt nổi điên:
- Dạ Dương đi rồi, ba mẹ biết không?
- Biết chứ. Thằng nhóc đó hai hôm trước đã xin đi làm nhiệm vụ ở nước ngoài rồi.
- Hả? Hai ngày trước, vậy việc đính hôn của con...
Dạ Vị Ương ngẩn ra.
- Chúc mừng con gái nhé, con đã dọa cho người duy nhất chịu cưới con chạy mất rồi. Con sẽ phải độc thân và ở với ba mẹ cả đời.
Mẹ cô thản nhiên nói.
- Rốt cuộc là thế nào?
- Có gì mà phải hỏi? Dạ Dương biết con không thích nó nên không định đính hôn với con.
- Nhưng con tin đính hôn đã thông báo, người trong gia tộc biết cả rồi, hai ngày nữa phải làm sao?
Dạ Vị Ương bất đắc dĩ.
- Mọi việc cứ để ba giải quyết. Nhất định sẽ không khiến con gái mất mặt.
Dạ Tu cười như hồ ly rồi lại nhìn vợ:
- Vợ, anh thấy ly sữa của em ngon đấy! A, em thay màu son hả? Màu này hợp với em lắm!
- Chỉ thay màu son thôi á?
Mẹ cô đưa cốc sữa ra.
- Mới đổi kiểu tóc! Quần áo mới mua! Đôi giày này đi lần thứ hai! Chiếc nhẫn kia là mẹ em để lại, hai năm rồi em không đeo. Ôi trời! Sao lại mẻ mất móng tay rồi? Anh đi làm móng với em nhé!
- Có cố gắng, vậy cho anh đi cùng em đấy.
Dạ Vị Ương phát điên nhìn cha mẹ mình, cô đỡ trán, vô cùng hoài nghi liệu mình có phải là con nhặt được không. Cuối cùng, cô chỉ đành về phòng.
Nằm dài trên giường, suy nghĩ của cô rối bời.
Mình phải làm gì bây giờ?
Ngày thứ hai, tin tức về lễ đính hôn vẫn không thay đổi, thậm chí còn được truyền tới tất cả các nhà rằng lễ đính hôn cô ba của LN đã gần trong gang tấc.
Thiệp mời đã phát cũng không thu hồi lại, mỗi lần Dạ Vị Ương ra ngoài là sẽ có nhiều người tranh nhau chúc mừng cô, cô chỉ có thể tươi cười đáp lại.
Cô tới bệnh viện nhưng Norman không muốn gặp cô, anh ta để mặc cô đứng ngoài cửa.
Ngày thứ ba, cũng là lễ đính hôn. Địa điểm được chọn là một nhà hàng nổi tiếng ở London.
Buổi sáng, mẹ cô đã đứng cạnh giường, bày ra khí thế của một phu nhân Anh quốc, bắt đầu ra lệnh từ phối hợp quần áo, nước hoa, hoa tươi, mọi chi tiết, bà muốn con mình là cô gái hoàn mỹ nhất.
Đúng lúc này, di động của bà đổ chuông, hẳn là Dạ Tu đang ở nhà hàng gọi về.
- Vợ, hoa hồng vàng hết rồi, thay bằng đỏ được không?
- Không! Tục lắm!
- Thế hồng trắng?
- Lễ tang của con gái anh à?
- Được, anh hiểu rồi, anh cho người chuẩn bị ngay, kiểu gì cũng phải tìm được hồng vàng.
- Nếu anh dám làm phiền em với mấy cái chuyện nhỏ này thì tối nay khỏi phải về nhà.
- Vâng, thưa bà xã đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi!
Bà cúp máy, nhìn lướt qua Dạ Vị Ương:
- Ba con giống con như đúc, cứ hay lải nhải, không im lặng được phút nào.
- Mẹ, mẹ đang khoe chồng đấy hả? Mẹ không bắt nạt con gái mẹ thật chứ?
- Khoe chồng rõ thế cơ à?
- Con không hiểu, vị hôn phu chạy rồi thì con đến đây làm gì?
- Thiệp mời phát rồi, nếu để người ngoài biết vị hôn phu vứt bỏ con, tin này truyền ra thì mất mặt đến đâu hả? Mẹ với ba con quyết định rồi, lễ đính hôn sẽ là buổi trình diễn thời trang của mình con, tuyên bố con sẽ độc thân cả đời, làm bạn với ba mẹ đến già.
- À, cả đời không cưới ha.
Dạ Vị Ương hờ hững tiếp lời nhưng vừa nói xong thì cô nhận ra bất ổn rồi sặc nước miếng.
Cô ho khan liên tục.
- Đưa cho cô chủ chén nước đi.
- Khục khục... mẹ, ý mẹ là gì? Buổi trình diễn thời trang, không cưới? Mẹ có nhầm không?
- Đúng thế, con phải nhấn mạnh ở buổi trình diễn là con đã quyết định độc thân cả đời vậy nên lễ đính hôn không thể tiếp tục được chứ không phải vì con bị bỏ. Con còn phải nhấn mạnh là ba mẹ đã hao tổn tâm tư cho chuyện kết hôn của con lắm, nhưng con từ chối ý tốt của chúng ta. Tuyệt đối đừng có nói đó là lỗi của ba mẹ, phải để người lớn trong nhà chứng kiến mới được. Miễn cho đến lúc con không lấy được chồng thì người ngoài lại bảo là tại chúng ta hết.
Dạ Vị Ương nghe thế thì suýt hộc máu.
Mẹ cô quá độc, có thể nghĩ ra chiêu này, mình tuyệt đối không phải con ruột!
- Mẹ có cần ác thế không?
Cô cắn răng nói.
Mẹ cô khinh bỉ lườm:
- Lúc trước mẹ sắp xếp cho con bao nhiêu là đàn ông ưu tú thì con ngứa mắt, cứ dây dưa nhiều năm như thế. Giờ con hai bảy rồi, không cưới nữa là ba mươi đấy. Ba mẹ quyết định mặc kệ con, sang năm sẽ đi du lịch thế giới, ít nhất là ba năm, thế nên con có lấy chồng không thì ba mẹ cũng chẳng quan tâm. Giáo dục con thành mạnh mẹ thế này là lỗi của ba mẹ, cho nên chúng ta định tự trừng phạt chính mình!
- Du lịch vòng quanh thế giới mà là trừng phạt hả? Tiền ai bỏ?
Hiện giờ ba mẹ cô đã từ chức, trở thành người ăn không ngồi rồi. Chuyện vòng quanh thế giới ba năm sẽ tốn một khoản chi phí không nhỏ, cô đã ngửi thấy mùi âm mưu rồi.
- Tất nhiên là con rồi. Mẹ nuôi báo cô con bao nhiêu năm như thế, sắp chết có khi cũng chưa được nhìn thấy cháu ngoại. Con phải áy náy với ba mẹ dần đi, phải đền bù tổn thất biết chưa? Ba mẹ còn định mua một căn biệt thự bờ biển để dưỡng già, con chuẩn bị đi.
Dạ Vị Ương ôm ngực, cô cảm thấy sắp ngạt thở vì tức giận rồi.
Sao mình lại khổ thế này, sao lại có một đôi cha mẹ dở hơi thế này?
Được, buổi diễn thời trang thì buổi diễn thời trang, dù sao cô cũng không định lập gia đình, tranh thủ lúc này để chặt đứt mộng tưởng của bản thân cũng được.
Tám giờ đúng, họ tới nhà hàng sang trọng nhất London. Bên trong đã được trang hoàng rực rỡ, mười hai cổng vòm kiểu Rome đã được bày ra, bên trên quấn hồng vàng.
Trên mặt đất là thảm đỏ rất dài, cô mặc váy trắng, tay cầm hoa, cảm giác như đang bước trên thảm đỏ kết hôn vậy.