-----------------*-----
Dạo này, nó có rất nhiều điều giấu hắn, và có một điều rất quan trọng.
*Flashback
-Bác sĩ, vậy nó có ảnh hưởng gì lớn không? -Nó cầm tờ giấy siêu âm mà run bần bật.
-Cái này, nếu nghiêm trọng thì cần phải đi mổ ngay, nó gây ra vô sinh đấy. Để tôi kê cho cô một đơn thuốc -Vị bác sĩ ôn nhu.
Nó bị u xơ tử cung, bệnh này có thể gây ra chứng vô sinh, vì vậy dạo này nó cảm thấy sợ hãi khi đứng trước mặt hắn, không còn như hồi xưa nữa, nó đã trưởng thành, biết suy nghĩ hơn, nó sợ lắm, nó sợ hắn sẽ biết được, nó sợ mọi thứ nhiều lúc nó rất muốn nói cho hắn biết nhưng lại sợ hắn sẽ không chấp nhận.
-------------------*------
*End Flashback
Hai vợ chồng đứng nhìn nhau.
-Anh với Tiểu Duy không có gì với nhau hết, em phải tin anh -Hắn biện minh.
-Không có gì với nhau ư? Không có gì với nhau mà hai người đi chung với nhau ư? Không có gì với nhau mà hai người lại tình tứ như vậy sao? Nếu thích anh có thể chia tay tôi và đi theo con Tiểu Duy đi -Quá đau lòng, nó không còn nghĩ ngợi được gì nữa, nó không muốn hắn như vậy, nó ghét những người dối lừa nó.
-Chia tay thì chia tay, cô làm như tôi yêu cô lắm không bằng, tôi không yêu người phụ nữ không biết sinh con, cô là đồ vô sinh -Hắn cũng vậy, chạm đến lòng tự trọng, hắn cảm thấy rất bực mình, hắn đâu phải muốn như vậy? Tất cả, tất cả là do con Tiểu Duy.
-Anh.... anh.... được vậy ta ly hôn, từ bây giờ ta không còn tình cảm gì với nhau nữa -Nước mắt nó lưng tròng, không biết bây giờ nó đang nói cái quái gì nữa.
-Anh.... cho anh xin lỗi, vừa nãy anh hơi quá đáng -Hồn đã nhập lại vào người hắn rồi.
-Nếu anh biết lỗi, chia tay ả Duy đi -Nó khoanh tay trước mặt, nói chuyện một cách đàng hoàng, rất trưởng thành.
-Anh.... -Hắn nghẹn lại.
-Không thể sao? Anh hay quá nhỉ? Đi theo cô ta luôn đi đừng về đây nữa -Nó nói, tuy không phải hét nhưng cũng là một nhát dao đâm sâu vào lòng tự trọng của hắn, đâm thêm lần nữa.
Nó không hề tin hắn, dù một chút cũng không, vợ chồng không tin tưởng nhau sao? Rốt cuộc hắn có phải là chồng của nó không đây? Không thể chịu nổi, hắn hét lên:
-Được, cô cút đi ngay cho tôi, đồ đàn bà không biết đẻ. -Nói rồi hắn đóng sầm cửa lại và bước ra ngoài.
Nó bơ vơ một mình trong phòng, nó quỵ xuống, nước mắt liên tục trào ra. Nó đã nói cái quái gì thế này? Nó không thể mạnh mẽ như lúc trước nữa, nhiều chuyện xảy ra khiến tính cách của nó dần thay đổi, thí dụ như hồi xưa nó mạnh mẽ còn bây giờ thì bánh bèo, mà đúng thật. Nó ghét cái tính cách thực tại, cái tính cách này là giả tạo, giả tạo hết, nó muốn trở lại là nó lúc xưa, nó không muốn yếu đuối rồi để người ta bắt nạt, đặc biệt là Tiểu Duy.... phải chính là Tiểu Duy, chính là cô ta, nó phải trả thù, trả thù một cách khôn ngoan.
Nó mạnh bạo quẹt đi giọt nước mằn mặn cứ lăn mãi trên mặt kia, ánh mắt trừng lên vẻ căm hận, tay nắm chặt thành nắm đấm, nó phải trả thù, phải trả thù. Giờ đây, có lẽ, trả thù là mục đích sống của nó.
-Tao thề, tao sẽ trả thù mày Trương Tiểu Duy, hôm nay, tao sẽ lấy lại danh tiếng của Black, và tao chắc chắn sẽ cho mày sống không bằng chết -Nó căm hờn tay siết chặt lại, siết rất chặt.
Nó sẽ trở lại, và Nhi của bây giờ, một Nhi yếu đuối, một Nhi hiền lành, một Nhi bánh bèo sẽ chính thức chết ngay hôm nay, ngày mai nó sẽ bắt đầu là nó của ngày xưa.
Au: Xin lỗi chap này hơi ngắn nha. T_T xin lỗi các độc giả nhiều