• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau nửa canh giờ thì Thẩm Bất Phàm rốt cuộc ra được khỏi kết giới, hắn lúc này vẫn y phục xộc xệch chạy theo vết máu mà Văn Minh Ngọc để lại trên đường đi. Y về phòng của chính mình nhưng mà giữa đường vết máu đã biến mất.

- Minh Ngọc! Minh Ngọc!

Hắn gọi khản cổ mà vẫn không có động tĩnh gì. Văn Minh Ngọc rốt cuộc lại vì sao mà biến mất? Hắn chưa bao giờ thấy lo lắng như lúc này, thì ra, trong lòng hắn cũng có y. Thẩm Bất Phàm trước giờ luôn cho rằng bản thân là trai thẳng sẽ không bao giờ rung động trước một người con trai khác, hiện tại chuyện như vậy xảy ra hắn mới biết được bản thân có bao nhiêu quyến luyến dành cho Văn Minh Ngọc. Ngay cả nước mắt cũng không nhịn được mà thi nhau rơi xuống, hắn thật sự đau lòng, lồng ngực như bị bóp chặt lại, nếu Văn Minh Ngọc xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không muốn sống nữa.

- Ngươi có ở đây kêu đến hết đời thì Văn Minh Ngọc cũng sẽ không nghe ngươi gọi đâu.

Là Thẩm Mộc Miên, y đứng dựa vào gốc cây gần đó, miệng còn ngậm một cọng cỏ khô, y khoanh hai tay lại giống như không cảm giác chuyện gì. Thẩm Bất Phàm mặc kệ là y có biết hay không liền hỏi.

- Văn Minh Ngọc đang ở đâu?

- Ta làm sao biết được.

Thẩm Mộc Miên chỉ nhếch mép một cái, y khinh bỉ liếc hắn, nhìn thấy hắn bộ dạng xộc xệch liền chướng mắt. Y cởi áo ngoài ném lên mặt Thẩm Bất Phàm, giọng điệu chán ghét cực điểm.

- Ngươi là đang sợ không ai biết hai người các ngươi ở trong đó đã làm gì hay sao? Bại hoại như vậy!

- Ta không có!

Nhưng hắn việc gì phải giải thích với Thẩm Mộc Miên, y ghét hắn hay không cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của hắn. Thẩm Bất Phàm lấy áo Thẩm Mộc Miên muốn trả lại thì trong tầm mắt đột nhiên nhìn thấy một điều gì đó vô cùng kinh khủng, kiếm giắt trên hông của y là thanh Sát Phạt kiếm.

Sát Phạt kiếm này uy lực so với Vô Ảnh kiếm tuy không bằng, nhưng phong ấn yêu ma quỷ quái tuyệt đối hoàn hảo hơn. Kiếm này là vào thời điểm năm năm sau Thẩm Bất Phàm vào trong Tích Kiếm sơn rút ra, đem thanh Sát Phạt kiếm này phong ấn vết nứt thiên liệt, ngăn không cho ma giới sát nhập nhân giới. Nhưng mà tại sao bây giờ lại ở trong tay Thẩm Mộc Miên? Hắn ở Tích Kiếm sơn không có nhìn thấy y, hoặc là do người quá đông cho nên đã không để ý thấy.

- Miên Miên… Tại sao đệ lại có được Sát Phạt kiếm?

Thẩm Mộc Miên lúc này đứng thẳng lại, Sát Phạt kiếm được y rút ra, lưỡi kiếm sáng chói rọi vào mắt Thẩm Bất Phàm, kiếm linh nhận chủ, chẳng lẽ ngoài Thẩm Bất Phàm ra thì Sát Phạt kiếm còn có thể nhận người khác hay sao?

- Tại sao ta không thể có? Đừng nói Sát Phạt kiếm, ngay cả Vô Ảnh kiếm của ngươi, chỉ cần ta muốn đều có thể lấy được.

- Không thể nào.

- Lấy được hay không, về sau ngươi sẽ biết.

Thẩm Mộc Miên không nói với hắn nữa mà đi luôn, đi một đoạn thì y lại bồi thêm.

- Thẩm Bất Phàm, trời ban cho ngươi thân xác đó không phải để ngươi không biết xấu hổ mà y phục xộc xệch chạy ra ngoài. Lần sau đừng có để cho ta nhìn thấy.

Lời của Thẩm Mộc Miên là có ý gì chứ. Cho dù y hận hắn nhưng cũng sẽ không tới mức như vậy đi, chẳng lẽ còn có ẩn khuất nào khác. Nhưng hắn không còn tâm tình mà suy nghĩ nhiều, hắn chạy về phòng thay vội một bộ y phục khác rồi chạy đến chỗ Bàng quản sự báo tin Văn Minh Ngọc bị mất tích. Bàng quản sự nghe hắn báo xong liền nói.

- Minh Ngọc đang ở dược phòng. Lúc đệ đệ ngươi đưa y đến thì tình hình đã rất nguy kịch rồi.

Đệ đệ, Thẩm Mộc Miên sao? Y rốt cuộc là có dụng ý gì chứ!

Thẩm Bất Phàm chạy vội đến dược phòng, lúc này Văn Minh Ngọc đang ngồi trên giường, Lang dược sư cùng với hai vị trưởng lão thì đang truyền nội lực chữa thương cho y. Hắn ngồi bàn chờ hết hai canh giờ thì bọn họ mới xuống giường, Văn Minh Ngọc lúc này vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại.

- Lang trưởng lão, Minh Ngọc sư huynh làm sao rồi?

- Vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm. Một kiếm này đâm xuyên qua tim của Minh Ngọc, nếu không phải nội lực của nó tốt thì đã sớm mất mạng rồi. Nhưng mà…

- Làm sao?

Lang trưởng lão thở dài.

- Ta và các trưởng lão đã rất cố gắng rồi, vết thương của nó quá nặng, truyền nội lực vào cũng không khép được miệng vết thương. Không biết là Minh Ngọc cùng kẻ kia rốt cuộc có thù oán gì mà lại ra tay tàn độc như vậy.

Thẩm Bất Phàm bước lùi một bước, kẻ kia trong lời của Lang trưởng lão chính là hắn, hắn ra tay tàn độc, hắn đã giết Văn Minh Ngọc!

- Liệu có cách nào hay không?

- Cách thì có, nhưng lại khó mà làm.

Đúng lúc này thì Cát Lĩnh Nam và Lý Tư Mẫn cũng đến, Thẩm Bất Phàm không quan tâm trong phòng xuất hiện thêm bao nhiêu người hắn lại hỏi.

- Chỉ cần có cách ta nhất định bằng mọi giá phải cứu được Minh Ngọc sư huynh, Lang trưởng lão xin hãy nói cho ta biết.

- Điều này…

Lang trưởng lão thở dài.

- Các ngươi biết Yên Hoa thánh tộc chứ?

Thẩm Bất Phàm gật đầu, Cát Lĩnh Nam lại không thể rõ hơn, Yên Hoa thánh tộc là nơi y sinh ra và lớn lên.

- Bên trong Yên Hoa thánh tộc có một loại cây trấn tộc, cứ một ngàn năm cho ra chín hoa, nhưng chỉ kết thành ba quả gọi là Dị Tâm thánh quả. Loại quả này có thể xem như tim người mà thay thế.

Thẩm Bất Phàm nghĩ nghĩ rồi lại nói.

- Có phải trưởng lão là muốn thay tim cho Minh Ngọc sư huynh hay không?

Lang trưởng lão gật đầu, Thẩm Bất Phàm lại nói.

- Người hãy lấy tim của ta đi, không sao cả.

Dù sao hắn cũng là người đã từng chết một lần, giờ có chết thêm lần nữa cũng không sao. Dù sao Văn Minh Ngọc thành ra như vậy cũng là do hắn, dù sao… hắn cũng có thích y. Nếu khi Văn Minh Ngọc tỉnh dậy, biết được vì y đổi mạng cũng sẽ không đau lòng như vừa rồi, câu nói cuối cùng mà y nói với hắn, trong mắt cũng chỉ có bi thương.

- Tiểu Phàm, huynh bị điên sao? Chúng ta có thể đến Yên Hoa thánh tộc xin Dị Tâm quả.

Thẩm Bất Phàm lắc đầu.

- Yên Hoa thánh tộc là nơi như thế nào chứ, vào còn không được sao có thể xin được quả. Chưa kể muốn hái được Dị Tâm quả không phải dễ dàng.

Cát Lĩnh Nam tiếp lời hắn.

- Muốn hái Dị Tâm quả chỉ có đệ đệ ta mang dòng máu chính thống của Yên Hoa thánh tộc mới làm được, nhưng mà đệ ấy hiện tại đã bị Văn Minh Ngọc nhốt lại rồi.

Lang trưởng lão cũng gật đầu không chối bỏ ý kiến.

- Vì vậy ta mới nói là không khả thi.

- Cho nên lấy tim của ta là tốt nhất rồi.

Thẩm Bất Phàm lại nói, hắn chỉ cần cứu được Văn Minh Ngọc thì cho dù đánh đồi cái mạng này cũng không là gì. Dù hắn rất yêu mạng của mình, nhưng mà, hắn lại không thể nhìn Văn Minh Ngọc chết được, hắn… vậy mà lại động lòng với y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK