• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Au: Các bạn có nói au tắt full đi nhưng au không biết chỗ tắt, vì wattpad đổi mới, khó sử dụng quá à (=^.^=) thôi vào truyện nha????????

-----------*----

Một nhan sắc thật sự rất....  rất đẹp trai,  vô cùng đẹp trai, nhờ sắc đẹp này đã làm ả Duy ngây người mất mấy giây, nhan sắc mẹ đẻ ra đã vậy.

-Anh co phẫu thuật thẩm mỹ không? -Ả chưa tin vào nhan sắc trước mắt mình, đẹp hơn hắn luôn. Woa trai chẹp.

-Không có -Hải cau mày thấy khó chịu vì nhan sắc trời cho thế này mà bảo là phẫu thuật.

-A lúc nãy anh có bảo đi đâu đó với anh đó, mình đi thôi -Ả hớn hở, tưởng gặp mồi lớn rồi.

-Thôi, cô là cấp bậc quý tộc, phảo ăn mặc cho lịch sự vào chứ, cô vào thay đồ nhé, tôi đứng đây đợi -Hải cười gượng.

-Ừm, vậy cũng đươc, trông tôi bê bết quá -Ả phủi phủi đồ rồi chạy vọt đi.

“Nếu có thể, đêm nay hãy “giải quyết” luôn nó, nhớ thông báo cho tôi biết, dắt nó tới nhà hoang M” câu nói khắc ghi vào đầu của Hải, câu nói này, khỏi cần nói cũng biết là nó nói chứ ai????

Hải nhấc máy lên, danh bạ hiện rõ tên “Cứu tinh” và nhẹ nhàng ấn vào nó, không đầy ba giây sau, đầu bên kia nhấc máy trả lời.

-Được rồi, mau đến chỗ hẹn -Hải nhếch mép rồi để lại tiếng tút vang dài.

--------------*------

Còn về phần nó, nó đang xoay nhẹ ly rượu vang, mỉm cười nham hiểm

“Trương Tiểu Duy, ngày nay năm sau là ngày gĩô của mày, đêm nay tao sẽ xử trọn mày, chết cũng không yên, đó là cái giá mày phải trả khi khiến vợ chồng tao cãi nhau (cái khúc đó ở

---------*------

Khoảng 7h, Hải và Duy bắt đầu khởi hành. Khi Hải chở Duy đến một con hẻm vắng lặng, Duy khẽ sợ hãi

-Đây là đâu vậy?

-Một chỗ vui lắm -Hải khẽ cười.

Duy tưởng thật, ngậm ngụi im lặng để Hải chở đi, con người này cũng thiệt là, mới bị ngưòi ta lừa một chút mà cũng tin sái cổ, người lạ, chưa biết rõ danh tính mà cũng đi theo, không sợ người ta làm bậy à? Ờ, mà trai đẹp làm bậy có gì đâu? Ả càng thấy sung sướng, hiểu quá mà.

Hải đỗ xịch xe trước cổng nhà hoang, không để Duy nghi ngờ nên nơi đây đã vờ hóa trang thành một nhà ăn và người là những thành Viên trong bang, vì ả Duy không tìm hiểu về những thành Viên của bang, chỉ biết về thủ lĩnh thôi nên không nghi ngờ gì. Thấy Hải dẫn đến một nơi khá được, ả Duy gật gù.

“Chắc mình cưa đổ hắn rồi, mình đẹp thế sao?  Rõ ràng là mới gặp mà đã đưa đến một nơi đẹp đe và long lẫy thế này” -Đài tự sướng đã để chế độ bật,  đúng là tự cao tự đại.  Thấy nong gáy,  Hải quay lại thì thấy ả đang nhìn mình chăm chăm khong rời, cũng phải, Hải đi trước ả đi sau mà.

-Tôi dẫn cô đến phòng vip nhé! -Hải khẽ cươi và dắt tay ả.

Ả đỏ lưng hết măt mũi,  đỏ như trái cà chua ấy.

-Vâng -Ả rụt rè lên tiếng.

Đối với Hải, kỉêu người như thế này không phải là mẫu ngừoi Hải cho là lí tưởng, mặt thì chét cả tấn phân, môi thì quẹt thứ son gì gì đó, mà kể ra thì chắc là cả mấy chục loại sơn đưọc quẹt lên đây, tội cái môi thế không biết. Hải chưa thấy đưa con gái nào mà điệu như con này, điệu chảy xác ngừời bên cạnh,  haizz.

Hải dắt ả vào một căn phòng hoang tàn.

-Phòng vip sao lạ lùng thế anh? -Ả bắt đâu cảm thấy sợ hãi.

-Em không thích à? Anh đã kêu mọi nhân viên ở đây trang trí theo kiểu hoang tàn vậy cho nó co cảm giác khác lạ, ai dè em không thích -Hải ơi là Hải, diễn quá đạt luôn, no ngồi trong nó cùng nhỏ và cô mà vỗ tay lia lia nhưng vỗ khẽ nhé, Hải có tương lai làm diênx viên đây.

Ả Duy tin sái cổ, vui vẻ ngồi xuống, cả hai đang ăn vui vẻ, đèn đang sáng bỗng nhiên tắt vụt.

Au: Yeah đăng được 2 chap rồi, à chữ viên ấy,  máy au bị lôi nên không không no viêt hoa ấy

????????????????????

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK