Mục lục
Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

chương 825
Đêm.

Tháng tư ở thành phố A lạnh và ẩm ướt, còn kèm theo mưa liên tục.

Chạng vạng tối, mưa đã bắt đầu tí tách cho tới giờ vẫn chưa ngừng lại.

Dư San San ngồi ở văn phòng mãi không chịu đi, chẳng ngờ ánh đèn bên ngoài sáng lên, là Bạch Nhược Mai.

- San San, sao cậu chưa về? Người ta đã gọi điện thoại cho tớ này!

Bạch Nhược Mai tò mò nhìn Dư San San.

Vận mệnh cũng quả là kỳ lạ, chẳng ai có thể nghĩ tới trải qua nhiều chuyện khó chịu như vậy mà Dư San San lại làm việc cho Lâm Đông Lục.

Năm năm trước, vì Lâm Đông Lục có bê bối lại thêm nôi bộ nhà họ Lâm lục đục, ban giám đốc cũng nảy sinh biến động mạnh mẹ, Lâm Đông Lục không nhận được quá nửa số phiếu từ ban giám đốc nên đã mất quyền thừa kế Quảng Thịnh.

Nhưng cũng may sản nghiệp nhà họ nhiều, Lâm Đông Lục dứt khoát giã từ sự nghiệp bất động sản đang trên đỉnh vinh quang để đầu tư vào truyền thông, làm cho Truyền thông Quảng Thịnh phát triển mạnh mẽ.

Trong quá trình này, tờ báo Dư San San làm cũng bị Lâm đông Lục thu mua.

Anh chính thức thành cấp trên của Dư San San.

Sau đó, quan hệ giữa Dư San San và Bạch Nhược Mai cũng tốt.

Nghe Bạch Nhược Mai hỏi, Dư San San như bừng tỉnh:

- Yên Nhi à? Tớ... tớ quên thời gian, ngại quá, bây giờ đi còn kịp không?

Sau lần bị bệnh kia, Bạch Nhược Mai luôn tưởng cô ta là Nhạc Yên Nhi, mỗi khi thấy ai nghi ngờ sẽ nổi điên. Dần dần, tất cả mọi người đều ngầm hiểu, không nhắc tới chuyện đó nữa và gọi cô ta là Yên Nhi.

Ngay cả cha mẹ cô ta cũng cố gắng giấu giếm, còn cô ta thì gọi ba mẹ mình là chú và dì.

Cũng may Lâm Đông Lục yêu chiều Bạch Nhược Mai nên ba năm trước họ đã có một bé trai, bây giờ gia đình ba người họ rất hạnh phúc.

Bạch Nhược Mai rất nhiệt tình, biết Dư San San và Bạch Kính Thần chia tay nên sắp xếp để cô đi gặp mặt, nói rằng cô đã lớn rồi, nếu không kết hôn thì người chị em tốt này sẽ lo chết mất.

Bệnh của Bạch Nhược Mai rất lạ, cứ dăm bữa nửa tháng lại tái phát, sau đó khẳng định mình không phải Nhạc Yên Nhi, vì thế nên cảm xúc của cô ta rất bất ổn.

Nếu Dư San San không đồng ý thì có thể cô ta sẽ bị kích thích, vậy nên lần này cô mới đồng ý.

Thật ra cô chẳng muốn đi, vì cô không hề muốn kết hôn nên mới kéo dài tới bây giờ, chẳng ngờ Bạch Nhược Mai lại tìm tới.

- Giờ còn kịp, người ta đang chờ đấy!

- Vậy thì tớ đi, cậu mau về đi, nếu không sếp Lâm lại lo.

- Được, mai tớ mang cho cậu bánh ngọt matcha cậu thích nhất.

- Ừ, cảm ơn Yên Nhi, tớ đi trước nhé.

Cô chào rồi nhấc túi ra về.

Chẳng mấy chốc đã tới nơi hẹn, đây là một quán ăn phong cách Địa Trung Hải, không khí rất dễ chịu.

Hơn mười giờ, còn rất nhiều người đang ngồi ăn.

Cô phải tìm một người đàn ông để một đóa hồng đỏ trước mặt.

Dư San San nhìn quanh, ngay lập tức cô thấy người kia. Đó là một người đàn ông đi giày tây, cao khoảng một mét bảy tám, không thấp. Dáng người anh ta có vẻ cân đối, trông cũng sáng sủa.

Nghe Bạch Nhược Mai nói đây là tổng giám đốc của một công ty, gia đình anh ta làm về thực phẩm và có chút địa vị ở thành phố A nhưng anh ta lại tự chủ lập nghiệp, không dựa vào giúp đỡ của gia đình nhiều mà vẫn có thể thành danh.

Cô rất tán thưởng một người đàn ông như vậy.

Dư San San bước tới, người kia lập tức đứng dậy, anh ta cười khẽ, vươn tay:

- Cô hẳn là cô Dư rồi, tôi là Trần Vũ.

- Vâng, rất hân hạnh được biết anh.

Cô lễ phép đáp.

Hai ngươi cùng ngồi xuống, Trần Vũ gọi phục vụ tới để đặt món. Dư San San nghĩ mục đích của mình không phải là ra mắt nên liên tục từ chối, nhưng Trần Vũ lại cười:

- Không ăn món chính thì ăn chút điểm tâm cũng được, coi như kết bạn thôi.

- Vậy cũng được.

Cô đồng ý.

Lúc chọn món, Trần Vũ hỏi ý kiến cô, rất cân nhắc lựa chọn của cô, ấn tượng đầu tiên này rất tốt.

Sau khi gọi món sẽ phải chờ một lúc, Trần Vũ chủ động tìm chủ đề nói chuyện:

- Cô Dư còn trẻ đã là tổng biên tập, đúng là tuổi trẻ tài cao, hơn nữa cô còn rất xinh đẹp, điều này thật sự bất ngờ. Không như tôi, tuổi cao còn chẳng làm nên trò trống gì, đến gặp cô Dư hôm nay, tôi thực sự lo lắng.

Do sợ Dư San San xấu hổ, anh ta còn tự giễu mình.

Một người đàn ông mới hơn ba mươi, có thành tựu trong sự nghiệp lại hài hước, biết ăn nói, người thế này lại không tìm được đối tượng ư?

Dư San San không tin.

- Anh Trần cũng rất ưu tú, vì sao mãi không yêu đương mà còn phải sắp xếp xem mặt?

- Vì khi trước bận rộn nên bỏ lỡ, giờ bỏ công sức theo đuổi con gái lại sợ không còn kiên nhẫn, hơn nữa xem mắt cũng không qua loa được, phải từ từ phát triển, hợp nhau mới có thể ở bên nhau được, phải không?

- Nói phải lắm, nhưng tôi chỉ biết xin lỗi anh thôi, tôi có lẽ đã làm anh Trần phí thời gian rồi, tối nay tôi còn có việc, chỉ sợ phải về trước.

- Xem ra là tôi thất bại rồi, cô Dư có điểm nào không vừa ý với tôi ư?

Trần Vũ cười bình thản, nét mặt tỏ vẻ tổn thương trông khá hài hước, điều này khiến không khí cũng bớt ngột ngạt.

- Vì trong lòng tôi còn có một người, không quên được.

- Bạn trai cũ à? Cô Nhạc có đề cập với tôi rồi.

Cô Nhạc trong lời anh ta chính là Bạch Nhược Mai.

- Nghe nói hai người rất ân ái, cũng yêu nhau đã lâu, vì nhà trai không chịu kết hôn nên cô Dư mới chia tay à?

Trần Vũ tò mò hỏi.

- Không, là tôi không muốn kết hôn.

Cô hít sâu rồi mới trả lời như vậy.

Trần Vũ sững sờ, nét mặt cũng cứng lại trong giây lát.

Có lẽ ai nghe thấy vậy cũng phải ngạc nhiên.

Một người phụ nữ hai mươi chín tuổi mà còn chưa kết hôn, vậy đợi tới lúc nào?

- Có thể hỏi nguyên nhân không? Vì sao lại không muốn?

- Xin lỗi, đây là lý do cá nhân, tôi không muốn tiết lộ. Vậy nên buổi gặp hôm nay không thể tiếp tục, sợ rằng tôi phải đi trước.

- Cô Dư, chúng ta không làm được người yêu nhưng cũng có thể làm bạn, cô từ chối tôi nhanh như vậy, tôi sẽ bị tổn thương nặng nề đấy. Ít nhất cũng ăn xong bữa này với tôi rồi đi, nếu không cô định để tôi cô đơn ngồi ăn ở đây à?

Trần Vũ cười khổ.

Dư San San thấy mình cũng quá đáng nên gật đầu ngồi xuống, nói lần này cô mời để nhận lỗi.

Trần Vũ khăng khăng:

- Trong thế giới của đàn ông thì chưa bao giờ có chuyện để phụ nữ mời.

Lúc ăn, Trần Vũ nói khá nhiều, hai người có thể trò chuyện nên không khí cũng khá.

Dư San San đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô thốt lên:

- Xin hỏi, đàn ông các anh sẽ lấy một người phụ nữ không thể có con chứ?

- Một người phụ nữ không thể có con à?

Anh ta nhìn Dư San San, biết cô đang chờ đáp án của mình nên suy nghĩ một lát rồi nói:

- Trên thế giới này chắc chắn sẽ có, nhưng tôi dám chắc đa số đàn ông không làm được, ví như tôi, ở nhà chỉ có mình tôi là con trai, nếu tôi cưới một người không thể có con thì dù tôi đồng ý, gia đình cũng chưa chắc đồng ý.

chương 826
- Tôi cũng nghĩ vậy.

Dư San San cười cười rồi cúi xuống ăn bánh tiếp.

Vị matcha trong miệng có chút ngọt ngào.

Trần Vũ nhướng mày:

- Vì sao bỗng nhiên cô Dư lại hỏi câu này?

- Vì tò mò thôi.

Bữa cơm kết thúc rất nhanh vì đây không phải bữa chính. Trần Vũ muốn đưa Dư San San về nhưng cô từ chối.

Anh ta đứng ở cửa nhìn Dư San San rời đi, con ngươi vốn trong suốt dần trở nên sâu hơn, khuôn mặt hòa nhã như thay đổi, lộ ra vẻ mặt giả nhân giả nghĩa.

Anh ta nhếch miệng cười lạnh, nhìn một lúc mới đi về phía xe của mình.

Dư San San về nhà một mình, cô bật đèn lên, trong nhà trống vắng.

Người kia rời đi đã lâu, hẳn sẽ không quay về nữa.

Nhưng cô vẫn cứ mong ngóng xa vời rằng có một ngày mở cửa ra, mình sẽ thấy bóng dáng bận rộn của người kia đang chờ cô về nhà.

Nghĩ cũng buồn cười, chính cô là người ép anh ra đi nhưng lại nhớ anh đến phát điên, biết mình không cho người ta được hạnh phúc nhưng lại muốn cầm tù anh mãi.

Đây có lẽ là nỗi khổ khi không thể yêu.

Tối nay chưa ăn bữa chính nên cô nấu mì tôm, nhớ lại lần đầu Bạch Kính Thần tới nhà, cô cũng mời anh ăn món này, hai người còn ăn rất vui vẻ.

Mì tôm giống nhau như đúc mà sao giờ đắng quá.

Ăn được một nửa, cô khó chịu đổ mì đi, rửa mặt rồi đi ngủ.

Giấc ngủ này dĩ nhiên không an lành, bởi vì cô luôn mơ thấy một người.

Anh chỉ vào ngực cô, chất vấn liên hồi:

- Dư San San, đến cùng thì em có trái tim không?

Cô muốn lớn tiếng đáp lại rằng có! Nhưng cô không mở miệng nổi.

Dù cô đã rất cố gắng nhưng không được, ngay cả bác sĩ cũng không cứu được cô rồi, cô còn cách nào nữa đây?

Sáng hôm sau, cô lái xe tới chỗ làm, chẳng ngờ lại gặp Trần Vũ, anh ta ôm một bó hoa hồng như đang chờ ai đó.

Cô nghĩ họ mới gặp mặt một lần nên không cần dừng lại chào hỏi làm gì, tránh cho đôi bên cùng xấu hổ, chính vì vậy, Dư San San định vào gara luôn, chẳng ngờ cô bị chặn lại.

- Cô Dư còn nhớ tôi không?

- Nhớ chứ, xin hỏi có chuyện gì sao?

- Hoa hồng tươi vừa nở, hái từ nhà trồng hoa ra đấy, tặng cô.

Dư San San lần đầu nghe được có người tặng hoa tự hái chứ không phải mua ở cửa hàng.

Cô cảm thấy rất kinh ngạc nhưng nhìn bó hồng ngoài cửa một lát mà vẫn không nhận lấy.

- Anh Trần, tối qua tôi đã nói rõ rồi, anh làm thế này...

Cô nhíu mày nói.

- Tôi hiểu lời cô Dư nói hôm qua, khi trở về tôi cũng nghĩ kỹ, tôi vẫn thích cô Dư nên muốn theo đuổi cô.

- Nhưng chúng ta mới gặp có một lần!

Dư San San kinh ngạc nói.

Trần Vũ mỉm cười:

- Nhưng lần gặp mặt này có cảm giác rất chính xác, tôi làm về khai thác trò chơi, rất chú trọng tới cảm giác nên tôi sẽ kiên trì với ý kiến của mình, còn cô Dư cũng có thể kiên trì với chính cô.

- Nhưng...

Dư San San mấp máy môi rồi nở một nụ cười còn động lòng hơn hoa:

- Anh Trần đã thích thì cứ tiếp tục, tôi đi trước.

Dư San San chưa bao giờ là một người dây dưa lằng nhằng.

Thái độ và lời nói của cô rất rõ ràng, Trần Vũ muốn theo đuổi thì cô không có gì để nói, nhưng thái độ của cô, cô có thể làm chủ.

Lần đầu gặp mặt, khách sáo.

Lần thứ hai gặp mặt, không cần khách sáo nữa!

Người không nên xuất hiện lại cứ xuất hiện, đó là kẻ đáng ghét!

Dư San San nhấn ga vọt qua Trần Vũ, hướng về phía gara.

Trần Vũ ôm hoa không nổi giận, chỉ là mắt anh ta đã tối lại:

- Khá lắm cô nàng hoang dã ạ, quả là có tính khiêu chiến, tôi không tin mình lại không bắt nổi cô.

Dư San San lên lầu, vừa lên đến văn phòng thì Bạch Nhược Mai cũng tới, cô rất tò mò hỏi thăm tin tức.

- Thất bại.

- Tại sao? Sáng nay tớ thấy người ta cầm hoa hồng tới mà.

- Vì tớ bỗng nhận ra tớ thích làm việc hơn yêu đương, tớ phải ngồi vững vị trí này, bán mạng cả đời cho chồng cậu.

Cô cười hì hì.

Bạch Nhược Mai bất đắc dĩ:

- Đừng mà, tớ không muốn cậu vất vả như vậy, bánh ngọt của cậu trong tủ lạnh, để mát cho ngon, tớ sang trường xem con trai đây.

- Ừ, bảo sếp Lâm đi cùng nhé.

Cô cười nói, sợ Bạch Nhược Mai đi một mình sẽ nghe được những lời không nên nghe.

Bạch Nhược Mai im lặng rũ mắt rồi nhanh chóng mỉm cười:

- Tất nhiên là phải bảo chồng tớ cùng đi rồi! Đi nhé!

- Ừ, bye.

Dư San San tan ca đã thấy Trần Vũ chờ trước cổng, còn chặn ngay trước xe cô.

- Tặng em, vừa hái đấy.

Trần Vũ cười.

- Anh Trần, anh muốn thế nào, ý tôi đã rất rõ rồi mà.

- Ý của anh cũng rất rõ rồi, anh chỉ muốn em nhận hoa của anh thôi.

- Vậy có phải tôi nhận rồi thì anh sẽ đi, về sau cũng không quấy rầy tôi nữa chứ?

Cô hỏi.

- Được.

Trần Vũ không do dự đáp lại, cười khẽ.

Dư San San gật đầu rồi ôm hoa vào lòng:

- Bây giờ được rồi đấy, phiền nhường đường, đâm phải anh thì tôi phải chịu trách nhiệm đấy.

Trần Vũ cười lùi lại rồi nhìn Dư San San rời đi.

Bị từ chối như vậy, Trần Vũ hoài nghi về việc mình đã xuống sắc.

Dư San San đang lái xe thì nhận được một cuộc gọi lạ, cô do dự nhấc máy nhưng chẳng nghe thấy gì.

- Alo, có ai không?

- ...

- Xin chào, có ai đang nghe máy không? Nếu không tôi tắt máy đây.

Cô nói, kết quả đầu dây bên kia vẫn im lặng. Dư San San nhíu mày cúp máy.

Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, cô ngừng xe, nhìn xung quanh theo bản năng. Khi liếc qua một trạm xe bus, cô bỗng thấy một bóng người quen thuộc.

Dư San San run lên, cô muốn xuống xe nhưng đèn đã chuyển xanh, vì cô mãi không lái xe đi nên xe sau đã nhấn còi.

Cô chỉ đành khởi động xe, tìm một nơi để dừng xe lại rồi điên cuồng chạy ngược về.

Nhưng trước trạm xe bus đã chẳng còn ai.

Cũng như ảo ảnh về ốc đảo trên hoang mạc, nhìn thấy mà không tồn tại thôi.

Dư San San cười tự giễu, cô nhìn bóng mình trong lớp kính ở trạm dừng.

Mắt cô đã ươn ướt, những giọt nước mắt trong suốt cũng xuất hiện.

Cô hít sâu rồi ung dung rời đi, như chưa từng khóc.

Dư San San cười, cười rất tươi rồi bước trên giày cao gót, quay về xe.

Nhấn ga, cô không quay đầu lại.

Mấy ngày sau đó, tình trạng như vậy không xuất hiện nữa. Cô nghĩ mình gặp ảo giác, thậm chí còn đi bệnh viện.

Trần Vũ lại rất kiên trì khiến cho cả văn phòng đều biết, đi đến đâu cô cũng nghe thấy tiếng chúc mừng vì mình tìm được một người đàn ông tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK