• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Minh Ngọc hết hôn rồi lại hôn, hôn lên mắt, lên mũi rồi lại cắn mút vành tai ửng đỏ vì say rượu của Thẩm Bất Phàm. Thẩm Bất Phàm bị hôn nhột liền cười ha ha.

- Nhột… Nhột a!

Hắn vừa cười vừa nức nở giống như muốn khóc đến nơi, hai tay hắn ở trên đầu của Văn Minh Ngọc giữ lấy, hắn kéo xuống dây buộc tóc làm cho mái tóc đen dài của y xõa ra. Trước mắt hắn là khuôn mặt đẹp không gì có thể miêu tả được, là một vẻ đẹp ưu ái của tạo hóa.

- Huynh thật đẹp… Thích, rất thích!

- Ngươi nói thích ta.

- Thích… huynh đẹp!

Thẩm Bất Phàm cười hi hi ha ha, hắn hôn lên mí mắt của Văn Minh Ngọc, mùi rượu xộc vào mặt y lại không hiến y khó chịu, còn muốn nuốt luôn hơi thở đó mới thõa mãn tâm tình.

- Là thích ta hay khuôn mặt của ta?

- Thích… huynh đẹp! Rất soái a!

Văn Minh Ngọc nhíu mày, y đúng là bị ngu mới đi chất vấn người say, nếu không thể hỏi thì cứ trực tiếp làm tới đợi đến ngày mai đứa nhỏ này tỉnh táo rồi thì cái gì cũng sẽ hiểu. Nghĩ liền làm Văn Minh Ngọc hôn lên cổ Thẩm Bất Phàm, kéo hở cổ áo hắn ra một đường di chuyển xuống xương quai xanh nhô lên vô cùng khiêu gợi. Hầu kết Thẩm Bất Phàm nhấp nhô làm y nghẹn muốn chết liền liếm lấy, cổ áo mở ra làm lộ vòm ngực trắng muốt tinh tế, ẩn ẩn thấy được hai khỏa thù du màu hồng nhạt dưới lớp áo bày ra dáng vẻ mời người đến bắt nạt. Y hôn một hồi liền cảm thấy có gì đó không đúng, âm thanh hi hi ha ha của Thẩm Bất Phàm cũng đã từ lúc nào dừng lại thay vào đó là tiếng thở đều đặn, hai tay luôn bấu chặt cổ y cũng đã buông lỏng ra. Văn Minh Ngọc ngước mặt nhìn đứa nhỏ ở trong lòng từ lúc nào đã nhắm chặt hai mắt đều đặn đi vào giấc ngủ.

- Ngươi… Phàm nhi!

Văn Minh Ngọc quát lên một tiếng, vỗ vỗ mặt Thẩm Bất Phàm nhưng vẫn không thấy hắn có dấu hiệu tỉnh lại, y bất đắc gĩ thở dài.

- Ngươi tin tưởng ta hay là cho rằng ta là đồ ngốc cái gì cũng sẽ không làm…

Y sửa sang Thẩm Bất Phàm nằm gọn gàng lại trên giường, cởi ra áo ngoài để hắn có thể ngủ thoải mái. Văn Minh Ngọc y xưa nay chưa bao giờ tự nhận chính mình là quân tử, nếu Thẩm Bất Phàm còn tỉnh thì y nhất định không bỏ qua, chỉ là nếu lúc này lăn qua lăn lại một người không có cảm giác gì thì y cũng không cảm thấy thành tựu. Vì vậy lựa chọn tha cho Thẩm Bất Phàm lần này.

Văn Minh Ngọc cởi áo ngoài treo lên giá, y ngồi xuống nhìn ngắm dung nhan non nót ngây ngô của đứa nhỏ đang nằm trên giường, thèm thì thèm thật, y lại thở ra, hai tay cởi đai lưng giải thoát ** *** hung hãn đã căng cứng từ lúc nào. Người ở trước mắt lại không thể ăn chỉ có thể tự mình xử lý thật khổ sở biết bao, Văn Minh Ngọc y rầu muốn chết rồi.

Không biết qua bao lâu Thẩm Bất Phàm rốt cuộc cũng cảm thấy khó chịu mà tỉnh lại, đầu hắn đau không chịu nổi, nữ nhi hồng vậy mà lại làm hắn say đến nỗi không biết trời trăng mây gió gì. Hắn cựa người một chút liền biết được chính mình ở trong vòng tay của Văn Minh Ngọc mà ngủ, nhiều lần liền quen cũng không cảm thấy bài xích nữa. Nhưng mà… Văn Minh Ngọc tại sao áo ngủ lại lỏng lẻo như vậy còn làm lộ ra cả vòm ngực săn chắc, nước da màu đồng vô cùng nam tính rơi vào trong mắt hắn. Chuyện… chuyện gì đã xảy ra? Hắn lại nhìn chính mình cũng áo trong lỏng lẻo rơi xuống vai…!

Thẩm Bất Phàm trong hoang mang nhớ lại, đêm qua trước khi hắn không còn ý thức được gì nữa đã hôn Văn Minh Ngọc, còn làm nũng, còn chất vấn, còn bị y sờ soạng lung tung, nhưng vẫn không sốc bằng việc chính hắn mới là người dẫn dắt y!!! Nếu… nếu như vậy, Văn Minh Ngọc đã làm gì hắn rồi hả, y phục không đoan chính, Văn Minh Ngọc đã “làm” hắn rồi aaaa!

Không… không đúng, hắn rờ xuống mông cũng không thấy đau, cúc hoa vẫn như cũ không có chút gì giống như là bị xuyên xỏ qua, nếu vậy… Hắn lại nhìn một lượt Văn Minh Ngọc, vẻ mặt thỏa mãn, còn có, còn có… mẹ nó cái dấu đỏ đỏ tím tím trên cổ y là do đâu mà có đây hả? Văn Minh Ngọc chưa tỉnh, y mệt như vậy, trên người y phục không đàng hoàng, nếu với sự tình tối qua thì chắc chắn hai người sẽ làm gì đó nhưng hắn cúc hoa lại không đau vậy thì chỉ có thể là…

Đù má, hắn “ăn” Văn Minh Ngọc rồi a a a a a!

Thẩm Bất Phàm sốc đến nổi ngã ngửa ra giường làm người bên cạnh thức giấc, Văn Minh Ngọc hai mắt liêm diêm nhìn hắn, tay còn rất không an phận lại một lần nữa gác qua bụng hắn.

- Sao thế, trời hẳn còn sớm.

Lời thoại này sao lại quen như vậy hả, đây chẳng phải là lời mà một nữ nhân thường nói vào buổi sáng thức dậy sau một đêm phong hoa tuyết nguyệt hay sao hả hả hả?

Mẹ nó, vậy là đúng rồi a a a! Nhân vật chính người gặp người nở hoa gặp hoa yêu, không, không, nhân vật chính người gặp người yêu hoa gặp hoa nở Thẩm Bất Phàm hắn đã ăn thịt nhân vật phản diện ba tốt nhà người ta rồi a a a!

Thẩm Bất Phàm chính thức hồn lìa khỏi xác luôn!

Văn Minh Ngọc nhìn biểu hiện của Thẩm Bất Phàm thật cười muốn chết, y vừa rồi không có ngủ chỉ là muốn nhìn thử Thẩm Bất Phàm sau khi thức dậy sẽ là bộ dạng gì, không ngờ lại đáng yêu đến như vậy. Nếu Thẩm Bất Phàm đã tin tưởng hai người nhất định đã làm gì đó vậy thì y cũng sẽ không nói ra, y không ngu, nếu hắn đã nghĩ như vậy y mong còn không được. Văn Minh Ngọc lại nhếch mép cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK