-Sao? Cảm giác này, sung sướng chứ? -Hải khoanh tay trước ngực, thú thật thì cái tát vừa này của Hải rất đau, đau hơn cả cái tát của ả..... mạnh tay quá
Ả không nói nên lời, tay chân bị trói chặt còn vết đau thì càng ngày càng rát.
-Mày không nói được hay mày không còn gì để nói? -Hải khẽ cau mày
Khóe mắt ả khẽ đỏ, khóc sao? Mít ướt thế?
-Thế thì tao phải tiếp tục giảng đạo cho mày thì mày mới hiểu được phải trái, trắng đen đúng chứ? -Hải bẻ tay rôm rốp rồi thở dài
-Mày tính làm gì tao nữa? -Ả sợ hãi lên tiếng, con người trước mặt, tại sao ả cảm thấy một cảm giác bất an như này?
-Hử? -Hải cau mày rồi sau đó là liên hoàn tát được thực hiện
-Mày nghe tao nói đây, mày mà còn đụng vào ân nhân cứu mạng tao lần nữa thì mày không lãnh những cái hình phạt nhẹ thế này đâu, mày hại ân nhân của tao đến mức như này mày hả hê chứ? Đây là cái giá mày phải trả đấy, tao giảng đạo đến đây thôi, đem nó qua căn phòng tiếp theo đi -Hải phẩy tay
Gò má đỏ ửng, vừa nóng và vừa rát ả cảm thấy một cảm giác đau đớn không thể tả nổi, nước mắt trào ra, mọi cảnh vật nhòe đi, ả không biết ả đã được mang qua căn phòng tra tấn số hai từ khi nào, kết thúc căn phòng này, ả phải đối mặt với nó..... tại căn phòng cuối cùng.
Bọn người đó đặt ả nhẹ nhàng ở giữa căn phòng, về căn phòng này thì đèn đã được bật không như căn phòng đầu tiên. Bóng người từ từ bước ra.
-Xin chào, chúng ta lại gặp nhau
Hihi chap này au viết hơi ngắn vì sắp phải đi học rồi.