----------*----
-Đã đi 3, 4 ngày rồi -Mẹ Lâm hơi nhỏ giọng nhưng vẫn đủ để cô có thể nghe thấy.
Cô vô thức buông điện thoại xuống, để rơi tự do.
-Vy cậu sao vậy? Có chuyện gì sao? -Nhỏ lo lắng, lúc này, nó quay sang chỗ Vy, lo lắng hỏi:
-Cậu có bị sao không?
-Lâm.... đâu mất rồi -Đối với những người khác thì đây là chuyên bình thường, đi mất rồi sẽ tìm được thôi, hoạc tối sẽ về nhưng đối với cô đây là tin sốc, vì Lâm ít khi đi ra ngoài và đặc biệt đi 3,4 ngày như vậy, cậu ấy đang gạp chuyện gì đây?
-Có gì đâu? Lát tối sẽ về thôi -Hắn không biết nên nói vậy là bình thường.
-Mong là vậy nhưng đã 3, 4 ngày rồi không về nhà, Lâm chưa bao gìơ đi lâu như vậy -Cô cúi gầm mặt.
Cô không biết đến Lâm vì cô đã xin ra ở ngoài vài bữa, không ở chung nhà với Lâm nữa vì một số chuyện, từ cái hôm mà đi xử con Tiểu Duy ấy, trong nhà chỉ còn ba Lâm, mẹ Lâm và Lâm.
Không khí im lặng bao trùm, cô đang lo lắng, thực sự rất lo lắng.
-Thôi, hay gìơ chúng ta đi tìm Lâm đi -Nó đưa ra ý kiến.
-Cũng được nhưng biết phải tìm chỗ nào? -Nhỏ lên tiếng và dựa lưng vào cạnh bàn.
-Ưm -Cô buồn xịu mặt.
-Hay thử đến những nơi Lâm thường đến có thể sẽ tìm ra -Hắn nêu ý kiến, cũng là cách hay đó.
-Vậy ta thử nha -Nó ngồi dậy.
-Ê ê không được, em đang bệnh mà -Hắn vội chồm tới đỡ nó ngồi xuống.
-Không sao, khỏe rồi -Nó khẽ cười.
-Ở đây cấm đi đâu -Hắn trừng mắt nhìn nó. Nó đành căm cụi nằm yên xuống.
-Chúng ta thử đi tìm còn Nhi coa thể ở lại với Hàn mà -Nhỏ qươ qươ cái tay để minh họa cho lời nói của mình.
-Ưm cứ quyết định vậy đi -Cô lên tiếng, tuy rất lo lắng nhưng đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo không mù lòa như trong phim ảnh hoặc quíu lên như những cặp tình nhân khác vẫn hay làm khi rơi vào tình cảnh này, đây là điểm đặc trưng của cô và chỉ mình cô có, đến những đứa bạn thân là nó và nhỏ cũng không ngờ.
-Sao? Lại phải ở trong bệnh viện à? Mai làm thủ tục xuất viện đi, mấy cái này nhìn hay ho nè, tuôi muốn tham gia -Nó giãy giũa, năm ăn vạ.
-Không được, cậu phải ở lại đây -Cô lên tiếng nạt nộ.
-Được rồi, nếu Nhi muốn vậy thì gọi bác sĩ tới kiểm tra nếu ổn thì làm thủ tục xuất viện cho cô ấy -Nhỏ ôn nhu.
-Okay ý hay -Nó mừng quýnh
-Không được Nhi phaỉ ở đây để dưỡng sức -Hàn ngăn cấm.
Trời ơi, ngừơi ta muốn ra cũng không cho, dù gì người ta cũng đã cảm thấy khỏe hơn rồi mà, bác sĩ đến kiểm tra thì nguy cơ ở lại đây cung rất cao cơ mà, vụ này nhìn vui không cho nó tham gia được à? Nó là nó chúa ghét bệnh viện, vừa ngửi cái mùi thuốc tanh nồng kia là sợ chết khiếp rồi chứ muốn ở lại đây, thiệt có cho cả tỉ đồng cũng không dám ở lại, 5, 6 ty thì có thể xem xét lại. Nhưng không đời nào ở lại đây đâu. Hứ.
Nó giận dỗi quay mặt sang chỗ khác
-Vậy tôi không nghe lời anh một lần, Thảo gọi bác sĩ ngay cho tớ
Nhỏ vội vã chạy phóng đi, lát sau, một vị bác sĩ vô cùng xinh đẹp bước tới, còn trẻ và rất đẹp nhưng vì chưa có bạn trai nên rất dưx, người ta nói là vì FA mà thay đổi tính cách ấy. Trời oi bà thấy mấy cặp tình nhân hun hít giữa đường thì quát lên “Con nít con nôi chưa gì đã hun hít công khai như vậy? “ thiệt dô diên hết chỗ nói
-Sao? Muốn tôi kham lại sức khỏe cho co? -Bả vừa cất tiếng lên, một cảm giác áp lực tràn trề.
Nó khẽ gật đầu.
-Con nít, người lớn nói thì phải trả lời chứ, gật gật đầu có ngày đầu mày rớt ra bây gìơ -Cơn thịnh nộ vô duyên đã ập đến.
-Dạ -No khẽ lên tiếng.
-Dạ dẫm cái gì? Làm như là nữ sinh ngoan ngoãn ấy, xê ra để khám -Vị bác sĩ nói một câu vô cùng vô duyên.
Kêu người ta là gặp người lớn, người lớn hỏi thì phải trả lời chứ không được gật đầu, sau đó nó nói dạ cái tự dưng la nó.
Nó vội xê ra để vị bác sĩ khám cho nó.
-Không phải con này, mấy đứa kia cơ, nói mà không hỉêu gì hết -Bả bực mình.
Tụi kia nhanh chóng lui ra, sau 30', vị bác sĩ nữ bước ra, cất tiếng:
-Cô ta phải ở lại đây thêm ngày nữa, okay? Vậy tôi đi, bai
Vị bác sĩ bỏ đi một mạch.
Nó nằm ở trong giãy giụa, thật tức chết mà, cánh cửa mở ra, hắn bước vào, cầm theo một ly nước và vài Viên thuốc.
-Nè, uống thuốc đi -Hắn đặt lên bàn....
Thời khắc đáng sợ bắt đầu.
Nó đẩy nhanh ly thuốc qua và....